Thứ ba, vẫn là ngày nghỉ của Bộ Hành.
Cô hôm qua đã hẹn với Trương Á Viên, nên hôm nay cô vẫn muốn đi Bạch Lộ.
Chu Mộ Tu hôm nay ra khỏi nhà còn sớm hơn cô, lái xe đã đến đón anh, công ty có việc cần phải xử lý.
Bộ Hành 9 giờ rưỡi tới gian hàng, Trương Á Viên cũng đã tới rồi.
Cũng giống như ngày hôm qua, cô ấy trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc nổi bật, nhưng cũng không làm người khác chói mắt.
Trương Á Viên nhìn không giống một bà nội trợ có đứa con ba tuổi đã không làm việc trong thời gian dài, Bộ Hành thích sự phấn chấn cùng nhiệt tình của cô ấy, cho dù là vì cuộc sống, vì con hay là vì chính bản thân cô ấy, cô tin tưởng rằng trong công việc cô ấy là người có trách nhiệm.
Hai người rất dễ dàng nói chuyện với nhau, sau đó mới nói vào vấn đề hợp đồng.
Bộ Hành trước khi đến gian hàng đã mua một notebook mới cùng các bản vẽ thiết kế đến, giao cho Trương Á Viên. Cô giảng giải kỹ càng tỉ mỉ nội dung công việc cho cô ấy, có vài chỗ Trương Á Viên không hiểu cô lại giảng giải thêm một lần nữa.
Tiểu Âu đã thông báo đến các khách hàng quen về hàng mới về, khách buổi sáng lần lượt đến lấy hàng. Trong gian hàng chỉ có một bàn trà, Trương Á Viên thường phải tránh đi mỗi khi có khách đến, thật sự có chút bất tiện.
Bộ Hành nghĩ tình huống này có khi còn diễn ra trong vài ngày nữa, liền nói với Trương Á Viên: “Hay là thế này đi, mấy ngày tới, cô hãy mang notebook ra quán cafe làm việc, tôi sẽ thanh toán tiền cafe.”
Trương Á Viên nghĩ hoàn cảnh này đúng thật không yên tĩnh để làm việc, liền vui vẻ đồng ý.
Ăn cơm trưa xong cô ấy chuyển qua quán cafe làm việc.
Chu Mộ Tu sáng sớm đã đến công ty mở cuộc họp.
Trước khi cuộc họp bắt đầu đưa hộp tổ yến cho Ngô Vi, “Đến nhà ăn hầm cái này, tôi muốn ăn buổi chiều. Anh tự đi đi, nói bọn họ làm cẩn thận chút.”
Ngô Vi trong lòng thấy kỳ lạ, món này rõ ràng là dành cho phụ nữ, mà trong công ty trên dưới ông chủ chỉ quan tâm một người. Nhưng theo anh biết người đó hôm nay không phải được nghỉ sao? Tuy rất lấy làm lạ, nhưng anh vẫn không dám có chút qua loa, tự mình đi yêu cầu nhà ăn làm. Người ở nhà ăn cũng luôn hỏi thăm anh nấu cho ai ăn, anh chỉ nói là ông chủ.
Nhưng chưa đến buổi chiều, tin tức lan truyền nhanh chóng, mọi người sôi nổi suy đoán người may mắn kia là ai.
Ba giờ chiều, Chu Mộ Tu không ngại ngùng xách theo bình giữ nhiệt đi ra khỏi văn phòng. Khoảng 3 giờ rưỡi anh có mặt ở Bạch Lộ, theo nhãn hiệu tìm được gian hàng của MOCO, vừa định bước chân vào thì nghe thấy bên trong nhắc tới Bộ Hành, liền dừng lại trước cửa.
Trong gian hàng, Tiểu Âu cùng dì San đang dùng ngôn ngữ địa phương nói chuyện phiếm.
“Cô Bộ thật có tài, là người tốt lại còn có tiền, người đàn ông nào có phúc mới cưới được cô ấy!”
“Vâng! Nhưng con thấy bây giờ chị Hành đem toàn bộ tâm trí đặt vào công việc hết rồi.”
“Ừ, không biết anh chàng họ Hứa kia với cô Bộ có quan hệ như thế nào? Cô Bộ rất tín nhiệm anh ta, mọi chuyện đều giao cho anh ta làm.”
“Con cũng không biết, anh Hứa kia nhìn có vẻ cũng là người tốt.”
“Đúng vậy, nhìn qua cũng không phải người có tâm địa gian xảo, làm việc cũng nghiêm túc, cô Bộ nói gì đều nghe theo, mẹ cảm giác như anh ta có ý gì đó với cô Bộ.”
Tiểu Âu cười, “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá! Ánh mắt của chị Hành con thấy có gì đâu, hơn nữa, con cảm thấy anh Hứa có điểm không xứng với chị Hành.”
“Mẹ thấy có gì đâu! Anh Hứa không đẹp trai, nhưng là con người đoan chính. Nói đi nói lại tìm bạn đời không thể đánh giá xấu đẹp, mẹ nói với con, tương lai đối tượng của con…..”
Chu Mộ Tu không muốn nghe nữa, nhấc chân đi qua cửa.
Trong gian hàng hai người lập tức dừng câu chuyện nhìn hướng ra cửa, trên mặt không khỏi kinh ngạc. Tiểu Âu vội đứng lên, trong lòng suy nghĩ, thần tiên ca ca này từ nơi nào đến đây thế này?
Chính là khí chất lạnh lùng, làm người khác không dám tùy ý tiếp cận.
Cô tiến lên phía trước, nhìn đối mặt với một người như thể không phải người, nội tâm ít nhiều có chút khẩn trương, khách khí nói: “Trước…… Tiên xin chào anh! Anh muốn mua hàng gì ạ?”
Chu Mộ Tu mắt đảo đảo xung quanh, gật đầu, “Tôi xem qua cái đã.”
Anh nhìn kỹ loạt giày để trên kệ, có đôi với tay cầm xem.
Giọng nói cũng thật dễ nghe!
Tim Tiểu Âu đập nhanh, tiếp tục lịch sự mà “Có chuyện để hỏi”, “Cửa hàng của anh ở đâu ạ? Có địa điểm hay là bán online ạ?”
Chu Mộ Tu thuận miệng trả lời: “Cả hai đều có.”
Tiểu Âu lúc này mới chú ý tới tay anh ta xách theo bình giữ nhiệt, trong lòng lấy làm lạ, nhìn anh ta như vậy cũng không giống như khách muốn lấy hàng lắm. Bình thường người đến đây xem giày mà không lấy hàng cũng rất nhiều, trong đó một bộ phận chính là của đối thủ cạnh tranh, cho nên ở đây tuyệt đối không cho khách hàng chụp ảnh. Nếu phán đoán ra đối phương đến dò hỏi và không có ý định lấy hàng, phải khôn khéo nghĩ cách đuổi người đi. Nhưng cô không thể nói bất cứ lời lẽ xúc phạm nào với một người đàn ông đẹp trai như vậy.
Lúc này, lại có khách quen đến lấy hàng. Tiểu Âu vội vàng tiếp đón khách, cũng mặc kệ cho anh xem.
Chu Mộ Tu nhìn một lượt, tìm ghế ngồi xuống, để bình giữ nhiệt đặt lên bàn, xem mấy quyển tạp chí để trên bàn.
Tiểu Âu cũng mời vị khách nữ lấy hàng ngồi xuống, đang ghi đơn đặt hàng cho cô ấy, thuận tiện rót cho hai người hai ly nước.
Khách hàng nữ tiến đến liền chú ý tới khách hàng nam này, thỉnh thoảng thấy anh ta nhắm hai mắt, lúc này thấy anh ta nhẹ nhàng an nhàn, thoải mái mà ngồi, trên bàn còn có bình giữ nhiệt màu trắng, cho rằng anh là người của cửa hàng, nhìn khí chất của anh tuyệt đối không phải người làm, trông giống như ông chủ.
Không khỏi cười hỏi: “Anh là Bộ…..?”
Cô ta cố ý nhìn vào bình giữ nhiệt, ngữ khí trùng xuống.
Chu Mộ Tu cũng nhìn bình giữ nhiệt, không trả lời trực tiếp, chỉ lịch sự cười cười, “Tôi đến đưa đồ ăn cho cô ấy.”
Khách hàng nữ liền hiểu rõ, trên mặt không ngăn được sự hâm mộ, lại càng thêm tò mò, “Hóa ra cô Bộ đã kết hôn rồi sao?”
Chu Mộ Tu chỉ cười, không phủ nhận.
Tiểu Âu cùng dì San nhìn nhau, trong lòng ngạc nhiên không thôi.
Đặc biệt là Tiểu Âu, cô lâu nay vẫn nghĩ rằng Bộ Hành bận rộn với sự nghiệp, không quan tâm đến chuyện yêu đương, không nghĩ tới có bạn trai! Lại còn là một người đàn ông có dung mạo xuất sắc!
Dì San cũng suy nghĩ, rồi so sánh, anh Hứa kia cũng là người không tồi, nhưng người trước mắt thật đẹp trai, nhìn rất có cảm tình!
Vị khách nữ đi rồi, Tiểu Âu ngồi như cũ nhìn bạn trai của bà chủ, xoa xoa tay hỏi: “Anh tìm chị Bộ ạ?”
Chu Mộ Tu ở bãi đỗ xe đã nhìn thấy xe Bộ Hành, biết cô tạm thời đi xung quanh có việc. Nhẹ nhàng hỏi “Cô ấy đi đâu vậy?”
“Chị ấy đang ở kho hàng phía sau. Anh có muốn tôi gọi điện cho chị ấy không?”
“Không cần, tôi ở đây chờ cô ấy.”
“Vâng….. Vâng mời anh uống nước.”
Chu Mộ Tu nhìn cô ta, hơi hơi mỉm cười lại mang theo vẻ xa cách, “Cảm ơn.”
Tiểu Âu tức khắc mặt đỏ tim đập loạn xạ, trong lòng gào thét, giống như được đối diện với thần tượng! Không đúng, còn đẹp hơn so với thần tượng nữa!
Mười phút sau, Bộ Hành quay trở lại gian hàng.
Thấy trong phòng có người ngồi uống trà, cô có chút ngạc nhiên. Hỏi anh: “Không phải anh nói buổi tối mới đến sao? Việc công ty xử lý xong rồi à?”
Anh Chu nghe được giọng cô lập tức đứng lên, ân cần mà kéo cô ngồi xuống.
Mở bình giữ nhiệt, đổ một nửa vào nắp, và đưa cho cô.
“Em uống nhanh đi, vẫn đang còn ấm đấy.”
Bộ Hành ngạc nhiên, “Anh nấu lúc nào thế? Hôm nay không phải anh luôn ở công ty sao, từ đâu ra đấy?”
“Nấu ở nhà ăn của công ty đấy, anh đã nếm thử, hương vị rất ổn.”
Bộ Hành trong lòng chửi thầm, có ông chủ nào lại mang tổ yến đi làm đến nhà ăn công ty để nấu bao giờ? Công ty khẳng định không thiếu người buôn chuyện?
Cô đang muốn nói anh, lại thấy vẻ mặt mong chờ của anh, lập tức cảm thấy vấn đề kia cũng không có gì to tát lắm! Uống một ngụm, gật đầu, nói thật lòng: “Cũng không tồi!”
Chu Mộ Tu thả lỏng người, “Bọn họ bỏ thêm táo đỏ nữa đấy, nếu em ăn không quen lần sau anh dặn họ bỏ loại khác.”
“Ăn nhẹ thôi mà! Có phải ăn cơm đâu mà cầu kỳ.”
“Mẹ anh dặn, kiên trì ăn cái này, mỗi ngày ăn bốn năm gram trong mấy tháng sẽ có hiệu quả.”
Bộ Hành cười liếc anh ấy một cái, lại cúi đầu uống một ngụm.
Chu Mộ Tu lúc này mới ý thức được mình nói lỡ miệng, nhìn cô giống như đang không vui, không khỏi cười lấy lòng cô.
Xung quanh đó Tiểu Âu và dì San len lén nhìn hai người kia nhưng vẫn làm bộ quang minh chính đại, không để ý.
Thái độ này của Bộ Hành mọi người chưa từng gặp qua, kỳ lạ hơn chính là “Chồng” của bà chủ, lúc này mặt mày ôn hòa, cười cười nói nói, còn lúc trước nhìn lạnh lùng không dính chút khỏi lửa phàm tục, như hai người hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa nhìn như vậy, hai người có nét phu thê!
Chỉ trong chốc lát, Hứa Thành cũng đến, thấy Chu Mộ Tu rõ ràng sửng sốt.
Chu Mộ Tu xoay mặt nhìn, ánh mắt trở nên lạnh lùng, tuy rằng anh đang ngồi, nhưng khí thế lại như áp đảo Hứa Thành đang đứng.
Bộ Hành đứng lên giới thiệu với anh, “Đây là Hứa Thành, đối tác của em.”
Trong lúc Bộ Hành nói, đồng thời Chu Mộ Tu cũng đã đứng lên, không đợi cô giới thiệu mình, chủ động vươn tay, ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn Hứa Thành, “Tôi là Chu Mộ Tu.”
Hứa Thành tối hôm qua nhìn thấy người này xa xa đã cảm nhận được chút gì đó, hiện tại nhìn rõ diện mạo, khí chất của anh ta, anh càng cảm thấy thất vọng, anh vươn tay, “Xin chào!”
Hai người bắt tay vài giây rồi tách ra, nhưng chỉ có bọn họ biết trọng lượng.
Hứa Thành trong lòng buồn bã, Chu Mộ Tu vừa rồi nắm tay anh rất chặt không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là lời cảnh cáo cho anh. Bộ Hành đã từng là giấc mộng của anh, anh biết cô không có tình cảm với anh, nhưng anh vẫn hướng về cô. Mà trước mặt người đàn ông này có thể nói chắc chắn giấc mộng của anh đã hoàn toàn bị dập nát, anh suy nghĩ, rốt cuộc anh đã có thể toàn tâm toàn ý là đồng nghiệp của cô.
Bộ Hành nhớ ra, tiếp tục giới thiệu với Chu Mộ Tu, “Đây là dì San, đây là Tiểu Âu, còn một nhà thiết kế không có ở đây nữa.”
Cô tự tin nhưng lại có chút tự giễu nói: “Chúng tôi đang còn rất bé nhỏ.”
Chu Mộ Tu cùng đã gặp Tiểu Âu và dì San liền gật đầu, rất tự nhiên ôm vai Bộ Hành, siết nhẹ.
Ánh mắt nhìn mọi người, “Đợi lát nữa xong việc, tôi mời mọi người ăn cơm, xin mọi người vui lòng nhận cho.”
Tiểu Âu cùng San dì đều có chút thụ sủng nhược kinh. Mặt Hứa Thành vô cảm.
Bộ Hành liếc anh một cái, mỉm cười nói: “Được! Vậy mong ông Chu mời cái gì ngon ngon chút, khao các đồng nghiệp của em!”
Thông minh như cô, đương nhiên biết Hứa Thành vẫn luôn có cảm tình đối với cô, cũng may anh ta là người lý trí, biết cô không thích, cũng không gay gắt tấn công. Thật sự cô đang rất cần một người đắc lực giúp cô làm việc, lúc ấy cô suy xét mãi vẫn cần đến anh ta. Nếu có thể mượn cơ hội này, khiến anh ta toàn tâm toàn ý phụ tá cho sự nghiệp của cô, thì còn gì tốt hơn nữa.
Bộ Hành quyết định hôm nay đóng cửa sớm, gọi thêm Trương Á Viên, cùng mọi người đi ăn cơm.
Nam giới ở bên nhau không tránh được muốn uống rượu, mà đặc biệt lại còn là tình địch của nhau thì càng muốn uống. Vì thế, trên bàn chỉ có duy nhất hai người đấy ăn rất ít đồ ăn, chủ yếu chỉ uống rượu.
Bộ Hành cũng không cản, cô cùng mọi người đều ăn uống vui vẻ.
Cuối cùng, Hứa Thành say trước.
Đến lúc tiệc tàn, Bộ Hành định thuê cho anh ta một phòng ở khách sạn bên cạnh đó, Tiểu Âu lại xung phong nhận việc nói: “Em và Hứa Thành thuê nhà cùng tiểu khu, lúc trước đã nói qua, để em đưa anh ấy về.”
Dì San cũng gật đầu.
Bộ Hành đương nhiên không có ý kiến gì.
Chờ Tiểu Âu cùng San dì đỡ Hứa Thành đi rồi, Trương Á Viên cũng rời đi, Bộ Hành căng thẳng nhìn người đàn ông bên cạnh uống nhiều rượu như vậy sắc mặt không thay đổi. Cô cười khẩy, “Anh uống giỏi nhỉ?”
Chu Mộ Tu ngồi tựa lưng vào ghế, mắt nhìn cô không nói gì.
“Uống hai ly rồi thôi cũng được! Anh nhất định phải chuốc say người ta à? Em không ngờ Chu tổng cũng có tật chuốc rượu người khác đấy!”
Chu Mộ Tu ngồi như cũ dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm cô.
Bộ Hành hừ nhẹ, “Nhìn cái gì? Nói anh còn không phục à?”
Chu Mộ Tu khóe miệng động động, mặt nhẫn nại.
Bộ Hành tức giận mà đứng dậy, “Còn ngồi đấy làm gì? Rượu thì uống hết rồi! Đi thôi!”
Chu Mộ Tu thấy cô đi, vội vàng đứng dậy, chân run rẩy không đứng vững, lại ngồi xuống ghế.
Bộ Hành nghe được động tĩnh, vội vàng quay lại đỡ anh, hoài nghi nhìn anh, sờ sờ vào mặt trắng trắng lạnh lạnh của anh, “Anh cũng say rồi hả?”
Chu Mộ Tu chống cánh tay cô miễn cưỡng đứng lên, chỉ cảm thấy dạ dày quay cuồng, lảo đảo vội vàng đi vào nhà vệ sinh. Bộ Hành nghe được âm thanh nôn mửa bên trong lúc này mới bắt đầu sốt ruột, trong lòng thở dài.
Cô nhìn anh như vậy, còn tưởng anh uống được! Hóa ra là giả vờ.
Chu Mộ Tu phun ra một trận, thấy thoải mái hơn nhiều, rửa lại mặt, chậm rãi đỡ tường đi ra.
Bộ Hành đứng ở cửa nhìn anh, chỉ cảm thấy huyệt thái dương của chính mình giật liên hồi. Chu Mộ Tu cười yếu ớt với cô.
Bộ Hành nhìn trán ướt mồ hôi cùng hàng lông mi dài của anh, bỗng nhiên thấy đau lòng, sốt ruột, sờ sờ đầu anh, “Anh khó chịu sao?”
Chu Mộ Tu ngoan ngoãn gật gật đầu.
Bộ Hành nhẹ nhàng hỏi, “Còn khó chịu ở đâu nữa không?”
Chu Mộ Tu chỉ chỉ cơ thể mình, đáng thương mà nói: “Dạ dày.”
Nghe giọng nói khó chịu của anh, Bộ Hành cũng cảm thấy dạ dày mình bắt đầu đau, nhìn không được to giọng, “Anh chán sống rồi hay sao mà uống nhiều thế?”
Chu Mộ Tu có chút chột dạ, nói thầm, “Nhìn anh ta không rên một tiếng, anh sao biết anh ta có tửu lượng tốt như vậy! Nếu bị thua thì thật mất mặt!”
Bộ Hành tức khắc không kìm nén được, quát anh, “Mặt mũi quan trong hay cơ thể quan trọng?”
Cô luôn luôn bình tĩnh, Chu Mộ Tu lần đầu tiên thấy cô phát hỏa như vậy với anh, lại cảm thấy trong lòng uất ức.
Cúi đầu, nhìn cô cười, “Em quan trọng nhất.”
Bộ Hành có chút dở khóc dở cười, khóe mắt lại tự nhiên đỏ, mắng anh, “Đồ ngốc!”
Rồi lại run rẩy không thôi, cười và ôm lấy cô.
Chu Mộ Tu đem mặt vùi vào cổ cô, nhịn không được rên rỉ, “Hành Hành, anh từ trước đến giờ chưa uống nhiều rượu như vậy bao giờ, anh khó chịu lắm!”
Bộ Hành nghĩ mà sợ, nhịn không được đấm vào lưng anh, “Sau này anh còn như vậy nữa em không thèm quan tâm đến anh đâu.”
Chu Mộ Tu rầu rĩ mà nói: “Anh không muốn thấy người khác có bất cứ mơ mộng gì về em.”
Bộ Hành không biết tối nay anh vì sao lại như vậy, nhẹ nhàng giữ mặt anh nói nhỏ: “Chu Mộ Tu, quen anh rồi, anh cho rằng em còn có thể coi trọng người khác sao?”