Tô Tuệ nghĩ vậy rồi nói thành tiếng luôn.
Nhưng ngoài ý muốn của cô, sắc mặt Tô Thành không hề thay đổi,
giống như anh không nghe thấy lời trào phúng lúc nãy vậy.
Ngược lại Tô Tuệ không được tự nhiên lên tiếng: “Tôi phải đi học rồi.”
Cô xoay người ra ngoài.
Dõi theo cánh cửa đang đóng lại, trong mắt Tô Thành ẩn hiện nét vui
vẻ, cứ tiến hành theo từng bước thì sẽ mãi chẳng đạt được hiểu quả gì,
với Tô Tuệ anh chỉ có thể ép bức cô mới thành công.
Anh cũng chẳng phải kẻ lương thiện gì.
Tô Tuệ đi thẳng đến lớp, Chu Khả Tâm và Trương Nhiên Nhiên đã giữ
chỗ giúp cô, hai người họ vừa thấy cô liền ngoắc tay ra hiệu.
Trương Nhiên Nhiên xem xét tường tận cả buổi, hỏi: “Sao bình thường
có thấy mắt cậu bị thâm quầng đâu, bộ hôm qua thức khuya hả?”
Tô Tuệ mệt mỏi ừ trong họng.
“Không phải tên kia khiến cậu giận quá chịu không nổi đấy chứ?”
Trương Nhiên Nhiên vừa nghĩ đã chắc chắn là do tên tỏ tình ngày hôm
qua, “Vì loại con trai này mà thức cả đêm chẳng đáng chút nào, cậu xem
da cậu vốn tốt thế, vậy mà giờ xuống cấp trầm trọng rồi nè.”
Chu Khả Tâm cũng phụ họa: “Đúng đó, đúng đó, cậu đừng để tâm đến
mấy bình luận trên diễn đàn, hình như tối qua cậu ta khóa tài khoản của
mình luôn rồi, chắc phải một tháng sau mới dám mở lại.”
Tô tuệ cũng không muốn giải thích gì nhiều với mấy cô ấy, “Cầu mong
cậu ta khóa suốt đời luôn đi.”
Về phần chuyện giữa Tô Thành và cô, cô vẫn không dám nói gì.
Hôm nay Tô Tuệ không hề có tâm tư nghe giảng, giữa trưa ba người họ
ra ngoài ăn món cay Tứ Xuyên, buổi chiều học xong hai tiết, cô thấy mọi
người trong lớp đều vỗ tay hoan hô, khó hiểu quay sang hỏi, “Có chuyện
gì hả?”
Chu Khả Tâm đang thu dọn sách vở, cũng không thèm ngẩng đầu lên:
“Cậu quên rồi à, ngày mai là lễ Quốc Khánh, cho nên được nghỉ.”
Trương Nhiên Nhiên nói tiếp: “Mấy cậu có kế hoạch gì chưa? Tớ chuẩn
bị chổ để ở suốt bảy ngày lễ này rồi, nằm phè trên giường xem tivi, sảng
khoái vô cùng.”
Tô Tuệ lắc đầu: “Tớ vẫn chưa nghĩ ra.”
Cô vừa mới hay tin này, nghĩ đi nghĩ lại thì đây đúng là đại thời cơ siêu
siêu tốt rồi.
Cô không muốn chôn chân bảy ngày lễ Quốc Khánh ở trong chung cư,
đã vậy còn bị Tô Thành nhìn chằm chằm suốt bảy ngày đó, hay là dứt
khoát trốn đi đâu đó cho rồi.
Đúng lúc đó, Tạ Khinh Ngữ gọi tới, “Tô Tuệ, Quốc Khánh cậu có kế
hoạch gì chưa, tớ chuẩn bị bay qua bên kia thăm Nhạc Nha, cậu muốn đi
chung không?”
Tô Tuệ vội vàng đáp: “Có, có.”
Đã lâu rồi cô không gặp Nhạc Nha, lần cuối gặp nhau là vào lúc nghỉ hè,
tính đến nay cũng gần hai tháng, không biết Nhạc Nha trị liệu thế nào rồi.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Quyết định vậy nha, cậu nhanh đặt vé máy bay đi,
Quốc Khánh khó mua vé lắm đó, đặt xong nhớ nói với tớ một tiếng, tụi
mình đi chung.”
Tô Tuệ ừ: “Tớ biết rồi.”
Cô hầu như không hề chừng chừ mà mở mạng lên đặt vé máy bay liền,
hai người họ cũng không kẹt tiền lắm, dù vào Quốc Khánh có tăng giá vé
máy bay đi nữa thì cô cũng đủ tiền mua.
Cuối cùng cô cũng đặt được vé bay vào sáng ngày mai.
Vali của Tô Tuệ hư mất một bánh xe, chỉ có thể đi mua cái khác thay
vào, nhưng mà cô không thể quay lại chung cư được, thế là đành chạy về
ký túc xá lấy đồ ở bển.
Chu Khả Tâm hỏi: “Cậu phải về nhà hả?”
Tô Tuệ nói: “Tớ với bạn sẽ bay qua nước ngoài thăm bạn cũ.”
“Cậu nói sao nghe líu lưỡi quá.” Trương Nhiên Nhiên đi ra khỏi phòng
vệ sinh, vỗ vỗ mặt, “Từ khi đắp mặt nạ này mặt tớ mịn hẳn.”
Tô Tuệ liếc mắt sang, “Mặt cậu vốn mịn rồi mà.”
“Tớ thích nghe câu này nè.” Trương Nhiên Nhiên vui vẻ, “Hôm nay nói
chuyện dễ nghe vậy, cậu ăn hết mật ngọt rồi đúng không.”
Tô Tuệ cười cười, không nói gì.
Trong phòng còn một nữ sinh nữa, nhưng cô ấy đã chuyển ra ngoài
sống chung với bạn trai, thành ra hiện giờ chỉ còn mỗi Chu Khả Tâm và
Trương Nhiên Nhiên.
Tối hôm đó Tô Tuệ được nghe hai cô ấy kể rất nhiều chuyện bát quái.
Ví dụ như bên khoa Thể dục Thể thao có nam sinh hẹn hò liền một lúc
mấy cô gái, kết quả là vô tình đụng mặt nhau, thiếu chút nữa gây ra thảm
kịch.
“...Hôm bữa tớ thấy có người bên khoa Ngoại ngữ tụi mình muốn theo
đuổi anh của cậu á.” Trương Nhiên Nhiên đột ngột nhớ lại.
Chu Khả Tâm gật đầu: “Sáng nay cô ấy còn muốn nhờ tớ hỏi cậu
Wechat của anh cậu nữa, xém nữa tớ quên nói với cậu.”
Bây giờ phần lớn đều dùng tài khoản trên diễn đàn trường, hiếm khi lộ
wechat cá nhân của mình.
Tô Tuệ nhíu mày: “Hỏi tớ làm gì, tự mình đến hỏi Tô Thành ấy.”
Cô không có cảm tình với cô gái đó lắm, có thể vì cả hai cùng giới mà
tính cách trái ngược nhau, mỗi khi lên lớp cô đều sẽ bị cô ta nhìn chằm
chằm, khiến cô khó chịu không thôi.
Trương Nhiên Nhiên nhíu mày nói: “Nếu mà hỏi được thì cô ta còn đến
hỏi cậu à, người bình thường cũng chẳng biết Wechat của anh cậu nữa
là.”
Tô Tuệ ngạc nhiên, “Cái đó sao trách tớ được.”
Tô Thành tự mình cài, có liên quan gì đến cô đâu.
Trương Nhiên Nhiên với Chu Khả Tâm bắt đầu chủ đề tán dóc, “Mấy lời
cậu nói ngày hôm đó á, không ít nữ sinh nói cậu đang làm khó làm dễ cậu
ta, ỷ có anh trai thế này thế nọ, tớ đi lấy nước cái nghe lén được mấy
người đó bàn tán ở dưới lầu.”
Tô Tuệ thiếu chút nữa tức cười, “Có bản lĩnh thì mấy người đó cũng đi
tìm anh trai đi, còn bày đặt mỉa mai tớ.”
Mấy người đó mà biết Tô Thành hành xử với cô thế nào chắc chỉ có tức
chết thôi.
Tô Tuệ đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên rung lên, trên màn hình
hiển thị tên của Tô Thành, tim cô bỗng đập thình thịch.
Giọng Tô Thành ngược lại rất bình thường, “Không về nhà à?”
Tô Tuệ nhỏ giọng nói: “Không về, sinh nhật của bạn cùng phòng.”
Tô Thành bị câu nói sứt sẹo này của cô chọc cười, tay nhịp nhịp lên
bàn, “Ừ, vậy thì không về.”
Bây giờ Tô Tuệ không hiểu sao lại thấy sợ anh, rõ ràng trước kia cô vẫn
là người chiếm thế thượng phong mà, “Tôi cúp máy đây, gặp lại cậu sau,
ngủ ngon.”
“Cậu ngủ ngon.”
Sáng sớm hôm sau, Tô Tuệ rời trường.
Cô với Tạ Khinh Ngữ hẹn gặp mặt ở sân bay, nhìn thấy Lương Thiên
đứng bên cạnh Tạ Khinh Ngữ, “Sao cậu cũng dẫn theo cậu ta vậy?”
Lương Thiên nói: “Tôi thì sao? Cậu còn xem thường tôi hả?”
Tô Tuệ không thèm để ý cậu ta, “Hai người các cậu đang quen nhau à?”
Tạ Khinh Ngữ nhíu mày, “Cậu ta đang theo đuổi tớ, mà tớ vẫn chưa
đồng ý đâu nhé.”
Tô Tuệ tỏ vẻ đồng tình với Lương Thiên, cũng đã lâu rồi mà cậu ta vẫn
chưa theo đuổi thành công.
“Quên hỏi cậu.” Tạ Khinh Ngữ ghé người qua, nhỏ giọng hỏi: “Lần trước
cậu nhắn tin cho tớ nói có người cưỡng hôn cậu, là vị đại tiên nào vậy?”
Tô Tuệ hỏi lại: “Tiên gì?”
Tạ Khinh Ngữ buông thỏng tay, “Lần trước cậu hỏi tớ đã tò mò rồi, mà
ngại nên không thắc mắc với cậu thôi, hôm nay có dịp gặp nhau nên tớ
muốn biết chút ấy mà.”
Tô Tuệ trả lời qua loa: “Chỉ là một người bình thường thôi.”
Tạ Khinh Ngữ gật đầu, nghe cô nói vậy là cô ấy đã biết chắc ngay có vấn
đề, nhưng cô ấy cũng không hỏi thêm nữa, mắc công lại khiến cô không
vui.
Lúc máy bay đáp xuống cũng đã là mấy tiếng sau.
Tạ Khinh Ngữ và Tô Tuệ không cần chuẩn bị chỗ ở, Nhạc Nha có căn hộ
riêng, mấy cô có thể qua đó ở.
Lúc đến bệnh viện, Nhạc Nha đang ngồi đợi trên bãi cỏ.
Tô Tuệ vẫy tay, “Nhạc Nha!”
Nhạc Nha xoay người lại, vầng dương ấm áp rọi sáng sau lưng cô, toàn
bộ hình dáng được phác họa cực kỳ nhu hòa, đôi mắt cười cười hơi cong
lại thành vầng trăng nhỏ.
Cô đi qua, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Mấy cậu tới sớm vậy?”
“Đúng lúc đang rảnh thôi mà.” Tô Tuệ đưa tay nhéo nhéo mặt cô, mịn
màng không chịu được, sờ lên đã vô cùng, “Hình như cậu lên cân rồi nè.”
Nhạc Nha cười cười, “Mỗi ngày bọn họ đều chuẩn bị khẩu phần ăn dinh
dưỡng cho tớ nên mới được vậy.”
“Lên cân xíu mới đẹp.” Lương Thiên ở bên cạnh nói chen vào: “Hồi
trước cậu hơi gầy, như bây giờ mới tốt nè.”
Tạ Khinh Ngữ gật đầu: “Lương Thiên nói đúng á, như bây giờ mới đẹp.”
Tô Tuệ hỏi: “Trần Dạng có qua đây tìm cậu không?”
Nhạc Nha khẽ gật đầu một cái.
Bây giờ cô đang trị liệu ở bên này, phải một thời gian ngắn nữa mới
chữa khỏi hoàn toàn, cho nên không thể nghe âm thanh quá lớn, nếu là
tiếng nói chuyện bình thường thì cô vẫn có thể nghe được.
Nhạc Nha không nói với cả bọn là thật ra Trần Dạng đã sớm qua đây
rồi, chỉ là bây giờ đang ở chỗ khác mà thôi, đợi giải quyết xong chuyện
cần làm sẽ đến ngay.
Cô sợ mình dọa các cô ấy giật mình.
Tô Tuệ nói: “Tai cậu tốt thiệt rồi nè.”
Từ khi cô quen Nhạc Nha thì cô ấy đã đeo máy trợ thính rồi, tuy hiện tại
công nghệ đã phát triển nhưng tóm lại vẫn sẽ không thoải mái, thuận tiện
bằng tai của mình, với lại sau khi chữa khỏi cũng không cần phải lo lắng
máy trợ thính sẽ bị rơi mất, không cần phải lo lắng đến mấy vấn đề khác.
Trong ánh mắt của người xa lạ, đeo máy trợ thính có thể biến thành
người tàn tật, nhưng chỉ cần chữa bệnh thật tốt thì cô ấy sẽ là người bình
thường rồi, sau này cũng không cần quan tâm đến ánh mắt người khác có
kỳ quái hay không nữa.
Buổi tối, mọi người trở về căn hộ để ăn cơm.
Nhạc Nha không thể ăn đồ ăn bậy bạ bên ngoài nên cả đám quyết định
không ra ngoài ăn nữa mà cùng cô ấy ăn những món ăn bình thường ở
nhà.
“Có thể mấy cậu sẽ ăn không quen đâu.”
Tô Tuệ khoát tay, cười nói: “Không quen gì chứ, cậu ăn được thì tụi này
cũng ăn được thôi.”
Tạ Khinh Ngữ vô cùng đồng ý.
Thật ra mấy cô đều rất thương Nhạc Nha, nhưng nếu nói thành lời thì
không tốt chút nào.
Nhạc Nha nhoẻn miệng cười, “Vậy thì được rồi.”
Đồ ăn vừa được dọn lên bàn, chuông cửa đột ngột vang lên.
Tô Tuệ xung phong chạy đi mở cửa, vì trời bên ngoài tối đen nên cô
không thấy rõ người bên ngoài là ai, cô đành lên tiếng hỏi: “Ai vậy?”
“Trần Dạng.”
Nhìn thấy Trần Dạng đứng ngoài cửa, cô sửng sốt hết mấy giây rồi mới
mở cửa để anh vào.
Trần Dạng hỏi: “Một mình cậu tới thôi à?”
Tô Tuệ lắc đầu, “Có Khinh Ngữ với Lương Thiên nữa, ba đứa cùng tới,
đúng lúc đang chuẩn bị ăn cơm.”
Trần Dạng ừ.
Anh vừa từ bên ngoài trở về, mang theo một thân lạnh lẽo, vừa nhìn
thấy Nhạc Nha, ánh mắt anh ngay lập tức nhu hòa lại, khiến Tô Tuệ ở kế
bên phải giật giật khóe miệng.
Ngược lại Lương Thiên hào hứng gọi, “Dạng ca.”
Cậu ta là tên con trai duy nhất giữa ba bó hồng này nên không tiện
chen lời vào chút nào, bây giờ anh xuất hiện, xem ra cậu ta có thêm một
người có tiếng nói chung rồi.
Nhưng mà suy nghĩ của cậu ta thật là đơn giản.
Trần Dạng trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Nhạc Nha, thấp giọng hỏi:
“Hôm nay tai có vấn đề gì không?”
Nhạc Nha lắc đầu.
Lương Thiên á khẩu nuốt lời định nói vào lòng, thôi thì mình vẫn nên
im lặng ăn cơm đi.
Một bữa cơm này thôi mà cả đám phải ăn hết đống cẩu lương trước
mặt rồi.
Ít ra Tạ Khinh Ngữ vẫn may mắn chán, còn Tô Tuệ thì chỉ có một mình,
nhìn hai đôi trên bàn ăn, cô lại muốn thở dài, nhưng sợ ảnh hưởng đến
tâm tình của mọi người nên đành yên lặng ăn cơm.
Cô cảm thấy thời gian này vẫn nên tìm người hẹn hò thì tốt hơn.
Tô Tuệ và Tạ Khinh Ngữ ở bên này bảy ngày đi chơi với Nhạc Nha, Trần
Dạng và Lương Thiên đã về nước trước đó một ngày rồi.
Đến lúc đáp máy bay xuống đất cũng đã là nửa đêm, gió đêm mang theo
hơi lạnh thổi qua, Tô Tuệ đang chuẩn bị gọi taxi thì nhận được điện thoại
của Tô Thành, “Cậu đang ở đâu vậy?”
Tô Tuệ do dự: “Cậu muốn biết để làm gì?”
Tô Thành nói: “Tôi đang trên đường tới sân bay, cậu đừng có chạy
loạn.”
“Sao cậu biết tôi đang ở sân bây?” Tô Tuệ bất ngờ, sau đó mới nhận ra
là mình đang thừa nhận, “Tôi tự kêu xe về là được rồi.”
Tô Thành nói: “Không an toàn.”
Không đợi Tô Tuệ trả lời, anh liền cúp máy.
Tô Tuệ cầm điện thoại ngẩn người cả buổi, rốt cuộc cũng hoàn hồn,
“Sao Tô Thành biết hôm nay tớ về? Tớ đâu có nói với người nhà đâu ta.”
Tạ Khinh Ngữ suy nghĩ, “Lúc về tớ có gửi tin trong vòng bạn bè, không
có ẩn ai hết nên chắc bị anh cậu thấy rồi đó.”
Cô ấy có Wechat của Tô Thành, nhưng mà hầu như hai bên không hề
nhắn tin với nhau, hoặc nếu có thì chủ đề cũng chỉ xoay quanh Tô Tuệ mà
thôi.
Trong suy nghĩ của cô ấy, người anh này có vẻ rất quan tâm đến em gái,
nếu chỉ là anh kế mà có thể làm được đến mức này cũng không dễ dàng
gì, hơn nữa với gia cảnh của Tô Thành và Tô Tuệ thì thông thường ở mấy
gia đình khác sẽ xảy ra tranh chấp tài sản, mặt ngoài giả vờ tỏ ra hòa hợp,
kỳ thật toàn là đang đấu đá nội bộ với nhau.
Tô Tuệ à một tiếng, “Hèn gì cậu ta biết!”
Tạ Khinh Ngữ nghi ngờ hỏi: “Biết thì đã sao, cậu ta cũng không thể nào
cứ đuổi theo cậu mãi, có anh trai nào mà suốt ngày kè kè bên em gái đâu
chứ.”
Tô Tuệ nói: “Nhưng mà cậu ta thì làm thật đó.”
Tạ Khinh Ngữ sớm đã biết rõ chuyện giữa hai người họ, cũng không hề
cảm thấy kỳ quái, còn trưng cầu ý kiến cô: “Vậy giờ tụi mình có chờ cậu ta
tới không?”
Tô Tuệ: “...Chờ.”
Cô phát hiện ra dù Tô Thành có làm gì đi nữa thì bản thân mình vẫn sẽ
như trước, theo thói quen luôn ỷ lại đối phương.
Trong tương lai chắc cũng sẽ giống vậy thôi.