Tối hômnay Mai Tử cùng mẹ cuối cùng cũng giải quyết hết công việc ngày mai. Sau đó lạiđem của hồi môn tất cả sắp xếp vào trong rương, bọc quần áo cũng như theo quycủ, truyền thống cột lại thật chặt. Tất cả lo liệu thỏa đáng xong thì trăng đãlên đầu ngọn liễu rồi, quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Chu Đào vẫn chưavề.
Mai Tửcó chút gấp gáp, đang muốn ra ngoài tìm, lại nghe thấy bên ngoài cửa lớn cọtkẹt kêu một tiếng, có tiếng bước chân đi vào sân. Mai Tử vội vàng xuyên quasong cửa dán giấy hỉ nhìn ra ngoài, quả nhiên là Chu Đào, vội vàng thông báovới mẹ đang chuẩn bị mặc quần áo đi ra ngoài tìm.
Chu Đàođi vào nhà, Mai Tử cùng Mai Tử nương kinh ngạc. Chỉ thấy quần nàng ướt hơn mộtnửa, búi tóc cũng ươn ướt dính trên khuôn mặt, sắcmặt trắng bệch, thế là vội vã hỏi nàng xảy ra chuyện gì. Chu Đào lại lắc lắcđầu, hờ hững nhìn Mai Tử cùng Mai Tử nương một cái: "Không có gì, mệt mỏi,ta muốn ngủ."
Mai Tửcùng Mai Tử nương nhìn nhau một cái, ai cũng không dám nói gì. Vội vã nhắc nàngthay quần áo ướt, sợ nàng cảm lạnh rồi lại lấy khăn để nàng lau khô đầu, lúcnày mới cùng nhau lên giường nằm ngủ.
Một đêmnày Mai Tử ngủ không được. Nàng lo lắng Chu Đào xảy ra chuyện. Đến nửa đêm nàngmới phát hiện mẹ cũng ngủ không ngon, cứ nằm thở dài, còn trở qua trở lại. Nàngkhông khỏi khổ sở mà nghĩ, rốt cuộc là chuyện gì, Chu Đào sắp xuất giá rồi cònkhông để mẹ yên tâm!
Ở thônnhỏ này lúc thành thân có nhiều chuyện phải lo, bình thường vui vẻ cười đùa đểmay mắn, nhân lúc trời chưa sáng phải thức dậy sớm để chuẩn bị rước dâu. Mai Tửdù sao cũng ngủ không ngon, liền lay nhẹ tay mẹ, nhỏ giọng hỏi: "Lúc nàothì dậy được?"
Mai Tửnương dứt khoát ngồi dậy, thuận tay mò mẫm tìm quần áo mặc thêm vào, thở dàinói: "Bây giờ dậy được rồi, dù sao cũng không ngủ được."
Mai Tửnương cùng Mai Tử sợ làm phiền Chu Đào, cẩn thận thức dậy trước làm cơm, lạikiểm tra rương của hồi môn, xong rồi mới gọi là Chu Đào dậy.
Chu Đàohờ hững thức dậy, Mai Tử nương thấy vậy không khỏi buồn. Hai mắt của nàng hômnay thật đúng là sưng to, giống như hai quả hồng đào, nhìn vào mặt chỉ thấy mỗicặp mắt này thôi. Sau đó đại thẩm nhà bên cũng qua phụ giúp, vừa thấy dáng vẻChu Đào cũng giật mình, thế là vội vã đem nước lạnh cho nàng đắp một hồi, lúcnày nhìn mới hơi đỡ một chút, lại lấy tất cả son phấn, bắt đầu cho vẽ loạn mặtmũi cho nàng.
Đến lúcgà trống gáy gọi đánh thức bình minh lần đầu tiên, Tiêu Kinh Sơn cùng nam nhânnhà đại thẩm bên cạnh cũng qua đây, đến để giúp việc. Người một nhà bắt đầuchuẩn bị pháo đốt, vải đỏ vân vân. Chuẩn bị xong tất cả liền bắt đầu chờ.
Rấtnhanh liền nghe thấy tiếng kèn trống từ xa, thế là thẩm tử nhà bên cười nói:"Đoàn rước dâu đến rồi, mau chuẩn bị."
Tiếptheo chính là một hồi nhốn nháo, đoàn rước dâu đã đến trước cửa nhà họ Liễu,Chu Đào đã mặc hỉ phục vào, khăn voan che đầu cũng đã đội lên, bây giờ phảitiến ra cửa.
Mai Tửnương vén váy dài lên lau lau nước mắt, lại thêm một nữ nhi phải xuất giá rồi,chỉ là nữ nhi này một khi gả ra ngoài không biết một năm có thể gặp mặt baonhiêu lần.
Tronglòng Mai Tử cũng khó chịu, Chu Đào cùng nàng từ nhỏ lớn lên bên nhau, tuy rằngsau này tính tình thay đổi, luôn lãnh trào nhiệt phúng với nàng, nhưng cuốicùng đó cũng là muội muội lâu năm của mình a.
Chu Đàođược thẩm tử nhà bên nâng đỡ đi ra ngoài, lúc tới cửa nàng chợt dừng lại, xoayngười vén khăn che đầu lên.
Thẩm tửnhà bên ai u một tiếng la lên: "Bà cô của tôi ơi, ra khỏi cửa này khôngđược vén khăn che đầu lên, chỉ có phu quân của ngươi mới có thể vén lên thôi,nếu không là điềm xấu a."
Chu Đàochớp đôi mắt hồng hồng của mình, nhìn về phía Mai Tử, vẻ mặt lại giống như muốnnói cái gì.
Mai Tửthấy nàng nhìn mình như thế, nhớ tới tình tỷ muội nhiều năm, nước mắt liền bắtđầu dâng lên.
Chu Đàochuyển động động đôi môi, cuối cùng gian nan nhỏ giọng lên tiếng: "Tỷ tỷ,ta đi, sau này tỷ phải chăm sóc mẹ cùng A Thu cho thật tốt." Nói xong liềnbuông khăn hồng xuống, xoay người nâng chân hướng bên ngoài bước nhanh, làm choThẩm tử nhà bên thiếu chút nữa không đuổi kịp, chỉ có thể bước nhanh vài bướcđuổi theo đỡ lấy nàng.
Mai Tửnương "Nức nở " một tiếng khóc òa, Mai Tử nắm chặt tay mẹ, nước mắtcũng tí tách rơi xuống.
ChuĐào, đã rất nhiều năm rồi nàng không gọi mình một tiếng tỷ tỷ.
Theotruyền thống trong thôn, lúc thành thân người nhà gái không đi được theo kiệu,nên sau khi đưa Chu Đào đi, nhà Mai Tử tạm thời cũng nhàn rỗi một chút. Mai Tửở trong nhà lau khô nước mắt, nhìn ra ngoài song cửa, chỉ thấy kiệu của Chu Đàođã đi xa, trong sân còn có mấy nam tử cùng Thẩm tử nhà bên cũng đứng nhìn theo.Mai Tử nương vội vã đi ra ngoài, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, nói xong lại mờimọi người ở lại đây ăn cơm. Bọn họ đương nhiên biết hoàn cảnh của nhà bà, nóikhông cần cảm ơn, liền trở về nhà của mình.
TiêuKinh Sơn là loại người nào? Hắn nhìn đôi mắt đỏ hồng của Mai Tử nương cùng MaiTử, tự nhiên biết nữ nhân bọn họn cần một không gian yên tĩnh, liền nói trongnhà còn có chuyện, phải đi về trước, Mai Tử cứ ở lại đây chơi một chút. Mai Tửnương nói không cần, để Mai Tử trở về với con đi. Trong lòng Mai Tử lo lắng chomẹ, sợ bên cạnh bà không có ai nói chuyện cùng, liền nói không gấp, ngồi ở nhàmột chút cũng được.
TiêuKinh Sơn ra cổng, Mai Tử cũng ra tiễn, đến bức tường sau đống rơm, vội vã nhỏgiọng hỏi: "Trong nhà như thế nào? Đàn gà con của ta như thế nào rồi hả?"
TiêuKinh Sơn đương nhiên sẽ không nhắc tới chuyện tối hôm qua, thấy Mai Tử hỏimình, cười nói: "Nàng yên tâm, mỗi một con gà đều được ăn no ngủ ngon, sovới ta chúng còn thoải mái hơn nhiều."
Mai Tửnghe hắn nói lời này liền hiểu được ý hắn hình như là nói nàng chỉ nhớ đến mấycon gà con, không có quan tâm hắn. Nàng cười giễu hắn một cái, trách cứ nói:"Chàng xem, cũng đã lớn như vậy rồi, lại còn đi so đo với mấy con gàa."
TiêuKinh Sơn chỉ cười nhìn nàng không nói gì, Mai Tử bị con ngươi đầy lửa nóng củahắn nhìn chăm chú không được tự nhiên, xoay người đi vào nhà: "Nhìn cái gìvậy, chàng cứ về trước đi, ta vào nhà nói chuyện với mẹ một chút."
TiêuKinh Sơn duỗi cánh tay dài kéo tay nhỏ bé của nàng một cái, đặt ở giữa lòng bàntay to của mình từ từ vuốt ve, cúi đầu ở bên tai nàng nhỏ giọng hỏi: "Tốinay có trở về ngủ không?"
Nhiệtkhí dâng lên, tai Mai Tử thoáng hồng: "Xem chàng kìa, ngủ một mình vàingày có sao đâu, lại hấp tấp hỏi ta việc này."
TiêuKinh Sơn cười nhẹ nói: "Không có gì, chỉ là ngủ một mình có chút khôngquen."
Mai Tửđương nhiên hiểu hắn, lại nhớ đến bây giờ hai người đang đứng trước cửa nhà mẹmình, vừa xấu hổ vừa vui mừng liếc hắn một cái nói: "Nói cái gì đâu không,trước kia không phải là chàng vẫn ngủ một mình hay sao, hôm nay lại nói nhữnglời này." Nói xong không muốn nghe hắn nói thêm cái gì nữa, sợ hắn nói cáigì khiêu khích hơn làm nàng má hồng tim đập, vội vã đi vào nhà.
Vàotrong phòng, Mai Tử nương quả nhiên đang ngồi trên giường, thấy Mai Tử đi vào,dùng giọng mũi hỏi: "Kinh Sơn nói cái gì vậy, trong nhà không có chuyện gìchứ?"
Mai Tửlên giường ngồi bên cạnh mẹ, giọng nói mềm mại: "Có thể xảy ra chuyện gìchứ, trong nhà mọi việc đều rất tốt, mẹ đừng thấy Kinh Sơn là một đại nam nhân,thật ra hắn rất cẩn thận, đàn gà con trong nhà hắn cũng chăm sóc rất tốt."
Mai Tửnương đưa tay gạt lệ, hình như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không nói,chỉ thở dài: "Thấy con như vậy, ta cũng yên tâm, lúc về mang theo bao gạovề mà ăn đi."
Mai Tửvội vàng cự tuyệt: "Mẹ, lương thực mẹ cứ giữ lấy từ từ ăn, chúng ta còn đủdùng mà."
Mai Tửnương lại nói giọng sâu xa: "Con đứa bé này, khách khí với mẹ làm gì, hômnay Chu Đào gả ra ngoài, A Thu còn nhỏ, chẳng lẽ ta còn lo không được cho nhànày sao? Tuy nói Kinh Sơn có khả năng, kiếm được bạc. Nhưng cơm ngày ngày đềuphải ăn, mà làm cái gì cũng cần đến bạc. Lại nói, mua gạo bên ngoài chợ kia cònphải gánh về, trèo đèo vất vẻ qua năm ngọn núi mới đem được lương thực về, cóphải là cứ lấy trực tiếp ở nhà lão nương ta đây thì nhanh hơn không?"
Mai Tửthấy mẹ hiền hậu lo lắng, cũng không cự tuyệt nữa, liền nói: "Được, ngàymai để Kinh Sơn lại đây lấy về một bao. Nhưng trong nhà muốn chi tiêu gì, nếu thiếubạc, mẹ cứ nói, đừng khách khí với nhà con."
Mai Tửnương lại lắc đầu nói: "Con là một đứa bé hiếu thảo, ta đã sớm biết. Chỉlà mấy năm nay ta lo tiết kiệm, cũng ít sắm sửa thứ gì, này đều vì tương lai đểdành cho AThu cưới vợ. Hôm nay Chu Đào gả ra ngoài, ta chỉ còn lo lắng cho AThu, cũng đỡ một chút."
Hai mẹcon tâm sự một hồi lâu, lại cùng nhau ra ruộng. Mới vừa thu hoạch xong, trênruộng cũng không có gì. Mai Tử nương muốn trồng một ít khoai, có thể kiếm đượcthêm vài miếng ăn. Thế là hai người cùng AThu cầm lấy cuốc cuốc đất. Bận rộnmột ngày, mọi người vừa làm vừa nói chuyện, cũng không lo lắng , một ngày trôiqua cũng nói không mệt mỏi lắm. Thấy trời sắp tối, Mai Tử nương định giữ Mai Tửlại ăn cơm. Mai Tử nhớ tới Tiêu Kinh Sơn, liền nói mình vẫn nên về nhà xem mộtchút. Mai Tử nương là người từng trải, đương nhiên hiểu tâm tư Mai Tử nên cũngkhông giữ nàng lại.
Lúc MaiTử về đến nhà, hoàng hôn đã chiếu rọi một khoảng sân lớn. Tiêu Kinh Sơn đang ởtrước bếp đốt lửa. Người ta là một đại nam nhân cao lớn, ngồi chồm hổm trướccái bếp nhỏ bằng đá, nhìn có chút ngộp a.
Mai Tửnhẹ nhàng đi qua, đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nói: "Chàng đứng lên đi, đểta nhóm cho."
TiêuKinh Sơn ngẩng đầu nhìn Mai Tử, con ngươi sáng ngời, giống như đã sớm biết MaiTử đi tới, đứng dậy cười nói: "Cũng tốt, vậy nàng làm đi."
Mai Tửquạt quạt, nhìn Tiêu Kinh Sơn ở bên cạnh chặt cây thành từng khúc nhỏ rồi màinạo. Nàng liền hỏi hắn đang làm cái gì. Ai dè Tiêu Kinh Sơn nhìn nàng cười nói:"Luôn dùng chậu gỗ tắm cũng có chút khó khăn, ta muốn làm cho nàng mộtthùng gỗ lớn, đến lúc đó tẳm rửa thân thể cũng dễ dàng."
Mai Tửnghe vậy thấy mới lạ. Thật ra ở thôn Bích Thủy này không có mấy thứ đó, tùytiện tắm một cái là được. Nhưng Tiêu Kinh Sơn nói làm một thùng gỗ tắm, ngượclại rất hay. Mai Tử nghĩ đến lúc mình có thể ở trong thùng gỗ lớn sảng khoáitắm rửa, rất là mong đợi, lập tức vừa tò mò nhìn Tiêu Kinh Sơn ở bên cạnh màidũa tấm gỗ, vừa hưng phấn quạt bếp.
Khóibếp mềm mại bay lên, nồi cơm phát ra tiếng ùng ục ùng ục, mùi thơm bắt đầu đầytràn khắp sân nhỏ. Mai Tử mở nắp nồi, đem cơm nước dọn ra, hai người cũng khôngcó ý định nếm thử xem mặn nhạt thế nào, vội vàng ăn.
TiêuKinh Sơn rất chịu khó đem bát đũa rửa sạch, cất xong, lại xách theo thùng nướcđến bên suối. Mai Tử thừa dịp vội vã kiểm tra chuồng gà của mình, quả nhiên mộtđàn líu ríu nhảy tưng tưng, không một con nào mệt mỏi.
TiêuKinh Sơn rất nhanh múc đầy thùng nước đem về. Mai Tử nhìn hắn vẫn còn mặcnguyên quần áo như lúc đi ra ngoài, đang tự hỏi sao hắn không thay quần áo. Hắntiến vào phòng, để thùng nước xuống: "Tối nay chúng ta cùng nhau tắm trongnhà thôi."