Qua hômsau Tiêu Kinh Sơn vẫn chưa trở về, Mai Tử nhìn ánh mặt trời dần khuất sau ngọnnúi đằng xa kia, trong lòng lo lắng, ở trong rừng không biết có xảy ra chuyệngì không?
Buổitối nàng nằm một mình trên giường trở qua trở lại ngủ không được, luôn lo lắngTiêu Kinh Sơn xảy ra chuyện, cứ miên man suy nghĩ, lại sợ đồ ăn hắn mang theokhông đủ dùng, đói khát ở trong rừng. Thế là quyết định nhất định phải nóichuyện hái dược trong rừng đem xuống chân núi bán với hắn, nếu không cứ mỗi lúchắn đi ra ngoài săn bắn nàng ở nhà một mình cứ lo lắng không yên.
Thậtvất vả đến khuya, mí mắt mới bắt đầu rũ xuống, mơ mơ màng màng chìm vào giấcngủ. Ai dè bên ngoài chợt có tiếng vang. Mai Tử cả kinh, vội vã không kịp mặcquần áo liền nhảy xuống giường, trong tay cầm một cây gậy, ép sát lên song cửacẩn thận nhìn ra ngoài.
Dướiánh trăng, dáng người cao lớn khôi ngô, phía sau đeo lấy mũi tên, eo mang theocác loại con mồi, tay còn xách theo cái gì đó. Nam nhân này không phải là TiêuKinh Sơn sao?
Mai Tửvui mừng thiếu chút kêu lên, vội vã đẩy cửa chạy ra ngoài. Tiêu Kinh Sơn đemcon mồi bỏ xuống sân gần cửa, thấy Mai Tử ra, khuôn mặt mệt mỏi thoáng cười:"Sao còn chưa ngủ?" Thanh âm khàn khàn.
Mai Tửvừa vui mừng vừa đau lòng, vội vàng nhận lấy những thứ khác trong tay hắn cấtxong, nhìn trên người hắn dơ bẩn hết cả, lại chạy đi tìm quần áo cho hắn thay.Tiêu Kinh Sơn cầm lấy quần áo nói: "Trên người ta bẩn, ta ra ngoài tắm mộtcái rồi trở lại."
Mai Tửgật gật đầu, nhìn hắn xách theo thùng nước đi ra ngoài tắm, còn mình vội vã đốtlửa, hâm nóng cháo cùng mấy cái bánh bột ngô, lấy ra khối thịt, hắn trở về liềncó để ăn.
Một látsau, Tiêu Kinh Sơn một tay xách thùng nước, một tay cầm quần áo bẩn trở về.Tiến vào phòng, Mai Tử đã châm cây đèn dầu ít khi được châm vì tiết kiệm, dọndẹp cơm nước xong xuôi cho hắn.
TiêuKinh Sơn cũng đã đói, ngồi xuống liền bắt đầu ăn, Mai Tử ngồi bên cạnh nhìn.
Hán tửtrong thôn ăn cơm, lúc đói luôn ăn như hổ đói vồ mồi, các cô nương nhìn thấyluôn cảm thấy rất thô lỗ. Nhưng Tiêu Kinh Sơn mặc dù đói vẫn nâng bát cơm ănthong dong thoải mái như cũ, không có một chút thèm thuồng đói khát. Mai Tửnhìn đến là yêu, càng thêm cảm thấy nam nhân nhà mình đúng là không giống vớingười khác.
TiêuKinh Sơn uống xong cháo loãng, thấy ánh mắt Mai Tử như nước long lanh nhìnmình, không khỏi cười: "Sao vậy, nàng cũng đói?"
Mai Tửlắc lắc đầu, nhưng khi lắc đầu liền nhìn thấy trên cánh tay hắn có vết thương,không tính là rất sâu, nhưng hiển nhiên khi ấy máu chảy không phải là ít. MaiTử đau lòng không thôi, vội vàng hỏi hắn chuyện như thế nào.
TiêuKinh Sơn không thèm để ý: "Gặp phải bầy sói mà thôi."
Mai Tửnghe, mắt trừng lớn: "Bầy sói? Vậychàng không sao chứ?" Đang nói nàng đứng dậy chạy qua kiểm tra người TiêuKinh Sơn.
Tiêu KinhSơn thấy nàng lo lắng, không để ý chút nào cười nói: "Ta đã ngồi ở đây ăncơm thì còn có gì để lo lắng ."
Mai Tửvẫn không yên lòng, nhất định bắt Tiêu Kinh Sơn đứng lên cho nàng trước saunhìn một lượt, phát hiện trừ vết thương trên vai kia xác thực không còn vếtthương nào khác nữa, lúc này mới yên tâm. Nhưng nàng vẫn sợ, trong đầu nghĩphải cùng Tiêu Kinh Sơn bàn bạc, dầu gì kiếm tiền bằng con đường khác vẫn hayhơn vào núi săn bắn, việc này thật sự là nguy hiểm rình rập a.
TiêuKinh Sơn ăn xong cơm, Mai Tử thấy thần sắc hắn mệt mỏi, liền vội vã chuẩn bịgiường để hắn nghỉ ngơi. Mai Tử nghĩ hắn mệt mỏi ăn xong liền muốn nghỉ ngơinên không suy nghĩ nhiều, ai dè Tiêu Kinh Sơn ôm lấy nàng, môi lưỡi dán bêncạnh hai má nàng mơn trớn, một bàn tay to cũng bắt đầu ở trên người nàng thămdò.
Mai Tửbất đắc dĩ, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Không phải chàng mệt mỏi sao, ăn xongnên nghỉ ngơi thôi."
TiêuKinh Sơn cúi đầu nói bên tai nàng: "Ta đói."
Mai Tửnghe vậy đứng dậy: "Mới ăn thế nào còn đói, ta đi lấy thêm thức ăn chochàng."
TiêuKinh Sơn đè nàng lại không cho nàng động, vật cứng phía dưới bắt đầu lờ mờ rungđộng, chống giữa hai chân mềm mại của nàng. Bây giờ Mai Tử mới hiêu, khuôn mặtliền lộ ra nét hồng, hạ giọng trách: "Mệt mỏi như vậy còn nghĩ đến chuyệnnày."
TiêuKinh Sơn khàn khàn trầm thấp nói: "Đói, ăn no mới có thể ngủ." Vừanói, bàn tay thô lệ vừa xoa bóp hai khỏa tiểu đào của nàng, chọc cho thân thểnàng bắt đầu xụi lơ, mà một tay còn lại của Tiêu Kinh Sơn đã ven theo đườngcong yêu kiều từ từ trượt xuống.
Mai Tửđau lòng hắn mấy ngày nay mệt mỏi, cũng không muốn cự tuyệt, tự mình ngồi dậycởi quần áo ra nằm xuống ôm hắn, còn ưỡn thẳng lưng đón cái kia xông đến giàyvò.
TiêuKinh Sơn thấy tiểu nương tử của mình nhiệt tình như thế, phân thân dĩ nhiên lạibành trướng thêm vài phần. Hơn nữa vài ngày nay ở trong núi sâu, thỉnh thoảnghắn nhớ tới tiểu nương tử non nớt mềm mại nhà mình, đã kiềm chế thật lâu, mộtđêm này dĩ nhiên là mây mưa công thành chiếm đất. Có lẽ đến bây giờ tiểu Mai Tửcũng đã thành thục, vài ngày trước đó được hắn mở rộng một chút, lần này hắncũng không khắc chế mình, ngược lại hung ác mãnh liệt, vào trong toàn bộ, tớimức tiểu Mai Tử rấm rứt khóc lặp đi lặp lại cầu xin tha thứ không dứt.
Đến lúckịch liệt nhất, hắn nhỏ giọng hỏi bên tai nàng: "Vài ngày nay có nghĩ tớita không?"
Lúc nàyMai Tử đã khóc không thành tiếng, chỉ có thể sụt sùi nói: "Nghĩ. . . . . .Nhớ chàng. . . . " Vừa nói, vừa đưa hai bàn tay đã vô lực ôm lấy bờ vaihắn.
Dướiánh trăng yếu ớt, Tiêu Kinh Sơn thấy nàng nhắm hờ hai mắt, trên gò má hồng hồngmang theo vài giọt lệ tựa như hoa đào sau cơn mưa, thật khiến người ta yêuthương. Thế là hung hăng hôn một cái lên má của nàng, phía dưới dùng lực mạnhmẽ ra vào, chỉ thấy tiểu Mai Tử "Oa nha" một tiếng kêu loạn, conngươi nửa mở, cả người run run, thanh âm run lẩy bẩy khóc òa không chịu nổi.
TiêuKinh Sơn sợ nàng thật sự không chịu nổi nữa, lúc này mới chậm xuống, nhưng mỗimột lần vẫn như cũ vào toàn bộ. Thân hình Mai Tử nhỏ xinh, bị hắn đè ở dướitrước mắt chỉ thấy vết sẹo hung ác kia di chuyển theo động tác của lồng ngực.Vết sẹo hồng xù xì, giống ác long hành hạ nàng. Trong lòng nàng vừa giận lạivừa thương, ngửa đầu bám vào lồng ngực ở phía trên, để hai má mềm mại cảm thụvết sẹo thô tháo.Tiêu Kinh Sơn bị nàng áp sát, động tác mạnh hơn nữa vì kíchcuồng, làm lại vài trăm cái, lúc này mới giải phóng tinh quang vào trong ngườinàng.
TiêuKinh Sơn từ trên người nàng trượt xuống, lần này hắn mệt mỏi thật sự. Không baolâu liền ôm nàng chìm vào giấc ngủ.
Mai Tửlại không ngủ được, nàng dựa theo ánh trăng nhìn dáng vẻ đang ngủ của hắn. Haimá hắn như dao khắc ra góc cạnh rõ ràng, lông mày dày tuấn lãng, lỗ mũi caothẳng, đôi môi dày mím nhẹ. Mai Tử cảm thấy hắn rất đẹp mắt, trước kia khôngcảm thấy nhưng nay ngay cả vết sẹo trước ngực cũng rất dễ nhìn. Nếu chỉ liếcmắt thì thấy người này thật hung thần ác sát nhưng thật ra hắn vốn rất tuấnlãng. (Cái này gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây thi, he he he)
Mai Tửôm má nhìn hắn một hồi, thấy lồng ngực của hắn phập phồng, cánh mũi khẽ động,không nhịn được duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng lướt qua cánh mũi từ từ đi tới bênmôi, chỉ là đầu ngón tay không dám động vào sợ quấy nhiễu hắn. Như thế một lúc,tay liền nhẹ nhàng dời xuống, bắt đầu từ từ vuốt ve vết sẹo trước ngực hắn,trong lòng nghĩ rốt cuộc chuyện gì đã gây ra vết sẹo như vậy, hắn từng gặp phảichuyện gì?
Hắn 13tuổi mất cha, một mình rời khỏi núi lớn đi ra ngoài lăn lộn, nghe mọi người nóimấy năm nay ở bên ngoài không được yên bình, hắn ở thế giới loạn lạc bên ngoàikia đã trải qua những việc gì?
Vì saosau mười lăm năm quay trở về, hắn một thân cô độc mang theo vết sẹo dọa ngườikia trở lại thôn nhỏ nơi đã sinh ra hắn, lặng lẽ dựng nhà, săn bắn qua ngày.
Tronglòng Mai Tử suy nghĩ đau lòng không thôi, nam nhân này lớn hơn nàng 12 tuổi,nhưng lại mang theo tình cảm thiết tha nhẹ nhàng như tình mẹ xuất hiện trongtim nàng. Tay của nàng nhẹ nhàng vuốt qua vết sẹo trong ngực hắn, trong lònglặng lẽ tự nói, nhất định phải cùng hắn sống thật tốt thật tốt qua ngày, mangcho hắn hạnh phúc, cũng là mang hạnh phúc đến cho chính bản thân mình.
Ngàyhôm sau, trời chưa sáng Mai Tử liền tỉnh lại, nhìn Tiêu Kinh Sơn ở bên cạnh nhưcũ đang ngủ, nàng nhẹ nhàng xuống giường, nhóm lửa làm cơm. Làm xong cơm lạivào nhà nhìn một chút, thấy Tiêu Kinh Sơn vẫn đang ngủ, liền ra ngoài sân, đếndưới cửa sổ sửa sang lại mấy con mồi Tiêu Kinh Sơn mang về.
Lần nàyhắn đi ra ngoài thu hoạch được khá là phong phú, máu dầm dề chồng chất ở chỗkia, da động vật cùng máu thịt trộn lẫn nhìn không được rõ ràng. Nàng đang địnhcúi người sắp xếp lại một chút thì Tiêu Kinh Sơn đã thức dậy ra khỏi phòng.
TiêuKinh Sơn ngủ thẳng một giấc tỉnh lại, tinh thần thoải mái, vừa sáng sớm tùytiện mặc bộ quần áo mùa hè đi ra, thấy nàng đang cong eo kiểm tra con mồi, liềnnói: "Nàng không cần động tay đến mấy việc này, máu rất tanh, cứ để đó chota, ăn trước cơm đã."
Mai Tửsợ hắn đói, vội vã mở nồi dọn cơm nước bưng lên đặt trong phòng. Lại đem bátđũa của hai người ra bắt đầu ăn cơm. Tiêu Kinh Sơn vừa ăn vừa nói, lần này cũngmay, chưa nói đến mấy thứ khác, chỉ tính mấy cái tay gấu cũng đã đổi được bạcrồi, còn có một con heo rừng, hắn đang cột ở bên bìa rừng, ăn xong liền kéo vềđây.
Mai Tửnghe tự nhiên vui vẻ, liền bàn bạc chuẩn bị đồ đạt mang theo, ngày mai xuốngnúi đổi lấy chút tiền. Tiêu Kinh Sơn dĩ nhiên là không có ý kiến. Mai Tử thừadịp này nói ra suy nghĩ của mình về việc hái dược đổi lấy bạc. Tiêu Kinh Sơnkhông nói chuyện, ngẩng đầu lạ lùng nhìn Mai Tử. Mai Tử thật ngại, hỏi hắn:"Thế nào, chủ ý này không được sao?"
TiêuKinh Sơn nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có, ý này rất tốt, lúc đi săn ta sẽtranh thủ xem xung quanh có dược vật nào có thể đổi bạc không."
Ăn xongcơm Tiêu Kinh Sơn đem những con mồi kia phân loại ra. Lúc này Mai Tử mới pháthiện có rất nhiều loại động vật trân quý, thậm chí còn có một con chồn rấthiếm. Mai Tử biết lông chồn này có thể bán tiền. Nàng cầm một cái giỏ trúc đến,bắt đầu phân loại dọn dẹp, mà lúc này Tiêu Kinh Sơn liền vội vã ra ngoài kéocon heo rừng ở ven rừng kia về.
Mai Tửdọn dẹp, chợt phát hiện một chuyện kỳ quái, vốn tay gấu nên có bốn cái a, sao ởđây chỉ có ba cái?
Mai Tửnhớ trước lúc đi Tiêu Kinh Sơn có căn dặn, biết tay gấu này xử lý phải biếtcách, không được để nó dính nước, trước tiên dùng giấy lau khô máu, sau đó tìmmột cái lọ sứ, bên trong thả một ít gạo rang, lúc này mới đem tay gấu bỏ vàorồi dùng gạo rang cho vào bốn phía kín lọ, cuối cùng dùng vôi ém miệng lại.
Một hồisau, Tiêu Kinh Sơn kéo heo rừng trở về. Con heo rừng này cũng thực lớn, Mai Tửvội vã chạy ra giúp đỡ. Tiêu Kinh Sơn lại không để nàng giúp, một mình đem heorừng kéo vào trong sân, mang đao nhọn cùng thùng gỗ ra, sau đó đi tìm dao phay,cuối cùng chạy đến nhà mổ heo trong thôn mượn một cái móc sắt, dao phay, mộtcây gậy sắt cùng một thau sắt mang về.
Mai Tửđứng một bên nhìn đến hoa mắt, nàng ăn qua thịt heo, nhưng chưa thấy mổ heo baogiờ. Hôm nay nhìn Tiêu Kinh Sơn mài đao soèn soẹt ngay trước mắt cùng con heorừng gần đó, rất là ngạc nhiên.
TiêuKinh Sơn cười nhìn nàng một cái nói: "Quần áo bẩn đã nhiều, nàng có cần đigiặt không?"
Mai Tửvội vàng gật đầu dạ vâng, quay vào nhà tìm quần áo bẩn hắn đã dùng qua, đi mauđến bên dòng suối nhỏ mới nhớ tới, hắn đây là lo lắng nàng thấy sợ mới muốnnàng tránh đi chỗ khác.
Mai Tửgiặt xong quần áo trở về, Tiêu Kinh Sơn đã mổ heo xong đang dọn dẹp, một chậumáu, mấy thùng gỗ lớn thịt heo cùng xương đầu tại nơi đây. Tiêu Kinh Sơn đang rửamấy cây dao, thấy nàng trở về, liền đem móc sắt cùng dao phay những vật này chonàng, để nàng trả lại cho nhà mổ heo trong thôn.
Mai Tửnghĩ tay không đi không được tốt cho lắm, liền muốn Tiêu Kinh Sơn chọn một khốithịt đưa cho người ta. Tiêu Kinh Sơn chỉ qua một khối thịt được bọc cẩn thậnbằng lá chuối bên cạnh thùng gỗ nói: "Khối này, đã chuẩn bị tốt rồi."
Mai Tửmím môi cười, nghĩ thầm nam nhân này suy nghĩ còn chu đáo hơn cả mình, thế làcầm những thứ kia đi đến nhà mổ heo trong thôn.
Tô đạica mổ heo không ngờ mình cho mượn dụng cụ chưa qua nửa ngày thế nhưng lại đượcmột khối thịt heo, cười đến khép miệng không được, lặp đi lặp lại nói sau nàymuốn dùng cứ lại đây mà mượn. Mai Tử cũng ngọt ngào đáp ứng.
Trở về,thấy Tiêu Kinh Sơn đã tắm xong đứng ở trong sân. Vài thùng gỗ lớn thịt heo cùngxương đã được cất gọn gàng vào trong hầm.
Mai Tửthấy không còn sớm, tùy tiện cầm vài khối xương đầu mang đi làm cơm chiều. TiêuKinh Sơn không có việc gì làm, liền ở bên cạnh chẻ, bổ củi, sắp xếp cho chỉnhchỉnh tề tề .
Mai Tửvừa thổi lửa vừa thuận miệng hỏi: "Tay gấu này sao chỉ có ba cái, khôngphải một con gấu có bốn cái sao?"
TiêuKinh Sơn cười nhìn nàng giải thích: "Ở trong núi gặp phải một người cũngđi săn, chúng ta đi săn có cái truyền thống. Nếu trong lúc đi săn gặp người đisăn giống mình phải chia cho người kia một phần lợi phẩm, khi đó ta chỉ có mấycái tay gấu này là tốt nhất, liền đưa cho người kia một cái."
Mai Tửnghe vậy ngạc nhiên "A" một tiếng nói: "Ta sống trong núi đã lâumà cũng không biết đến quy củ này."
TiêuKinh Sơn nhìn nàng một chút, cười nói: "Cha nàng lúc còn sống không có racửa đi săn, nàng làm sao biết được chuyện này."
Mai Tửnghe vậy càng ngạc nhiên: "Chàng biết cha ta sao?" Nói xong lời nàynàng liền cảm thấy mình hỏi rất ngu, Tiêu Kinh Sơn rời khỏi lúc mới mười batuổi, thời gian đó phụ thân nàng mới mười tám mười chín tuổi mà thôi, hai ngườinhất định là có quen biết.
TiêuKinh Sơn đang bửa củi liền dừng lại, nhìn dãy núi xa xa, cảm khái nói: "Tachẳng những biết cha nàng, còn cùng người học chung đấy. Năm ấy cha nàng là họctrò của cha ta, thời gian đó chúng ta thỉnh thoảng còn cùng nhau đọcsách."
Mai Tửthấy cũng phải, phụ thân mình đọc sách biết chữ, hẳn là phụ thân Tiêu Kinh Sơndạy. Lúc này lại nghe Tiêu Kinh Sơn nói: "Sau này cha ta qua đời rồi, khiđó ta còn trẻ, mọi việc không hiểu, vẫn là cha nàng chạy trước chạy sau giúp taxử lý nhiều chuyện, việc này năm ấy đến giờ ta vẫn luôn nhớ kỹ."
Mai Tửkhông ngờ mình cùng hắn còn có quan hệ như vậy, nghĩ đến hắn rời khỏi lúc mìnhđã một tuổi, không khỏi hỏi: "Vậy chàng có nhớ ta không?"
TiêuKinh Sơn nhìn Mai Tử cười, ánh mặt trời phản chiếu trong tròng mắt của hắn vàiphần hồi ức: "Sao lại không nhớ, ngày đó ta rời khỏi, cha nàng ôm nàng đếntiễn ta. Ta còn nhớ nàng mở đôi mắt to tò mò nhìn ta, trong miệng còn phun bongbong đấy." Hắn nhớ lại chuyện xưa cười nói: "Ta còn ôm nàng, nhưng màmới ôm một cái, nàng liền khóc, nhất định chỉ để phụ thân mình bồng thôi."
Mai Tửnghe "Phun bong bóng", lại nghe Tiêu Kinh Sơn có ôm qua mình, nghĩđến lúc mình còn nhỏ ở trước mặt Tiêu Kinh Sơn khờ khạo, không khỏi má cũnghồng.
TiêuKinh Sơn không thấy, cảm khái nói: "Thời gian đó ta không biết đi ra ngoàisẽ gặp chuyện gì, chỉ nghĩ có lẽ qua vài năm sẽ trở về. Không ngờ lúc ta trởvề, cố nhân đã không còn ở đây."
Cố nhânđã sớm không ở đây, nhưng xa xa mặt trời vẫn huy hoàng như cũ, ngày ngày vẫnmọc lên lặn xuống.
Mai Tửnghe hắn nói như thế, nhớ tới sau khi phụ thân mất nhà mình có bao nhiêu khókhăn, trong tâm cũng không khỏi có chút chua xót. Tiêu Kinh Sơn thấy mình khơilại chuyện cũ làm Mai Tử nhớ tới, liền thu lại cảm xúc, chuyển đề tài nói:"Cẩn thận, lửa trên bếp cháy ra đến đây rồi."
Mai Tửnghe vậy la lên, vội vã dọn dẹp đẩy củi sâu vào trong bếp, áy náy nói: "Tanhanh chóng làm cơm, ngay lập tức liền ăn."
TiêuKinh Sơn gật gật đầu: "Ừ."