Sau lần nghỉ ngơi này hai người không nghỉ chân nữa, như có một tiếng trống làm tinh thần họ thêm hăng hái mà leo lên núi.
Triệu thị nhìn thấy hai người vui mừng không thôi, vội vàng đưa hai người vào vào rồi kêu hai con dâu lấy nước cho hai người rửa mặt.
Rửa mặt xong, Lâm Tiềm nghe cha hắn với hai đệ đệ đi ra bên ngoài, hắn một người nam nhân ở chỗ này cũng không được tự nhiên nên đã ra ngoài tìm bọn họ, để mấy phụ nhân ở lại nói chuyện.
Triệu thị kéo tay Ngọc Tú, nhìn nàng vì leo lên núi mà mặt đỏ bừng không khỏi đau lòng nói: "Con cứ ở nhà, qua mấy ngày nữa ta sẽ xuống núi đi thăm các con, hà tất gì phải khổ như vậy? Con chưa bao giờ leo núi cao sáng mai người sẽ đau nhức cho xem."
Ngọc Tú bị bà kéo ngồi xuống, cười nói: "Con không sao, buổi tối về con tắm nước nóng là khoẻ thôi. Hôm qua bọn con có đi trấn trên mua cho người cùng cha chút đồ, người xem có thích không."
Nói xong đem từng món đồ ra.
Triệu thị thấy, trong lòng vui mừng và đau lòng, nói: "Mua mấy thứ này làm gì, ta và cha con đều có tuổi rồi may thêm đồ làm gì."
Ngọc Tú nói: "Cũng không đáng giá bao nhiêu, là chút tâm ý của A Tiềm người đừng từ chối."
Triệu thị biết nàng nói là ý Lâm Tiềm nhưng thật ra là chủ ý của nàng. Nếu Lâm Tiềm là người như vậy thì sẽ không để lớn tuổi thế này mới thành thân.
Bà nghĩ đến bộ quần áo vừa rồi Lâm Tiềm mặc lại nhìn Ngọc Tú nói giúp cho Lâm Tiềm trong lòng càng thêm vừa lòng.
Ngọc Tú đem đồ lấy ra đầy hết một bàn, nàng chỉ vào nói: "Đây là cho cha với nương, còn có của hai thúc thúc cùng hai đệ muội, hai tiểu chất nhi nữa."
Hai em dâu nghe thấy có phần của mình, vội vui vẻ nói: "Để đại tẩu tốn tiền rồi."
Ngọc Tú nói: "Chúng ta là người một nhà nên đừng nói đến tiền, chuyện trong nhà phải nhờ hai đệ muội giúp đỡ rồi."
Triệu thị nhìn giấy bao trên bàn, nói: "Những cái đó là gì?"
Ngọc Tú cười nói: "Lúc trước vẫn luôn nghe người ta nói cửa tiệm Trăm Vị bán điểm tâm rất ngon, con cũng chưa từng ăn qua. Lần này A Tiềm nói phải mua cho nương nên con được ké một ít, ăn vào thất nó rất ngon. Chỉ là giá của đồ ăn trong tiệm có chút cao, con chỉ dám mua mấy món rẻ tiền mong nương đừng ghét bỏ chúng con."
Nghe nàng nói như vậy, Triệu thị không tránh khỏi lắc đầu cười nói: "Tất cả con cũng đã mua rồi, ta còn có thể nói cái gì nữa đây?"
Bà lập tức mở một bao vó ngựa bánh ra, đem điểm tâm lấy ra chia cho hai tôn tử mỗi người một cái, hai tiểu hài tử có đồ ăn hoan hô một tiếng liền chạy đi.
Bà cũng kêu hai con dâu tới ăn, hai người đều cầm một cái, nương tử lão tam nói: "Nương cùng đại tẩu ở đây ngồi chơi, con với nhị tẩu đi vào phòng bếp nhìn xem để lát nữa bọn họ trở về làm vài món cho họ nhắm rượu."
Triệu thị nói: "Làm nhiều đồ ăn một chút, lát nữa chúng ta cũng ăn luôn."
Ngọc Tú nói: "Ta đi giúp hai người."
Triệu thị ngăn nàng lại, "Con cứ ngồi đó trò chuyện với ta là được rồi."
Nương tử lão tam cũng nói: "Mấy ngày ở dưới chân núi đã để đại tẩu làm cơm rồi, giờ là ở trên núi nên phải cho đại tẩu nếm thử tay nghề bọn ta mới được, tẩu tử cứ yên tâm ngồi với nương đi."
Nói xong hai nàng đi vào phòng bếp.
Triệu thị thấy các nàng đi rồi, mới nói: "Lần sau tới không cần mua đồ nữa, A Tiềm mới xây nhà tiền trong nhà cũng không còn dư bao nhiêu, tiết kiệm được gì thì tiết kiệm, để sau này làm này làm kia chứ đừng lấy ra tiêu xài lãng phí cho bọn ta, hai con không có con nên không biết thôi, nuôi hài tử thật sự rất cần tiền."
Ngọc Tú gật đầu nói: "Dạ, đều nghe nương."
Triệu thị gật đầu, nhìn Ngọc Tú thấy mặt nàng đã bớt đỏ chỉ còn hơi ửng ửng nhưng da dẻ có vẻ càng đã trắng hơn trước, gương mặt cũng mịn mành hơn so với lần gặp mặt trước, bà nhìn nàng thấy rất hài lòng. Nhưng...... Bà nhìn môi Ngọc Tú nói: "Sao môi lại sưng lên thế, lúc lên núi bị con gì cắn sao?"
Ngọc Tú nghe hỏi xong mặt nóng đến muốn nổ tung. Lâm Tiềm bôi thuốc cho nàng xong nó đã bớt sưng hơn rồi, không ngờ được vẫn bị Triệu thị nhìn ra. Nàng đương nhiên không có mặt mũi nói ra sự thật, lời nói dối cũng nói không được trôi chảy, vì thế nàng ấp úng nửa ngày không được gì.
Triệu thị là người từng trải nên nhìn môi nàng, nhìn hành động ngượng ngùng của nàng sao bà không hiểu được chứ. Bà không nghĩ tới hài tử này của bà mặt tuy nhìn nghiêm túc thật thà nhưng bên trong lại càn rỡ cắn nương tử thành ra như vậy. Bà không hề biết chuyện môi nàng đã được bôi thuốc, nếu để bà thấy bộ dạng môi Ngọc Tú vừa đỏ lại sưng lúc ban đầu sợ là bà sẽ phải líu lưỡi.
Bà đã sớm cười trộm trong bụng, sợ da mặt Ngọc Tú mỏng nên cố nén tiếng cười xuống, chỉ nói: "Trên núi có nhiều muỗi, lần sau con hãy cẩn thận một chút."
Ngọc Tú đỏ mặt lúng ta lúng túng gật đầu.
Triệu thị thấy tính tình nàng mềm dịu, da mặt mỏng, nhìn nhi tử mình cắn nàng thành ra như vậy bà sợ hắn sẽ khi dễ nàng, nói bóng nói gió: "Các con mới thành thân khó tránh khỏi chuyện sinh hoạt. Thẩn thể A Tiềm khoẻ mạnh có khi xuống tay cũng không biết nặng nhẹ, ngày thường không cẩn thận đụng vào làm con đau thì con đừng nhịn hắn, con phải nói với hắn không thì hắn cũng không biết. Nếu hắn khi dễ con cũng đừng chịu đựng một mình, còn ngại nói với người khác thì tới nói với ta, ta làm chủ cho con."
Ngọc Tú cúi đầu nhẹ giọng nói: "Hắn đối xử với con rất tốt."
Triệu thị nhìn biểu tình nàng không giống đang nói dối thì gật đầu trong lòng, thầm nghĩ nhi tử bà đúng là nhặt được báu vật vì đã có một nương tử dịu dàng và ôn nhu. Khó trách hắn không nhịn được lăn lộn nàng thành thế này. Bất quá, chỉ cần Ngọc Tú không phản đối thì cứ để tuỳ hắn lăn lộn đi, lăn lộn nhiều thì bà mới có tôn tử không phải sao?
Bà lại nói: "Thai của nương con gần năm tháng rồi à?"
Ngọc Tú nói: "Dạ."
Triệu thị liền nói: "Con về nói với nương con, chờ thêm mấy ngày nữa ta đi thăm bà ấy. Dù gì hài tử kia cũng sẽ trở thành em vợ của A Tiềm!"
Ngọc Tú cười gật đầu.
Triệu thị nói tiếp: "Chờ sau này con sinh hài tử, đứa nhỏ kia cũng sẽ thành cữu cữu thôi!"
Ngọc Tú đỏ mặt không dám trả lời bà.
Trong phòng bếp, nương tử lão nhị nói với nương tử lão tam: "Mấy thứ hôm nay đại tẩu mua chắc cũng tốn hết hai lượng bạc."
Nương tử lão tam chỉ cười không nói gì.
Không lâu sao, mấy nam nhân ở bên ngoài trở về.
Nương tử lão nhị lão bưng rượu với tiểu thái* lên bàn. Mấy phụ nhân các nàng ở buồng trong bày ra một bàn đồ ăn, nói nói cười cười.
[*Tiểu thái: Món phụ, món ăn kèm hay món ăn phụ, là món ăn kèm với món khai vị hoặc món chính trong bữa ăn.]
Ăn xong, cả nhà ngồi xuống nói chuyện một lát Lâm Tiềm với Ngọc Tú đứng lên muốn cáo từ.
Triệu thị nói: "Ở lại đây một đêm đi, chỗ của A Tiềm ta đã thu dọn sạch sẽ rồi."
Ngọc Tú nói: "Sân trong nhà đang phơi không ít đồ, gà cũng phải lùa về ổ, nếu không về con không yên lòng. Để lần sau thu xếp chuyện trong nhà ổn thoả bọn con sẽ đến làm phiền cha và nương. Nương với cha nếu có xuống núi thì nhớ đến nhà bọn con nha."
Triệu thị liền nói: "Vậy thôi các con đi đi, qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ xuống núi thăm các con. A Tiềm, nhớ đỡ nương tử con xuống núi đấy, lên núi thì dễ xuống núi thì khó, đường lên xuống núi dễ bị đau chân lắm buổi tối trở về lấy nước ấm cho nàng ngâm chân một chút, con đừng chỉ biết lo cho mình thôi."
Lâm Tiềm gật đầu.
Triệu thị giảng đạo vài câu nữa mới thả cho bọn họ đi.
Bọn họ đi rồi, Triệu thị gọi hai con dâu vào trong phòng, nói: "Mấy thứ đại ca và đại tẩu mua các con cũng lấy về đi."
Nói xong đem chia ra, "Các con bốn người lớn mỗi người một khúc, hai tiểu hài tử nhỏ mỗi đứa nửa khúc, muốn chọn màu với hoa văn nào thì chọn."
Nương tử nhị và nương tử chọn cho mình.
Triệu thị đem mấy bao điểm tâm lấy ra tới, nói: "Cái này cũng chia ra đi."
Nương tử lão tam vội nói: "Đây là đại ca đại tẩu mua cho nương, nương cứ giữ lại ăn đi."
Nương tử lão nhị cũng gật đầu theo.
Triệu thị nói: "Ta chỉ có một mình sao ăn hết nhiêu đây được, các con lấy về cho hai đứa nhỏ ăn đi, ngày thường không nỡ mua giờ có thì để cho bọn chúng nhỏ ăn đỡ thèm đi."
Bà đem điểm tâm chia làm ba, hai con dâu mỗi người lấy một phần, còn mình thì lấy một phần.
Ban đêm nằm ở trên giường, bà thở dài với Lâm Sâm: "Cưới nương tử cho A Tiềm đúng là chuyện tốt. Hiện giờ hắn đã hiểu chuyện hơn, còn biết mua đồ trở về thăm chúng ta nữa, trước kia hắn chỉ biết đem thú đã săn trở về thôi. Chờ hắn với Ngọc Tú sinh hài tử, thiếp càng an tâm hơn."
Tại một nơi khác, Lâm Tiềm với Ngọc Tú đi xuống dưới chân núi được một đoạn không có ai nhìn thấy, Lâm Tiềm nói: "Ta cõng nàng."
Ngọc Tú nói: "Chỉ mới đi một đoạn ngắn, thiếp không mệt."
Lâm Tiềm không nói lời nào, chỉ đi đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống.
Hắn có vóc người cao lớn nên ngồi xổm xuống sẽ thành một đống ở trước mặt, vai lưng rắn chắc ngồi giữa đường.
Ngọc Tú chần chờ trong chốc lát, đỏ mặt vòng lấy cổ hắn bò lên.
Lâm Tiềm đứng lên cõng nàng đi nhanh về phía trước, bước chân không hề có một chút ảnh hưởng gì.
Đường núi gập ghềnh không có người, hai người đi nửa ngày cũng không gặp được ai, Ngọc Tú dần dần yên tâm thả lỏng người.
Nàng móc khăn tay ra lau mồ hôi cho Lâm Tiềm, nghĩ đến lời Triệu thị nói đỏ mặt ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói: "Vừa rồi nương có nói với thiếp chuyện hài tử, nương hỏi chúng ta định khi nào có hài tử."
Tuy hai người vừa mới thành thân nhưng Lâm Tiềm đã hai mươi tám tuổi, khi cha hắn cỡ tuổi này Lâm Tiềm đã rời nhà tự kiếm sống, khó trách Triệu thị nóng vội như vậy.
Ngọc Tú cảm thấy lời này của mình vừa nói ra khỏi miệng cánh tay hắn đã bắt đầu căng thẳng, bàn tay to đặt ở mông nàng phảng phất cũng nóng lên, nàng không được tự nhiên mà động một cái.
Lâm Tiềm lập tức nắm lấy mông nàng, nói: "Nương tử nàng đừng cọ."
Mặt Ngọc Tú đỏ bừng lên, ghé vào trên vai hắn đến một cử động nhỏ cũng không dám động, ngẫm lại thấy có chút ủy khuất, nhỏ giọng nói: "Thiếp không cọ, chàng buông ra mau."
Lâm Tiềm không buông tay, mà hỏi: "Nàng muốn có hài tử sao?"
Ngọc Tú hờn giận nắm lấy một sợi tóc của hắn, sao giờ lại thành nàng muốn hài tử rồi, rõ ràng là do tuổi hắn đã lớn nên họ không thể không có.
Lâm Tiềm để cho nàng nắm tóc, không đau không ngứa nói tiếp: "Nếu muốn, chúng ta liền sinh mấy đứa."
Ngọc Tú đấm hắn một quyền, hoàn toàn không để ý tới hắn nữa.