Mẹ nó cười tươi đáp trả. Viên Viên nhích qua ngồi cạnh anh Minh, hỏi:
- Anh Minh, lễ tốt nghiệp của khối 12 cần bọn em không?
Anh Minh nhìn Viên Viên:
- Có. Bọn em luôn quan trọng trong mọi bữa tiệc mà.
- Vâng. Vậy bọn em cần làm gì?
- Tổ chức ở nhà anh. Anh đã gửi thiệp mời cho các bạn cùng khối và một số bạn khác rồi, bữa tiệc này cũng mong có em, Hi, Mẫn, Minh Vũ tới thamdự. Anh cần em chuẩn bị tiết mục thôi!
- Lo trang điểm? làm tóc? Quần áo????
Viên sốt sắng, cái Mẫn cũng trố mắt nhìn. Anh Minh cười:
- Tiết mục sẽ cần đến trang điểm, làm tóc, quần áo, giầy dép….
- Hehe…ok…
Quay sang hắn:
- Minh Vũ, tôi mong gặp cậu trong bữa tiệc, thiệp tôi sẽ gửi tới sau. Mong rằng, chúng tôi được vinh dự nghe 1 bài sáo của cậu….
Hắn không nói gì, chỉ gật đầu. Bố nó càng sửng sốt hơn khi cách nói chuyện hờ hững đó…. Thật không ngờ…..
Anh Minh lại đưa mắt nhìn bố mẹ nó:
- Mong hai bác cũng tới dự lễ tốt nghiệp của chúng cháu, cuối tuần này!
Cháu sẽ nhờ em Nhược Hi đem thiệp tới hai bác, cháu mong gặp mọi người!
Mẹ nó cười hiền hậu:
- Được rồi. Bác sẽ tới, không ngờ, hai bác già cả rồi mà cũng được dự lễ tốt nghiệp của bọn trẻ các cháu!
- Được gặp Nhược Hi ở đó, cháu rất mong được thấy hai bác đi cùng!
Viên Hỏi:
- Lúc đó chắc gì Hi đã ra viện?
- Anh đi hỏi bác sĩ rồi, Nhược Hi chỉ đang ngủ thôi, y tá nói, hôm qua cô ấy đã tỉnh, và có thể xuất viện cuối tuần này. Ông ấy nói đúng là kìtích.
Mẹ nó vui mừng:
- Thật à?
- Vâng!
Hắn cũng cười, đưa mắt nhìn nó. Thấy nó tỉnh.
- Nhược Hi, em tỉnh rồi!
Cả nhà chạy tới bên giường nó. Nó cười:
- Gì mà tỉnh rồi? Người ta tỉnh từ tối qua.
Bố mẹ nó cười, nói chuyện với nó không ngừng nghỉ.
- Ủa? Anh Hi Phong của con đâu rồi?
- Đi làm rồi con à, anh bảo, anh sẽ ghé qua tối nay.
Anh Minh nhìn nó:
- Nhược Hi, cuối tuần qua dự lệ tốt nghiệp của bọn anh nhé? Anh sẽ gửi thiệp cho em sau, hôm nay anh quên mang đi!
Nó vui sướng reo lên:
- Thế á? Tiệc á? Em cực thích! Lúc ấy, em sẽ gửi tới anh một bài phát biểu và một bài hát hoặc gì đó! Họ sẽ đi cùng em chứ?
Nó chỉ tay về phía Viên Viên với Mẫn Mẫn. Anh gật đầu. Nó giơ tay lên cao tỏ vể vui sướng. Hắn từ đâu chen vô:
- Này, sao không hỏi thăm anh? Anh là người cấy tủy cho em đấy nhé, bây giờ anh vẫn còn rất đau đây.
Nó bỗng thấy tội lỗi, đúng là nó đã quên mất sự có mặt của hắn ở đây, chỉ là lỡ thôi.
- Vậy cậu không sao chứ?
- Đau chết người, phải đi tiêm thuốc đây.
- Tôi đi với cậu nhé?
- Khỏi cần.
Hắn đi ra đến cửa, nó cũng lật tung chăn lên rồi lon ton chạy theo hắn, để mặc mọi người trong phòng bệnh ngồi cười.
Hắn quay người, nó đập ngay vào ngực hắn. Hắn nhanh tay ôm lấy nó, đôi mắt nó tròn xoe, chớp chớp:
- Sao lại dám đi theo? Không sợ anh thịt em trong 1 cái góc nào đó? Hay WC à?
- Tôi thách cậu đấy.
- Đừng có ngông cuồng thách anh như thế, anh làm thật đấy.
- Tôi cóc….