Nó cúi mặt xuống đất, hắn lại hỏi hai đứa bạn. Chúng nó cứ thế mà tuôn hết ra. Bọn hám trai này… Nó tức giận nhìn 2 đứa bạn:
– Từ sau, đừng hòng mình kể cái gì cho hai cậu…
Hắn kéo nó đi. Hai đứa bạn cười rúc rích. Chúng nó có ý tốt thôi.
Nó nhăn nhó mặt mày:
– Gì nữa?
– Giận tôi?
– Không.
– Sao lạnh nhạt?
– Chẳng biết.
Hắn nắm chắc vai nó:
– Có đúng là thầy Toán tỏ tình với em?
– Ừ…
– Đưa tờ giấy đó cho anh.
– Không.
– Đưa cho anh.
Ánh mắt hắn như hăm dọa người khác vậy. Nó cũng thấy sợ, nên đưa hắn tò giấy bị vò nát. Hắn mở ra đọc… Nhếch môi cười:
– 3 chữ, tôi thích em?
– Đó. Mắt cậu chột sao mà còn hỏi lại tôi?
– Em định thế nào?
– Thế nào là thế nào?
– Đồng ý lời thầy ấy?
Nó gạt bỏ tay hắn, ngồi xuống bồn cây to:
– Cậu sao vậy? gì mà nhận lời thầy ấy? Người đó là thầy giáo, tôi là học trò, làm sao nảy sinh tình cảm nam nữ?
– Tôi yên tâm vì em đã nói vậy.
Nó tự dưng gắt lên:
– Mà sao cậu lại phải can thiệp hả?
– Tôi sẽ trình lên ban giám hiệu, tống cổ ông ta ra khỏi trường.
Nó ngạc nhiên:
– Vì sao?
– Ông ta dám nảy sinh tình cảm với học sinh, người đó lại còn là người con gái của Triệu Minh Vũ.
– Gì chứ? VÌ chuyện này mà cậu bắt thầy phải nghỉ dạy? Tôi biết tínhcậu. Cho nghỉ dạy ở đây thì các trường khác cũng không được nhận thầy,phải không? Cậu không thấy, thầy dạy giỏi đến cỡ nào ư? Nhờ thầy mà tôimới hiểu sâu hơn những bài khó để mấy tuần trước kia dậy cậu học đó!Thầy rất tốt với học sinh, lại là giáo viên giỏi. Tôi không cho phép cậu làm như vậy!
Nó không muốn hắn dùng quyền mà muốn đuổi ai thìđuổi. Thầy là người tốt, dạy tốt, cớ gì phải bắt thầy thôi học? Hắn quáđáng quá mà.
– Vậy em không muốn anh phạt ông ta?
– Tôi sẽ tự giải quyết với thầy ấy.
– Được rồi.
– Thôi. Tôi về lớp đây. Sắp hết giờ ra chơi rồi.
Hắn kéo nó lại, ôm nó thật chặt. Nó cũng không phải kháng. Giọng nói của hắn nhè nhẹ, hơi thở khẽ lướt qua tai nó:
– Đừng giận anh.
– Ừ.
Nó đâu có giận hắn. CHẳng qua thấy hơi bức xúc thì mới nói như vậy. Không ngời, hắn tưởng nó giận hắn thật.
Hắn buông nó ra. Rồi theo nó về lớp.
Ông thầy này làm sao vậy? lúc trước, chẳng có biểu hiện gì, chỉ hănghái gọi nó lên bảng, rồi mời về chỗ… tưởng ông ưa vì học giỏi, vậy màgiờ, ông thầy nói thích nó… chẳng tin nổi. Nhưng những dòng chữ trên tờgiấy đó chính là nét chữ của thầy, lại chính tay thầy đưa, chẳng lẽ lạigiả? Hôm nay đâu phải ngày cá tháng tư?
Nó quyết định gặp thầy.
Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!
Tại khu sau sân trường…
Dáng cao cao của thầy đứng dựa vào thân cây, đẩy đẩy gọng kính, đôi tay thọc vào túi quần… ĐÚng là thầy rất đẹp trai, rất ưa nhìn. Nó nhìnthầy:
– Thầy ơi! Em có chuyện cần hỏi thầy.
– Ừ…