Bước khỏi thư phòng thì Thượng Quan Tịch Mộng cũng đóng cửa lại, tựa lưng vào vách tường bên cạnh, trong lòng không khỏi chua xót và hiển nhiên cái cảm giác khó chịu cũng không thể phai nhòa đi. Cứ ngỡ chỉ cần không gặp, không chạm mặt thì cô sẽ nhanh chóng quên đi đoạn tình cảm nhỏ nhoi đó, nhưng hình như chính bản thân cô đã đánh giá quá thấp đoạn tình cảm mà mình dành cho Quý Tín Hào.
Lúc này, Thượng Quan Tịch Mộng cố gắng gạt bỏ ý nghĩ điên rồ trong lòng đầu của mình ra, lấy chìa khóa đang đeo trên cổ để mở cửa phòng ra. Nhưng khi cô vừa bước chân vào phòng thì đang nhìn thấy cảnh tượng tam thiếu gia nhà họ Bạch đang leo ban công vào phòng của cô. Anh nhìn thấy cô thì cũng khó khăn cười nhẹ một cái đầy bất lực, sau đó thì anh cũng dốc hết sức bình sinh mà trèo vào.
Vốn dĩ kế hoạch của anh là sẽ trèo vào phòng, tắm rửa sạch sẽ sau đó sẽ nằm trên giường chờ cô, đúng câu nghĩa đen “Nằm nghiêng ráo nước”, nhưng không ngờ cô lại về phòng sớm như vậy, anh còn chưa kịp trèo vào xong mà, không ấy bây giờ cho anh thêm năm phút nữa được không?
- Cậu đang làm gì ở phòng của tôi vậy?
- Tôi… Tôi chỉ là đang… Đang…
Chưa để anh nói xong thì Thượng Quan Tịch Mộng đã mời anh ra khỏi phòng, nhưng còn chưa kịp để anh đi thì ở bên dưới lầu có tiếng vọng lên, hình như là giọng của Hoàng Sước, cậu ta nói:
- Thiếu gia, tôi treo quần áo của cậu vào dây rồi, cậu kéo lên đi!
Bạch Quán Tông thật sự muốn chém chết cái tên không biết tình thế hiện tại, Thượng Quan Tịch Mộng liền bước chân ra ban công nhìn xuống. Hoàng Sước nhìn thấy cô liền giật mình, cười ngốc nghếch một cái, còn đưa tay lên vẫy vẫy chào cô, nói:
- Thiếu phu nhân hảo.
Nhưng cô chỉ liếc cậu ta một cái, rồi nhìn sang phía của anh. Bạch Quán Tông liền đi đến cửa, đóng cửa lại. Đúng lúc anh đi đến cửa phòng thì nhìn thấy Quý Tín Hào cũng vừa rời khỏi thư phòng, hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, nhưng không ai nói với ai câu nào, tuy nhiên với tính cách của anh thì hiện tại đang vô cùng đắc ý, sau khi đóng cửa lại là ngay lập tức nhào đến ôm chặt lấy cô.
Hành động bất ngờ này của anh khiến cho cô giật mình, đương nhiên là cũng phải ra sức kháng cự. Nhưng anh hoàn toàn không có ý định buông tay, tuy nhiên Bạch Quán Tông lại không dùng hết sức mà ôm, anh chỉ dịu dàng ôm cô, đối với Thượng Quan Tịch Mộng hiện tại mà nói thì cô căm hận nhất là những người làm mình khó chịu, nên anh cũng không muốn mình lại là một đối tượng cho cô ghét.
- Tịch Mộng, chúng ta vẫn có thể thử mà. Ở bên nhau lâu thì mới biết là có tình cảm hay không.
- Bạch thiếu gia, tôi không có ý định sẽ phát triển tình cảm với người kém tôi sáu tuổi.
Nghe đến đây, Bạch Quán Tông liền giật mình, nhưng sau đó thì anh không nói gì, đến cả cô cũng không nói gì, hai người chỉ nhìn nhau mà thôi. Có lẽ hiện tại anh vẫn là một đứa trẻ bốc đồng trong mắt cô, nhưng chỉ cần anh có thể, thì anh sẽ tận dụng hết thời gian ở bên cô, chăm sóc cô, yêu thương cô, muốn được mãi mãi ở bên cạnh cô.
[…]
Một lúc lâu sau, Thượng Quan Tịch Mộng cũng nói:
- Có thể buông tôi ra có được chưa?
- Tịch Mộng, em không giận chứ?
- Giận cái gì?
- Thì… Thì chuyện anh tự ý dọn đồ sang phòng của em… Em thật sự đồng ý để anh ở đây sao?
Thượng Quan Tịch Mộng cũng nhiệt tình gật đầu, Bạch Quán Tông còn tưởng mình ít nhất cũng có một chút vị trí ở trong lòng của cô, tuy nhiên thì ngay sau khi anh buông cô ra thì cô liền lôi vali ra, còn mở tủ thu dọn quần áo, những hành động này của cô lại khiến cho anh đứng hình mất mấy giây, sau đó anh liền ngơ ngác hỏi cô đang làm gì.
Ngay lập tức Thượng Quan Tịch Mộng nói cô sắp đi công tác, thời gian khoảng một tháng, do lần này có chút gấp gáp nên cô không thể sắp xếp chu toàn cho Tịch Huyên được, vì vậy dù sao hiện tại anh cũng ở nhà thì thôi anh cứ ở lại, sẵn tiện giúp cô trông trừng Tiểu Huyên Nhi.
Nghe cô nói đến đây thì hai mắt của Bạch Quán Tông liền mở to trừng lên, hóa ra không phải cô đã đồng ý để hai người họ có thời gian yêu đương nhau, nhưng không ngờ trong đầu cô đã tính toán hết rồi. Nghĩ đến bản thân ở nhà không có cô một tháng, vậy anh còn ở đây làm gì cơ chứ?
- Thượng Quan Tịch Mộng, em làm vậy là có ý gì?
- Chẳng phải cậu muốn ở phòng của tôi sao? Tôi đồng ý cho cậu ở lại, nhưng còn việc tôi có ở nhà hay không thì đó là chuyện của tôi.
Cái câu nói vô cùng không có trách nhiệm như vậy mà cô cũng có thể nói ra sao? Cái này quá đáng lắm rồi đấy. Nhưng sau khi cô thu dọn quần áo thì vô tình lại làm rơi quyển nhật kí ở trên tủ xuống, nhưng Bạch Quán Tông cũng nhanh tay nhặt lấy, mở ra xem thì đây đã là một quyển nhật kí cũ rồi, bên trong chi chit toàn là chữ, nó là những manh mối cũ của vụ tai nạn năm xưa của hai gia chủ Thượng Quan.
Thượng Quan Tịch Mộng liền giành lại, nhưng anh đã nhanh tay hơn mà giơ cao nó lên, khiến cho cô không thể giành lấy, bất chợt Bạch Quán Tông liền nhìn cô, nói:
- Chị vẫn chưa quên được chuyện năm đó sao?
- Ý cậu là gì?
- Chuyện của cha mẹ, chẳng phải chuyện này đã qua rất lâu rồi sao? Tại sao đến bây giờ chị vẫn còn điều tra? Lần này đi công tác… Có phải là vì chuyện này không?
Tuy Thượng Quan Tịch Mộng im lặng không nói, nhưng anh cũng đoán được là bản thân nghĩ đúng hướng rồi, anh đưa đôi mắt nghiêm túc nhìn cô, nói:
- Em có thể giúp chị mà!