Ngôn Bạch nhanh chóng thu lại lâu đài của mình vào không gian, sau đó cậu được Tạ Ân mang xuống dưới lầu.
"Chết tiệt, sao bọn chúng có thể vào được?"
Ở dưới lầu, mọi người quan sát tang thi đang không ngừng tới gần ngoài cửa sổ. Bên ngoài là một mảnh đen như mực nên không thể thấy rõ được số lượng của tang thi, bọn họ chỉ mơ hồ thấy được mấy bộ mặt đáng sợ và quần áo rách tả tơi trên người chúng.
"Chúng ta bị bao vây rồi." Vân Thăng đã kiểm tra tất cả cửa sổ, bọn họ đã bị vây chặt ở trong này.
Quách Đức cắn chặt răng, bọn họ đã lơi lỏng cảnh giác.
"Chẳng lẽ có tang thi cấp hai phá hủy bức tường?" Cao Mông Mông suy đoán, "Nếu không phải thì sao lại có nhiều tang thi đi vào được như vậy!"
Nếu bức tường kia vô dụng như vậy thì so với việc ăn ngủ bên ngoài có khác gì nhau chứ?
"Không có tang thi cấp hai." Tạ Ân nói với giọng khẳng định. Tang thi cấp hai tuy có năng lực cao hơn tang thi bình thường nhưng trí tuệ của chúng vẫn không cao hơn được bao nhiêu, chúng chắc chắn không biết lẩn trốn và xem xét tình hình, nếu thật sự trong đống này có tang thi cấp hai thì nó sẽ là con xông lên đầu tiên. Anh nhìn về nơi xa, phía trên bức tường cao là hai chữ 'Thự quang', ánh bình mình sao? Tạ Ân nói với giọng điệu trào phúng, "Ai nói kẻ phá hư bức tường nhất định phải là tang thi?"
Nếu không phải tang thi thì chỉ có thể là con người, dị năng giả hệ kim có thể xây nên bức tường này thì cũng có thể phá hủy nó một cách dễ dàng.
"Có ý gì? Không phải........" Quách Đức nắm chặt hai tay. Hắn hiểu được ý của Tạ Ân nhưng chỉ là hắn không muốn thừa nhận điều đó.
Nhưng vẫn có điều gì đó không hợp lý, cho dù Chu Thành là một kẻ độc ác thì việc giết chết bọn họ có ích lợi gì với hắn chứ, tại sao hắn phải làm như vậy?
Không chỉ mình Quách Đức có suy nghĩ đó, Cầu An không thể tin được liền lên tiếng, "Chúng ta đều là người mà, thậm chí ban ngày còn nói chuyện vui vẻ như vậy, sao mấy người đó lại muốn giết chết chúng ta."
"Rầm rầm rầm---"
Không đợi bọn họ suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện thì cánh cửa đã bị tang thi ở bên ngoài tông cho biến dạng, nó hiện tại đã lung lay sắp đổ chắc chắn không chống đỡ được bao lâu nữa. Cùng lúc đó cửa sổ cũng bị đập bể, vô số cánh tay có màu da tím đen thò vào trong, trên móng tay bén nhọn của chúng còn dính vết máu dơ bẩn.
Ngửi được mùi thịt sống khiến tang thi bên ngoài càng trở nên điên cuồng, bọn chúng chen chúc muốn từ ô cửa số chật hẹp đó chui vào.
Tạ Ân lười giải thích cho bọn họ, động tác ra tay cực nhanh chém bay đầu của tang thi.
Đúng lúc này tiếng còi cảnh báo vang vọng khắp căn cứ.
"Tập trung! Tang thi đã vào căn cứ!"
Âm thanh đồng dạng cũng được truyền tới từ ngoài thành, "Những người mới tới hãy kiên trì thêm một chút, quân tiếp viện của chúng tôi sẽ lập tức tới ngay!"
"Là giọng của Chu Thành! Chắc chắn không phải bọn họ làm đâu, chắc là chúng ta nghĩ nhiều thôi." Cầu An phấn chấn nói.
Chỉ là lạt mềm buộc chặt thôi, ánh mắt Tạ Ân lạnh lùng, những người ở trong hoàn cảnh ác liệt quá lâu thì bản tính tàn ác của họ cũng sẽ bị phóng đại. Bọn họ sẽ chẳng quan tâm ngươi có phải là đồng bào của họ hay không, càng sẽ không để ý việc mình làm là đang gây tổn thương cho người khác, tất cả những việc đó chỉ là vì họ muốn thoả mãn bản thân của mỉnh mà thôi.
Về việc này không ai ở đây có thể hiểu rõ hơn Tạ Ân.
Mọi người đều đang sục sôi ý chí chiến đấu, ai cũng nhón chân mong chờ đội cứu viện đến, giống như việc đó có thể đập tan lòng nghi hoặc của bọn họ.
Tạ Ân sờ sờ hamster đang nằm trong ngực mình, biểu tình hơi hoãn lại.
Thôi, anh cũng không thể mỗi phút mỗi giây đều nhắc nhở bọn họ, hiện tại cứ cho họ thấy được sự tàn khốc của mạt thế đi.
Khi anh chém rớt đầu tang thi thứ ba mươi thì cửa chính rốt cuộc cũng bị phá tan, tang thi giương nanh múa vuốt tràn vào khiến bọn họ phải vừa đánh vừa lui.
Không gian chiến đấu của bọn họ quá hẹp, dị năng giả không thể phát huy được thực lực của mình vì sức mạnh của họ hiện tại chỉ hợp để tấn công tầm xa. Kiên trì một thời gian dài như vậy đã hao phí hết sức lực của bọn họ, nhưng ngược lại tang thi vẫn kéo tới càng lúc càng nhiều, điều này không khỏi làm cho người ta cảm thấy vô lực.
Đột nhiên, Chu Thành với dáng vẻ chật vật dẫn theo một đám người từ cửa sau vọt vào, "Anh Quách, chúng tôi sẽ mở đường, mọi người mau đi lối cửa sau!"
Quách Đức trầm mặc gật đầu sau đó theo sát mấy người đó.
"Xin lỗi các anh, chúng tôi tới hơi chậm." Chu Thành vỗ vai Quách Đức vừa xin lỗi vừa giải thích tình hình, "Vì còn những người khác trong căn cứ nên không thể mở cửa lớn được, cũng may chúng tôi còn có địa đạo thông ra ngoài. Hiện tại tình hình cấp bách, mọi người hãy đi theo đường đó vào căn cứ, chúng tôi sẽ yểm hộ ở phía sau."
Quách Đức theo bản năng nhìn về phía Tạ Ân nhưng anh lại không nói một câu nào hết, hiển nhiên là muốn bọn họ tự quyết định.
"Chúng ta đi." Quách Đức dùng dị năng ẩn nấp của mình, hắn lên tiếng nói.
Phía sau là biển tang thi, dù bọn họ đã mạnh hơn người thường nhưng cũng khó mà sống sót được. Hiện tại buộc phải đi theo mấy người kia xem bọn chúng muốn giở trò gì, Tạ Ân tuy đứng ngoài cuộc nhưng cũng đã nói rằng việc này không nguy hiểm đến tính mạng.
Mọi người nhanh chóng vào vị trí của mình, một đường đi đến đây bọn họ vẫn luôn được huấn luyện bằng cách thực chiến nên sự ăn ý của họ rất cao, lúc đối mặt với tang thi bình thường hoàn toàn không có chút áp lực nào.
Lý Thành Hưng bọc hậu, trên mặt đất nhanh chóng nhô lên mấy bức tường đất thấp bé làm tốc độ của tang thi chậm lại. Cao Mông Mông phụ trách hai bên trái phải, cô dùng sức mạnh điều khiển dây leo hai bên đường, chúng quấn lấy tang thi rồi kéo ra xa.
Quách Đức và Cầu An phối hợp với nhau đi đằng trước để mở đường. Cầu An biến những giọt nước trở nên mảnh như sợi kim rồi tấn công vào điểm yếu của tang thi, khiến chúng bị nhiễu loạn. Quách Đức thì ẩn nấp tìm thời cơ chém chết những tang thi đó, từ sau khi hấp thụ tinh thạch của tang thi cấp hai thì năng lực của hắn đã tăng lên, hiện tại khi ẩn nấp đã có thể khiến cho tang thi bình thường không phát hiện ra hắn.
Hà Dục Tiêu vừa mới thức tỉnh dị năng nên sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt nhưng điều đó không đáng lo ngại, tuy rằng mới thức tỉnh nhưng cô đã có thể tạo ra những mũi băng nhọn bắn về phía tang thi. Bên cạnh cô còn có một Hà Dục Liêu với thân thủ mạnh mẽ nên vẫn có thể ứng phó được.
Tình huống hiện tại không thích hợp để dùng cung nên Vân Thăng liền cùng Tạ Ân chi viện cho mọi người, anh phụ trách giết chết những tang thi mà họ bỏ xót.
Vân Thăng có thể cảm nhận được Tạ Ân đang thất thần, anh dùng một tay che chắn cho hamster nhỏ nằm trong túi, không biết đang suy nghĩ đến điều gì.
"Tiểu Bạch làm sao vậy?" Vân Thăng hỏi.
"Tôi không biết, đột nhiên cậu ấy không phản ứng nữa." Tạ Ân hơi nắm chặt tay, bình thường gặp tình huống chém giết tang thi thì nhóc con này sẽ nắm chặt áo anh nhưng hôm nay cậu lại không làm vậy. Anh đã thử gọi cậu vài lần nhưng đều không có sự đáp lại, người bình tĩnh như Tạ Ân hiện tại cũng có hơi hoảng sợ, "Chúng ta tốc chiến tốc thắng!"
"Tìm được địa đạo rồi! Mau vào thôi!" Quách Đức cùng Hà Dục Liêu mỗi người một tay mở ra cửa địa đạo.
Mọi người không ai do dự lập tức nhảy vào trong, Hà Dục Tiêu tạo ra một bức tường băng chắn ở phía sau, ngay khi bức tường bị tang thi phá vỡ thì Hà Dục Liêu và Quách Đức cũng vào được địa đạo.
Bên trong địa đạo tối đen, không khí xung quanh ngoại trừ mùi bùn đất thì còn có thêm một mùi hương quái dị.
Mà bọn họ hoàn toàn không biết rằng ngay khi họ tiến vào địa đạo thì số lượng tang thi bị chém giết bên ngoài đã càng ngày càng ít, cửa sắt lớn không một tiếng động đóng lại ngăn chặn đàn tang thi ùa vào.
"Bọn họ rất mạnh." Chu Thành lên tiếng, trong mắt hắn là cảm xúc cuồng nhiệt, "Nếu bọn họ gia nhập vào căn cứ thì chúng ta sẽ càng thêm hùng mạnh!"
- ---------------------------------------------------
Lúc Ngôn Bạch tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang bị nhốt ở một nơi giống nhà tù, nằm cạnh cậu là Tạ Ân đang hôn mê bất tỉnh, mà đầu cậu hiện tại đang gối lên lòng bàn tay của anh. Phía sau cậu là Hà Dục Liêu và Vân Thăng cũng đang hôn mê.
Ngôn Bạch:!!!!
Không phải Quách Đức đã hô lên là có tang thi tập kích sao? Cậu vẫn còn nhớ rõ lúc đó cơ thể cậu trở nên khó chịu giống hệt như lúc trước, thậm chí cảm giác còn kịch liệt hơn, ngay sau đó cậu đã mất đi ý thức.
Ngôn Bạch khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, cậu nhìn chằm chằm Tạ Ân vẫn còn đang nhắm mắt rồi cẩn thận ngồi dậy. Tình huống hiện tại của cậu không tốt lắm, đột nhiên biến trở về hình người lại còn là ở một nơi xa lạ..... Thôi được rồi, việc này cũng không quan trọng lắm, quan trọng là khi Tạ Ân tỉnh lại cậu phải giải thích thế nào bây giờ?
"Này." Bên cạnh truyền đến giọng nói lãnh đạm cực kì quen thuộc.
Ngôn Bạch hết hồn nhìn Tạ Ân đột nhiên mở mắt ra, lần đầu tiên dùng thị giác bình thường nhìn Tạ Ân làm cậu cảm thấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Đôi mắt thâm thúy của anh hiện tại cũng đang nhìn cậu.
Suy nghĩ của Ngôn Bạch đứt đoạn, trong lòng cậu có một đống chữ nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào, thậm chí cậu con kinh hoảng dùng hai tay che mắt anh lại.
"Tôi....."
Cậu phải nói như thế nào đây?
Nói rằng cậu thật ra chính là hamster nhỏ?
Tạ Ân nhất định sẽ nổi giận: Cậu gạt tôi.
Hay là nói hamster nhỏ của anh hình như bị rớt ở trên đường rồi?
Nói không chừng Tạ Ân sẽ quát vào mặt cậu, chờ sau này anh biết được sự thật rồi sẽ càng nổi giận: Cậu gạt tôi.
Nhưng ngày sau đó Ngôn Bạch đã không cần phải rối rắm nữa, phía sau có một cách tay lắc lư vươn về phía cậu, Hà Dục Liêu ló đầu ra, giọng nói của anh chứa đầy sự sung sướng, "Mỹ nhân, cuối cùng cậu cũng từ hình dáng hamster biến lại thành người rồi."
Ngôn Bạch:!!!!
Chết tiệt, quên mất vẫn còn tên này ở đây!
Hà Dục Liêu lắc lắc đầu, lúc này mới tỉnh táo hoàn toàn, ai mà biết được dưới địa đạo lại có thuốc mê chứ! Nhưng đáng mừng là anh biết mình không nhìn nhầm, mỹ nhân biến trờ về rồi! Đôi mắt mèo kia còn đang trợn tròn lên nhìn anh nữa.
Không phải là nằm mơ?
Nhưng Hà Dục Liêu còn chưa kịp dán lại gần để xác nhận thì mỹ nhân đã lập tức rời xa khỏi tầm tay của anh, cậu bị nam nhân đối diện lạnh lùng kéo vào trong lòng ngực.
Không sai, chính là lạnh lùng!
Thời điểm không mở miệng thì không khác gì khối băng, đối mặt với bất kì người nào cũng là sắc mặt không tốt, vừa mở miệng thì lập tức độc mồm giống y như con nít vậy. Chỉ có lúc ở cùng hamster nhỏ anh mới dịu dàng hơn một chút, nhưng hiện tại..... Tạ Ân mà đi ra ngoài chắc chắn sẽ doạ khóc mấy đứa trẻ mất.
Nam nhân cưỡng chế đem thiếu niên ấn vào trong lòng, anh còn mở miệng chất vấn cậu, "Cậu chính là chuột nhỏ?"
Vân Thăng vừa tỉnh dậy đã thấy cảnh tượng này:.......
Tạ Ân bình tĩnh nhìn người trước mặt, anh cũng từng tưởng tượng về bộ dạng con người của chuột nhỏ, nhưng sự thật còn tốt hơn so với tưởng tượng của anh.
Đôi mắt mèo màu hổ phách, cánh môi màu hồng nhạt hơi mở ra, bên trong là hàm răng trắng tinh và đầu lưỡi đỏ thắm. Đôi tay đang bị anh cầm rất tinh tế và mềm mại, ngay cả đầu ngón tay cũng là màu hồng nhạt. Cả người cậu giống như một khối ngọc trắng tinh không hề tỳ vết, một thứ màu sắc đơn thuần nhưng lại giống như mang theo cảm giác câu hồn đoạt phách.
"Đúng vậy, nhưng khoan hãy tức giận, tôi có thể giải thích!" Ngôn Bạch rút tay ra rồi ngồi dậy, cậu còn trịnh trọng đè lại bả vai của Tạ Ân, mà cậu hoàn toàn không hề cảm thấy tư thế vừa rồi có gì không đúng.
Nếu như hiện tại đang ở tinh tế, tên alpha nào dám làm ra hành động như vậy với cậu chắc chắn sẽ bị coi là đang xúc phạm. Nhưng khi Tạ Ân làm như vậy, cậu lại thấy nó là chuyện bình thường.
Ở thời điểm gần nhất khi cậu còn là hamster thì đừng nói tới ôm, anh còn có thói quen bỏ cậu vào trong quần áo. Mà cũng phải nói đến thế giới này hoàn toàn không phải là thế giới mà cậu từng sống, ở đây chỉ có nam và nữ nên cậu cũng muốn mình nhập gia tùy tục.