Về đến nhà hắn. Ông Lam từ trong nhà ra đón, ông rất vui khi nó đến đây ở hẳn. Nó nhìn thấy ông, ôm chầm lấy:
- Bác Lam… Con xin lỗi…
Ông đẩy gọng kính:
- Tiểu thư…cô….
Nó cười:
- Bác đừng gọi cháu là tiểu thư… Bác là bác của cháu… đừng khách sáo với cháu…
- Bố cháu đã nói rồi?
- Vâng! Cháu thật sự rất vui! Mấy năm trước, nghe tin bác bị mất tích… cháu đã rất buồn. Hóa ra, bác lại tới đây!
Nó buông ông ra. Ông mỉm cười:
- Ta qua đây để bảo vệ Minh Vũ mà thôi! Ha ha…nào…vào nhà đi… Cháu đã ởđây rồi, ta đã cho người dọn dẹp phòng của cháu, tí cháu hãy lên xem,mong là cháu thích!
- Vâng!
Nó nhanh chóng đi vào bên trong cùng với hắn… Nó không quên cảnh báo:
- Anh không được bắt nạt bác em! Em sẽ đây đó!
- Anh biết.
- Chiều em học thêm, anh đưa em đi nhé?
Hắn đặt va li lên phòng nó, cười:
- Nhóc con. Yêu anh. Dám sai cả anh.
- He he. Nói thật. Anh yêu em là anh sẽ khổ rồi, em sẽ rất nghịch!
- Anh sẽ phạt.
- Mặc kệ anh.
Nó thả người trên chiếc giường êm ái. Quả thật, căn phòng này quá đẹp, nónhư phòng công chúa vậy. Màu hồng, đẹp lung linh. Cái giường rất rộng,trên đầu giường có hai con gấu bông xinh vô cùng, hai chiếc gối đẹpkinh, cái chăn thì thơm tho kinh khủng. Rèm cửa màu hồng, chạm xuốngđất. Còn cái bàn học nữa, khá to, bày trí khá đẹp, nó đặt mấy cuốn sáchlên đó. Bên cạnh cái bàn, còn có 1 cái kệ sách nhỏ nhỏ, xinh xinh. Côgiúp việc cười thân thiện:
- Tiểu thư, kệ sách đó, tiểu thư đểnhững cuốn quan trọng, còn những cuốn còn lại, tiểu thư đưa tôi, để tôiđem xuống phòng thư viện!
- Vâng. Cảm ơn chị!
Nó cười.
Nhìn xem, cái tủ này to vậy? nó cũng màu hồng, cả căn phòng nó chỉ một màu hồng đậm và hồng nhạt, kết hợp hài hòa. Nó mở tủ ra…
OA!!!!
Toàn quần áo, váy, giầy dép….
Cô giúp việc thấy nó tới cái tủ quần áo, đến bên cạnh, nói:
- Quần áo này là do thiếu gia chọn cho tiểu thư đó! Tiểu thư có thể đểquần áo từ nhà để vào đây! Coi như tiểu thư có thêm quần áo mới!
- Vâng!
Nó ngỡ ngàng… Thật sự rất vui….thấy hắn quá chu đáo… mọi vật chất hắn đềucho nó đủ… còn tình cảm…thì nó không phải nói… Hắn luôn yêu nó nhiều. Nó lại chạy vô phòng tắm… Càng ngạc nhiên hơn vì nó quá hiện đại… gạchđược nhuộm màu hồng, rất hiện đại.
Nó chạy xuống phòng hắn. Không thèm gõ cửa, chạy tới bên hắn, ôm lấy thân hình kia. Hắn sững người, nó nói:
- Cảm ơn anh. Căn phòng quá tuyệt vời!
- Thích à?
- Vâng. Rất thích.
- Anh thấy cầu kì.
- Không đâu. Rất đẹp. Em có thể rủ hai đứa bạn tới đây chứ?
- Viên Viên với Mẫn Mẫn?
Nó nũng nịu:
- Nha…nha…nha….
Hắn vòng tay ôm lấy thân hình bé nhỏ của nó:
- Được. Không được nghịch ngợm.
- Vâng. Chúng nó sẽ rất sốc. CHính bọn nó kêu em chấp nhận tình cảm củamình! CHúng nso biết em thích anh… Thế nên, em mới đồng ý làm bạn gáianh!
- Nếu vậy, anh phải cảm ơn hai bạn ấy! Tối nay, gọi điện cho hai người ấy. CHúng ta mời họ tới nhà ăn!
Nó ngẩng đầu nhìn hắn:
- Không ăn hàng sao anh?
- Anh sẽ gọi món ở nhà hàng nổi tiếng, mang tới đây! Em có thể kêu họ ngủ ở đây luôn cũng được! Hôm nay… anh sẽ để em thoải mái với bạn bè! Cònnhững hôm sau… em phải là của anh!
- Vâng!
Nó nhún chân, hôn lên má hắn. Rồi lon ton chạy lên phòng gọi điện.
Nó khoanh chân ngồi trên giường, dùng chức năng gọi nhiều người, rồi kết nối với hai đứa bạn:
- Hêy, hai cưng! Hôm nay qua nhà mình ăn cơm nha!
Viên hỏi:
- Vụ gì à?
- Ừ. Mình đã nhận lời Minh Vũ rồi, thế nên, hai bạn qua nhà Minh Vũ nhé?
Cả hai đứa ngạc nhiên, hét to vào điện thoại:
- GÌ?????? QUA Ở NHÀ NGƯỜI TA LUÔN Á?????
Nó cười thẹn thùng:
- Tại anh ấy cứ ép mình tới sống!
- Gì đây???? Kêu anh rồi cơ à??? Coi bộ tiến triển nhanh nha?
- Hi hi… Mà hai bạn biết nhà Minh Vũ chưa? Có cần mình kêu người qua đón không?
- Chà…chà… giờ giàu rồi nhé??? Được… kêu người qua đón tụi này đi… tụi này không biết nhà Minh Vũ!
- Ok… Hôm nay, đồ ăn nhà hàng nổi tiếng nhất sẽ được mang tới đây, chúng mình cùng quậy nha! Minh Vũ nói như vậy!
- Ha ha… chuyện ăn uống thì yên tâm!
- Ok… tạm biệt!
Nó tắt máy. Giờ nó chẳng khác gì công chúa được hoàng tử chiều chuộng!
Cộc cộc!
Nó bật dậy khỏi giường, ra mở cửa… là Hắn…
- Sao vậy?
- Hoàng Minh sẽ tới.
- Vâng! Em biết chắc như vậy, anh ấy là anh trai anh mà!
- Ừ. Anh vào nhé?
- Ok.