Tiểu Nha Đầu!! Em Không Thể Chạy Trốn Định Mệnh

Chương 12



   Thấy nó bức xúc như vậy, cậu khẽ đứng lên tiến lại phía cầu thang, lấy ngón cái quẹt qua lang cang rồi liếc nhìn nó, tất nhiên là cùng với một nụ cười khẩy trên đôi môi.....

- Lau lại!! - cậu bỏ lại câu nói rồi lững thững bỏ ra khỏi nhà...

    Mặt nó méo xệch!! Tên này thật muốn hành chết nó mới vừa lòng mà... Cuộc đời ăn nhờ ở đậu chừng nào mới kết thúc đây??

.

.

.

  ~ 9h30 tối ~

  Cậu trở về biệt thự, với cậu thì ngày nào cũng là những ngày bận rộn, biết làm sao đây khi cha mẹ cậu luôn đặt niềm tin vào cậu quá nhiều!! Nhưng trong lòng cậu, cậu biết niềm tin đó là chỉ sự lợi dụng!! Phải! Cậu vốn chỉ là một còn cờ trong những bước thăng tiến của tập đoàn mà thôi, họ vốn không hề xem cậu là con người...

  Bước vào thềm cửa, cả căn biệt thự tối om, không một bóng đèn, không tiếng cười đùa, không một tiếng nói hay tiếng mắng chửi của con nhóc nha đầu ương bướng... Tất cả chỉ là tiếng xào xạc của lá cây hay tiếng thì thầm của gió. Khung cảnh trở nên thật rùng rợn và cô đơn đến kì lạ...

 Quá khứ đau thương chợt chạy xoẹt qua đầu cậu như một cuốn băng!! Sự sợ hãi và run rẩy bủa vây lấy cậu!! Cậu đá tung cửa, chạy nhanh vào nhà... Cậu chỉ mong sao, chỉ mong sao cái quá khứ mà cậu đã cố gắng vùi lấp trong tim sẽ không bao giờ quay lại nữa...!!

 Cậu đảo mắt nhanh qua căn phòng khách trong bóng tối!! Vai cậu run lên từng hồi. Giọt mồ hôi lăn dài trên gò má thanh tú... Ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc ghế sofa nhung trắng xám!! Khẽ thở phào!! Thật may quá, nó vẫn còn ở đây....

  Nó nằm dài đánh một giấc sau một ngày dài với bao nhiêu mệt mỏi, vẫn chưa hay biết rằng đang có một ánh mắt thiết tha đang nhìn nó. Nó ngủ say quá!! Cậu với tay khẽ vén những vọn tóc rũ trên mặt nó... A ~!! Nó thật đẹp, một vẻ đẹp của thiên thần, cậu như bị thôi miên vào gương mặt thanh tú của nó... Hàng mi khẽ rung rinh mỗi khi nó thở, bờ môi căng mọng khép hờ như đang mời gọi...

  Cậu cúi xuống, ánh mắt tro tím nhìn nó say đắm, cậu chưa bao giờ có ham muốn như vậy với một người con gái!! Và nó là lần đầu tiên!! Phải chăng được đặt lên bờ môi căng mọng kia một nụ hôn thì tuyệt đến nhường nào....

Không khí như ngừng chuyển động khi bờ môi lạnh lẽo của cậu áp vào bờ môi ấm nóng của nó!! Thật ngọt ngào!! Cậu như bị thu hút... Con người quả thật là một sinh vật tham lam, cậu thật sự muốn tiến sâu hơn... nhưng lý trí không cho cậu làm vậy!! Nếu làm như vậy, cậu biết sẽ mất nó mãi mãi!! Sự quen biết của nó và cậu trong hai ngày không thể nào có thể níu chân nó ở lại bên cậu...

 Trong vô thức, nó cảm thấy hơi thở của mình dường như bị đứt quãng, có thứ gì đó thật ngọt ngào trong cổ họng nó!! Nó không biết là gì, nhưng nó muốn nữa.... Và rồi bờ môi nó được trả lại với không khí... Cảm giác ngọt ngào đó đã biến đi đâu mất... Trái tim nó lưu luyến và tiếc nuối vô cùng...

-Này!! Đừng ngủ ở đây!! - cậu lay nhẹ nó, nếu nó cứ ngủ ở đây chắc rằng cậu sẽ tấn công nó mất, Dù đang ngụy trang cho anh trai mình thì nó phải biết ít nhất bản thân là con gái chứ...

 Nó giật mình choàng tỉnh... A!! Cậu về rồi sao?? Cảm giác ăn tối một mình thật cô đơn quá chừng... Nó dụi mắt nhìn cậu, tỏ vẻ hơi giận hờn...

- Cậu đi đâu mà giờ này mới về?? Tôi đói quá nên ăn tối trước rồi, cậu ăn gì chưa??

A ~!! Nó quan tâm đến cậu sao?? Cảm giác hạnh phúc dường như đang nhen nhóm trong lòng cậu... Ấy vậy mà mặt cậu vẫn lạnh như tiền, trả lời vô cảm...

- Lắm lời!! Đi ngủ đi!!

 Mặt nó mếu xuống... Tên này!! Người ta đã quan tâm mà cậu lại như thế thì nó cóc thèm hỏi nữa... Quá đáng à nha!! Bất giác nhìn cậu, dường như dưới đáy đôi mắt lạnh lẽo kia đã ánh lên một tia yêu thương, khẽ dụi mắt... Nó không nhìn lầm chứ???

-Không thèm hỏi nữa!! Cậu cũng ngủ ngon!! - nó đứng phật dậy chạy lên phòng, gương mặt bất giác đỏ lên. Không phải chứ?? Vừa rồi cậu nhìn thật lạ nha... Giống như là cậu đang cười với nó vậy!! Ôi chết mất!! Con gái trường cậu mà thấy biểu hiện cậu như vậy thì sẽ theo cậu dài dài mấy hành lang mất thôi... A!! Mà nó phải hỏi cậu một chuyện... Quay phắt đầu lại, nó hỏi lớn...

- Minh Khánh nè!!

-Hn?? - cậu nhìn nó như muốn hỏi...

-Bộ cậu bỏ mật ong vào miệng tôi lúc tôi đang ngủ hả?? - nó ngây thơ hỏi cậu. Quả thật lúc ấy ngọt như mật ong luôn nha. Hay là nó đang nằm mơ??

 Cậu khẽ nheo mày!! Cậu không ưa đồ ngọt lắm nha, làm sao mà mà cậu lại mua mật ong về được?? Hỏi dư thừa....

-Không!! - cậu trả lời, lời nói vẫn lạnh như băng... Ồ!! Nó gật đầu như hiểu ý... Nó xoay lại vô tư nói một câu với cậu làm ai kia tim đập mạnh từng hồi...

-Thế à?? Hồi nãy hình như có thứ gì đó ngọt ngọt tràn vào cuống họng tôi!! Ngọt lắm!! Hay là tôi đang mơ nhỉ?? - nó nhìn cậu cười tít mắt!! Quả thật là mơ rồi.....

 Cánh cửa phòng của nó đóng lại cũng chính là lúc mặt cậu đỏ như bốc khói... Nha đầu này... quả thật là biết cách nhảy múa trên cảm xúc của người khác a ~!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv