Phòng tiệc là nơi bố trí được hai trăm bàn to.
Mỗi bộ phận có một bàn được chỉ định, mỗi chỗ lại được gắn số thẻ trên bàn, trong đó có tên của nhân viên và số ghế tương ứng.
Giày trẻ em và thời trang trẻ em Bella được chia thành hai bàn. Bàn của giày trẻ em là bàn thứ bốn mươi tám, nằm ở phía sau toàn bộ hội trường.
Chu Dung Dung cầm thẻ viết tên chính mình hưng phấn không thôi, “Cái này chắc hẳn lát nữa sẽ dùng để rút thăm trúng thưởng!”
Dương Tiếu trêu chọc cô, “Hai cô cũng biết chọn ngày nhỉ, mới đến làm việc được ba ngày đã được tham dự cuộc họp thường niên, nếu có thể nhận được giải thưởng thì quá may mắn rồi!”
Chu Dung Dung cười đến không khép được miệng, “Tôi cũng không mong giải thưởng lớn, chỉ cần được giải ba tôi cũng thỏa mãn lắm rồi! Không được, tôi phải cầu nguyện!”
Nói xong làm liền giơ bảng tên lên bái vài cái.
Mọi người trong bàn đều bị cô chọc cho cười. So với Bộ Hành, Chu Dung Dung mới đến rõ ràng được hoan nghênh hơn, từ Từ Giai đến Dương Tiếu, cô ấy đều có thể nói chuyện được.
Tiệc còn chưa bắt đầu, mọi người đang tìm vị trí ngồi.
Tô Mạn Lệ và Từ Giai đi đằng trước cùng các vị lãnh đạo lớn tuổi hàn huyên, các nhà thiết kế còn lại nói chuyện phiếm.
Tưởng Dung vẫn đi công tác, tới tận sáng hôm nay mới từ sân bay trực tiếp đến đây tham gia cuộc họp thường niên.
Vừa đến nơi liền chạy ngay đến bàn 48 tìm Bộ Hành, thuận tiện gặp các đồng nghiệp khi cô mới vào làm ở Trác Chu.
Tưởng Dung ôm vai Triệu Văn trước, quen thuộc mà chào hỏi, “Sư phụ!” Lúc trước là Triệu Văn hướng dẫn cô.
“Ồ,” Triệu Văn quay đầu lại, “Tưởng Dung, đã lâu không gặp cô, bên kia có phải rất bận không?”
“Đúng vậy, hôm nay tôi vừa trở về này. Hiện tại tôi đang quay vòng trong các cửa hàng ở mấy tỉnh và thành phố phía nam, trận này chạy đi chạy lại tôi sút mất năm, sáu cân ấy chứ!”
Tuy Triệu Văn thấy cô đang phàn nàn, nhưng trên mặt lại phấn khởi, tâm trạng tốt hơn so với khi còn ở phòng thiết kế, biết cô ấy đang làm rất tốt.
Cố ý trêu ghẹo cô, “Nếu mệt như vậy, để tôi xin cô quay về, bảo đảm sẽ dưỡng béo cho cô!”
Tưởng Dung buột miệng thốt ra, “Vẫn vậy thôi, giám đốc Âu sẽ ăn thịt tôi mất!”
Cô vừa nói ra liền biết mình nói sai, quả nhiên trên bàn vài người biết nội tình đều cười cười với cô.
Tưởng Dung tức khắc có chút không được tự nhiên, vội che dấu mà kéo ghế trống ngồi bên cạnh Bộ Hành, thân mật mà kêu: “Hành Hành!”
Bộ Hành trong lòng kỳ lạ, thấy Tưởng Dung bối rối, vừa rồi là thế nhưng ở trên mặt cô thể hiện sự ngượng ngùng, hơn nữa trên bàn hiển nhiên có không ít người biết cô vì cái gì mà ngượng ngùng.
Không khỏi trừng mắt nhìn cô, ý bảo cô đợi lát nữa phải thành thật rõ ràng kể cho cô nghe.
Tưởng Dung thè lưỡi trêu cô.
Triệu Văn thấy hành động của hai người, không khỏi ngạc nhiên, “Các cô quen nhau à?”
Những người khác cũng chú ý, đem ánh mắt chuyển hướng về phía hai người.
“Vâng, đây là bạn tốt nhất thời đại học của tôi! Bộ Hành là người học giỏi nhất lớp.”
Tưởng Dung cố ý vô tình nhìn về phía Giang Kỳ Nhã, nói đùa, “Mọi người không ai làm khó cô ấy chứ?”
“Ai làm khó ai thế?”
Lúc này, Từ Giai đã trở lại, ngồi bên cạnh Giang Kỳ Nhã.
Giang Kỳ Nhã cũng biết chuyện, giám đốc thị trường Âu Dương và Tô Mạn Lệ là bạn học trung học cơ sở, hai người quan hệ không tồi. Đôi khi các bộ phận liên hoan, bọn họ hai người ngẫu nhiên sẽ tổ chức liên hoan giao lưu cùng nhau.
Giang Kỳ Nhã sớm có ý với Âu Dương từ khi Tưởng Dung chưa đến làm việc, vẫn không hiểu tại sao anh ta đối xử lạnh lùng với mình.
Sau có Tưởng Dung đến, hai phòng số lần giao lưu tăng hẳn lên, Âu Dương quan tâm Tưởng Dung trước mặt mọi người. Vì thế tất cả mọi người đều nhìn ra giám đốc Âu nay đã ba mươi lăm tuổi vẫn chưa lập gia đình, giám đốc Âu Dương muốn theo đuổi Tưởng Dung, năm thứ hai Âu Dương thậm chí trực tiếp xin Tưởng Dung đến bộ phận của mình.
Bởi vì chuyện này, Giang Kỳ Nhã luôn không thích Tưởng Dung.
Cô vốn dĩ cho rằng giám đốc Tô chọn Bộ Hành làm trợ lý, việc này cô đối với Bộ Hành còn có chút kiêng kị, hiện tại lại cho rằng Bộ Hành được như vậy chính là do Tưởng Dung sắp xếp, nhất định Tưởng Dung yêu cầu Âu Dương đến gặp giám đốc Tô để chiếu cố cho Bộ Hành.
Cứ như vậy, cô vốn không thích Bộ Hành, hiện tại biết thêm cô có quan hệ với Tưởng Dung lại càng thêm không thích Bộ Hành.
Tưởng Dung thấy người trước mặt, đôi mắt thay đổi làm ra vẻ kinh diễm, “Quá đẹp, đây có phải là chủ nhiệm thiết kế Từ?”
“Cô là...?” Từ Giai cũng không quen biết Tưởng Dung.
Giang Kỳ Nhã chủ động giới thiệu: “Trước đây cô ấy là trợ lý thiết kế của phòng chúng ta, sau được giám đốc thị trường Âu điều qua, nghe nói hiện tại đang dựa lưng vào cây đại thụ, hô mưa gọi gió làm đâu được đấy!”
Sau khi nghe xong lời nói thì thầm của Giang Kỳ Nhã, Từ Giai đã hiểu, nể tình cười cười với Tưởng Dung, ánh mắt lại thay đổi khi nhìn thấy Bộ Hành.
Cô thấy Tô Mạn Lệ không chỉ tự ý mình tuyển dụng Bộ Hành mà còn đề bạt cô ta làm trợ lý cho mình, tưởng rằng Bộ Hành thực sự có chút năng lực gì đó, ai ngờ cũng chỉ liên quan đến bạn học.
Nhìn lại cách ăn mặc hôm nay của cô ta tuy không tồi nhưng cũng không phải nhãn hiệu nổi tiếng gì, đi xe cũng không quá hai mươi vạn, nhớ lại lúc trước khi phỏng vấn cô nói nhà bị phá sản trong kinh doanh thì có tám chín phần là sự thật, càng không để cô ta vào mắt.
Thực ra Bộ Hành trong nhà đồ xa xỉ cũng có, nhưng bình thường cô rất ít mặc. Bản thân cô không phải người theo đuổi đồ của những nhãn hiệu nổi tiếng, quan điểm của cô chỉ cần mua quần áo và túi xách thuận mắt là được.
Hơn nữa cô từ trước đến nay vẫn luôn có một mình, các phương diện đều hạn chế đến mức thấp nhất, không thể hiện cô là người giàu có.
Sau khi Từ Giai đến, bầu không khí hơi trùng xuống.
Tôn Hiểu Hiểu khuấy động không khí hỏi: “Chị Kỳ Nhã, chị định ngày cưới rồi sao?”
“Ừ, sang năm, ngày 5 tháng 1,” Giang Kỳ Nhã tỏ ra oán giận, “Chị thật ra còn muốn chơi hai năm nữa, nhưng bạn trai chị và nhà anh ấy lúc nào cũng giục!”
Tuy nói như vậy, nhưng ai cũng thấy được trong lòng cô đang rất vui vẻ, có khi còn ước sao không kết hôn sớm một chút.
“Ôi, thật tuyệt vời! Chúc mừng chúc mừng!”
Mọi người lần lượt chúc mừng Giang Kỳ Nhã, không khí từ từ thân thiện lên, cũng chuyển sang đề yêu đương rồi kết hôn, những chuyện kiểu này nam nữ đều rất quan tâm.
Nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, trên sân khấu có MC nữ của đài truyền hình nào đó ở Tô Thành, cô ấy đang giới thiệu, sau đó nhạc bắt đầu nổi lên và bữa tiệc bắt đầu.
Trong lúc này, giám đốc Âu tự mình đến gọi người, trên bàn không tránh khỏi một phen xì xào. Ấn tượng đầu tiên khi Bộ Hành nhìn thấy Âu Dương cũng không tệ lắm, hẹn Tưởng Dung buổi tối về nói chuyện.
Giám đốc Tô đang ngồi ở bàn thiết kế thời trang trẻ em dùng bữa và nói chuyện.
Nói đến kết hôn, Tôn Hiểu Hiểu nghĩ ngay đến nhà thiết kế cao cấp lớn tuổi nhất ở đây là Phạm Văn Hiên, thuận miệng hỏi: “Hiên ca, anh chưa có động tĩnh gì à? Đầu năm chúng ta liên hoan phòng anh không phải còn mang bạn gái theo sao?”
Phạm Văn Hiên lúc trước vẫn ngồi không nói chuyện, nghe có người hỏi vậy có chút không tự nhiên mà cười cười.
Nhìn thấy Điền Quân ngồi đối diện nháy mắt với mình, Tôn Hiểu Hiểu biết mình lỡ lời, liền lái sang chuyện khác, lúc này liếc mắt một cái nhìn thấy Bộ Hành ngồi đối diện, liền hỏi: “Bộ Hành, tôi hôm nay đến công ty sớm nhìn thấy cô từ bãi đỗ xe lại đây, cô lái xe đến hả?”
“Ừ, tôi tự lái xe đến.”
“Oa, hâm mộ quá! Tôi không biết đến khi nào mới có thể tích cóp đủ tiền mua một chiếc xe đấy!”
Chu Dung Dung vì thế cũng mới biết được.
Giang Kỳ Nhã hôm qua đã nghe Từ Giai kể Bộ Hành chiếm vị trí đỗ xe của Tiểu Chu tổng, cố ý nói chen vào, “Bố mẹ tôi năm sau cũng đang tính toán mua cho tôi một chiếc xe làm của hồi môn. Bộ Hành, cô đi xe gì vậy? Cho tôi tham khảo chút.”
“Xe bọ.”
“Xe bọ à......” Giang Kỳ Nhã bĩu môi, “Khoảng hai mươi vạn không? Nhà tôi không có nhiều tiền, ba mẹ cho tôi không quá bốn mươi vạn, cô biết xe gì khác không giới thiệu cho tôi với?”
Bộ Hành hơi hơi cau mày, “Tôi không biết, tôi chỉ mua xe hơn hai mươi vạn.”
“Ra thế!” Giang Kỳ Nhã chuyển hướng sang Từ Giai, “Giai tỷ, chiếc Maserati của cô đến hơn hai trăm vạn không? Xe quá đẹp!”
Từ Giai nhún vai và cười, “Tôi đang còn có ý định đổi xe đây, cô thích tôi cho cô mượn đi hai ngày, thật sự nếu cô làm bạn trai cô mua cho cô một chiếc thì tôi rất sùng bái cô đấy!”
“Anh ấy nha, dựa vào bản thân thì mua không nổi, nhưng nhà anh ấy là người gốc Tô Thành, thật ra cũng có tiền.”
Giang Kỳ Nhã nửa là khiêm tốn nửa là muốn khoe.
Tôn Hiểu Hiểu ở một bên hát đệm, “Thế thì phải để anh ấy mua đi! Anh ấy là con một, tiền cha mẹ anh ta sau này còn không phải là của hai người à!” Tôn Hiểu Hiểu nhìn quanh một vòng, “Phòng chúng ta trừ giám đốc Tô, thì có Điền Quân và Giai tỷ là người ở đây, nhưng Kỳ Nhã sau cưới cũng là người ở đây luôn rồi.”
Giang Kỳ Nhã không phải không đắc ý, thấy Bộ Hành chỉ lo dùng bữa, như là không quan tâm các cô nói cái gì, kiểu đắc ý này thấy không đầy đủ, cao giọng liền hỏi: “Bộ Hành, nhà cô ở đâu?”
((Continue...)