Buổi sáng, khi ánh mặt trời bắt đầu chiếu rọi thì Thượng Quan Tịch Mộng cũng chậm chạp mở mắt, một hơi thở nam tính truyền đến sau gáy khiến cô giật mình, lúc này cô mới ý thức được ở bên cạnh mình không chỉ có bản thân mà còn có một người khác, xoay người lại nhìn thì gương mặt mà cô đã mơ suốt đêm qua lại xuất hiện trước mặt mình.
Thượng Quan Tịch Mộng từ từ lấy cánh tay của anh ra khỏi bụng mình, rồi bước xuống giường, nhưng chân cô vừa chạm đất thì một cảm giác đau đớn thấu cả tâm can liền truyền đến, lúc này cô chỉ biết vỗ tay lên trán, xem ra hôm qua không phải là cô nằm mơ một giấc mộng xuân mà thật sự là cô đã cùng chồng cũ mây mưa cả một đêm.
Cô bắt đầu cảm thấy mọi chuyện đã đi quá xa rồi, vốn định sẽ nhờ Tăng Mẫn giúp mình đặt một vé máy bay, nhưng hiện tại Tăng Mẫn và Hoàng Sước đang trong tình trạng một mối quan hệ yêu đương, cô cũng không muốn làm khó cô ấy, nên đã tự mình đặt một chuyến bay sớm nhất để sang nước ngoài.
Khi cô lên taxi thì cũng ngoái đầu nhìn lại căn phòng của mình, nhưng cô vẫn không lưu luyến mà rời đi.
Mãi cho đến đi Bạch Quán Tông tỉnh lại thì chỗ nằm bên cạnh đã lạnh lẽo từ bao giờ, ban đầu anh còn tưởng cô đã đến công ty. Nhưng khi anh từ trên tầng bước xuống thì nhìn thấy Tăng Mẫn đang chuẩn bị đưa Tịch Huyên đi học, bất ngờ anh liền hỏi:
- Cô vẫn chưa đi làm sao?
Câu hỏi kia của Bạch Quán Tông khiến cho Tăng Mẫn không hiểu, chủ tịch nhà họ không phải vẫn còn đang ngủ sao? Nhưng bất chợt, chiếc bánh trên tay Tăng Mẫn rơi xuống đất, cô ấy bước đến chỗ của anh, hỏi:
- Cô chủ không ở trên phòng sao?
Bạch Quán Tông thật thà gật đầu, ngay lúc này Tăng Mẫn liền lấy điện thoại ra để gọi cho cô, nhưng vẫn hoài thuê bao, Bạch Quán Tông cũng đã nhận thức được mọi chuyện không đúng lắm, nên anh ngay lập tức đã gọi cho trụ sở Tuyệt Vệ quân để điều tra những chuyến bay gần đây.
Một lúc sau, Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch bước xuống, nhìn nét mặt lo lắng cho hai người họ thì cô ấy cũng tờ mờ hiểu chuyện gì rồi. Nhưng chưa kịp để xác định được chuyện gì thì Lâm Quân Nhi đã nhận được một tin nhắn, là của Thượng Quan Tịch Mộng.
Hiện tại cô đang ở sân bay chuẩn bị sang nước ngoài, cô cũng nói chuyện đêm qua cô biết đó là kế hoạch của Lâm Quân Nhi, cô nói chuyện cho cô ấy là không muốn cô ấy và gia đình lo lắng, nhưng cô đến đâu thì cô không nói, chỉ cảnh cáo Lâm Quân Nhi đừng làm những chuyện tác hợp này nữa.
Cảnh Vân Trạch cũng vô tình nhìn thấy dòng tin nhắn, anh ấy nhẹ nhàng vỗ lưng vợ mình, nhẹ nhàng nở một nụ cười cưng chiều, nói:
- Tịch Mộng thông minh, cô ấy sẽ không khiến bản thân chịu thiệt đâu.
Lâm Quân Nhi cũng gật đầu, cô ấy cũng hi vọng vậy.
[...]
Ba ngày sau, Thượng Quan Tịch Mộng không từ mà biệt suốt ba ngày nhưng không lấy nổi một cuộc điện thoại, bây giờ không chỉ nhà cô lo lắng mà đến cả Thượng Quan Tuân và Lâm Mạn Nghiên cũng đã biết chuyện này.
Hai người họ chứng kiến cô trưởng thành nên cũng biết rõ tính cách của cô, đối với chuyện gì thì họ không chắc nhưng đối với chuyện lợi dụng và gài bẫy thì chính là điều Thượng Quan Tịch Mộng căm ghét nhất, lúc này thì hai người họ cũng muốn trách mắng đám nhỏ này một trận, dù sao cũng đã trưởng thành rồi nhưng lại không thể khiến ông bà ấy bớt lo lắng mà.
Bạch Quán Tông cũng đã từng nghĩ đến viễn cảnh này, nhưng hiện tại chuyện cô biệt tích lại khiến anh thấy lo lắng hơn. Thà rằng cô đánh, cô mắng còn hơn là mất tăm không rõ tung tích như hiện tại.
Một tuần trôi qua, trên dưới Thượng Quan bây giờ giống như là ngồi trên đống lửa, nhưng vẫn chưa tìm được cô. Cảnh Vân Trạch cũng đã điều động lực lượng bang Trạch Quân để tìm cô, nhưng vẫn mặc vô âm tính, đến cả Trạch Quân bang và Tuyệt Vệ quân cũng không tìm thấy thì đúng phải khen tài trốn tìm của cô rất tốt.
Lúc này, Thượng Quan Tuân đã biết rõ ý định của cô, chính là muốn cắt đứt hoàn toàn với Bạch gia, ông ấy liền nhờ Bạch Quán Tông hẹn Bạch gia đến để nói chuyện rõ ràng.
- Quán Tông, có lẽ giữa Bạch gia Thượng Quan gia vẫn nên nói rõ một chút về mối quan hệ giữa hai nhà. Đầu tiên, là việc hợp tác giữa Bạch thị và Thượng Quan vẫn sẽ duy trì, nhưng nếu Bạch thị không đáp ứng được điều kiện của chúng tôi, thì chúng tôi vẫn có thể khai trừ. Thứ hai, là về mối quan hệ lâu nay giữa Bạch gia và Thượng Quan gia, hay nói đúng hơn là chuyện của anh Bạch đây và cha của Tiểu Mộng, người cũng đã mất rồi... Nếu cứ cố bám lấy cái danh em chí cốt cũng không phải chuyện tốt lành gì, nên là chuyện này nên chấm dứt ở đây thôi.
Dừng một chút, Thượng Quan Tuân nhìn về phía anh, thở dài một tiếng, nói:
- Cuối cùng, là về hôn ước, hai đứa đã kết hôn nên có nghĩa là đã hoàn thành xong hôn ước, nhưng cả hai đã ly hôn rồi, nên là từ nay về sau hai đứa sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Kết thúc cuộc trò chuyện thì ai về nhà nấy, khi họ về đến nhà thì đã nhìn thấy Thượng Quan Tịch Mộng đang ngồi nhâm nhi uống trà, những ngày này cô đã suy nghĩ rất nhiều, hiện tại cô không bận tâm về chuyện mình có trách nhiệm hay không, nhưng cô vẫn nên nói rõ với Bạch Quán Tông một lần. Lâm Quân Nhi nói đúng, nếu cứ đi tìm thứ hão huyền thì làm sao biết người trước mặt có xứng đáng hay không, cô vẫn nên thử một lần.