Cuộc sống đại học phong phú hơn thời cấp ba rất nhiều, thời điểm huấn
luyện quân sự Tô Tuệ đều chăm lo thoa kem chống nắng, sau khi kết thúc
kỳ huấn luyện, cô vô cùng hài long với kết quả chống nắng này.
Mặt khác ba cô gái còn lại trong ký túc xá đều đen hơn một tầng màu
da.
Bời vì đang trong quá trình tìm nhà nên hiện tại Tô Tuệ vẫn ở lại ký túc
xá, đợi đến tháng sau là có thể chuyển ra ngoài rồi.
Năm nhất cần phải tham gia một câu lạc bộ trong trường, vì có thể học
thêm học phần nên Tô Tuệ trực tiếp chọn câu lạc bộ Anime, sau đó báo
danh vào Ban truyên truyền của hội sinh viên, cô nhanh chóng được
nhận vào.
Trong tiệc tối đón chào sinh viên mới, Tô Tuệ với hình tượng xuất sắc
được chọn vào đội diễn văn nghệ.
Vốn cô chỉ là sinh viên mới nên đáng ra không hề có tư cách được một
suất trong đội diễn văn nghệ này, nhưng vì lực học của cô xuất sắc, hơn
nữa lại xinh đẹp nên trong xã đoàn cũng không có dị nghị nào.
Tiệc tối chào đón sinh viên mới được tổ chức sau khi khai giảng một
tháng cho nên thời gian để chuẩn bị cũng rất thư thả, Tô Tuệ không hề
gấp gáp chút nào.
Cả nhóm quyết định nhảy theo phong cách anime Nhật Bản, phải mặc
mấy bộ trang phục đặc biệt, thoạt nhìn rất giống với phong cách cosplay
bên Nhật.
Lúc mặc thử đồ, Chu Khả Tâm nhìn đoạn eo thon cùng đôi chân mảnh
khảnh của Tô Tuệ lộ ra ngoài, cô ấy đỏ mặt nói: “Đồ ngắn quá.”
Trương Nhiên Nhiên nói: “Ai cũng mặc vậy thôi, cậu không thấy Tô Tuệ
mặc đồ thế này đẹp thế nào à, quả nhiên dáng người tốt thì mặc gì cũng
đẹp.”
Tô Tuệ nhìn mình trong gương ở ngoài ban công, cảm thấy rất hài long.
Cô trở vào phòng ký túc xá, nhắc lại lần nữa: “Mấy cậu nhớ đến xem tớ
diễn đó, không thì đừng trách tớ giận à.”
Trương Nhiên Nhiên cười nói: “Tất nhiên rồi, tớ nhất định sẽ quay hết
quá trình bài diễn của cậu, không thất hứa đâu, có khi tối đó sẽ có không
ít nam sinh khuynh đảo vì cậu cho xem.”
Tô Tuệ thay áo ngủ, nói: “Nếu có ai vừa mắt thì tớ sẽ thử xem sao,
trước giờ tớ chưa được thử cảm giác hẹn hò bao giờ.”
Cô thật sự muốn hẹn hò lắm rồi.
Lúc còn học cấp ba, Tạ Khinh Ngữ với Lương Thiên cãi nhau ầm ĩ, lại
nhìn sang Trần Dạng và Nhạc Nha ngọt ngọt ngào ngào với nhau, chỉ có
mỗi mình cô là không ai muốn, nghĩ lại thật đau lòng làm sao.
Trương Nhiên Nhiên đang xem phim quay đầu lại, tò mò hỏi: “Thật
không vậy, cậu xinh xắn lại tốt tính, sao không có ai tỏ tình với cậu
được?”
Tô Tuệ đáp: “Có chứ, nhưng mà tớ không thích.”
Điều kiện đều không đáp ứng đủ tiêu chuẩn của cô, mấy nam sinh đó
không sánh bằng Trần Dạng thì khỏi phải nói rồi, mà ngay cả Tô Thành
thần kinh cũng không bằng, sao cô có thể đồng ý được.
Trương Nhiên Nhiên nháy mắt, dặn cô: “Vậy cậu ráng chờ sau khi tiệc
tối kết thúc đi, trong trường này có nhiều nam thần lắm, thế nào trên
diễn đàn trường cũng có nhiều lời tỏ tình cho xem.”
Trên diễn đàn của trường thường xuyên có người đăng ảnh chụp các
nam sinh lên, sau đó hỏi đối phương là ai, có phương thức liên lạc hay
không.
Cô ấy rất thích đọc mấy bài viết này, nhưng lại không chỉ một lần nhìn
thấy anh của Tô Tuệ xuất hiện trên đó, mỗi lần nhìn ảnh chụp của anh
xong cô ấy đều muốn động lòng với anh luôn.
Chỉ tiếc là Tô Thành lại không phải khẩu vị của mình.
Hơn nữa Trương Nhiên Nhiên không thích con trai có em gái, bởi vì
bình thường họ đều sẽ đối xử với em gái tốt hơn cả mình, rất dễ sinh ra
ghen ghét.
Tô Tuệ nói: “Học kỳ này tớ nhất định sẽ có bạn trai.”
Trong lòng cô cảm thấy chắc chắn mình sẽ có.
*
Đêm tiệc tối, toàn thể sinh viên khoa Ngoại ngữ đều phải tham gia.
Bởi vì khoa Ngoại ngữ đông sinh viên nữ nên có không ít người của
khoa khác đến xem ké, tranh thủ mua lại vé của những người không
muốn đi.
Lâm Cẩm Húc cũng kiếm được bốn tấm vé trở về phòng ký túc xá, tâm
tình vô cùng vui vẻ: “Tụi mình đi xem mấy em gái biểu diễn đi, nghe nói
em gái lão tam cũng diễn đó.”
Mấy ngày nay trên diễn đàn của trường đều đưa tin về buổi tiệc này.
Cậu ta trêu ghẹo Tô Thành đang ngồi bên bàn vi tính, đi qua đặt một
tấm vé lên bàn anh, “Vé này của cậu.”
Tô Thành đang gõ bàn phím phải ngừng tay lại, nói: “Tôi có rồi.”
Lâm Cẩm Húc chợt nhớ ra, “Có em gái thật là tốt, vậy vé này tôi cho cậu
bạn ở ký túc xá bên kia vậy.”
Tô Thành không nói gì.
Vé của anh là do hôm qua Tô Tuệ đã lén lút đưa cho, ngoài miệng thì
nói là bản thân không cần, còn khoe khoang là mình sắp được lên sân
khấu biểu diễn, cao ngạo y như con chim khổng tước.
Chỉ xém chút là bay ra khỏi bình phong luôn rồi.
Chỉ tiếc là chim khổng tước không thể thoát khỏi bình phong được.
Tô Thành nhếch khóe môi.
Thời gian bắt đầu tiệc tối là bảy giờ ba mươi, cả bọn trong ký túc xá
cùng nhau đến hội trường, bên trong đông đúc không ít người.
Vị trí không cố định, Tô Thành và đám Lâm Cẩm Húc ngồi chung với
nhau, giống như đang đi xem phim, chọn chỗ ngồi dễ nhìn nhất.
Đợi đến lúc chính thức bắt đầu, ánh đèn hạ xuống.
Màn che được kéo ra sau, mấy cô gái đứng ở trên sân khấu, Tô Tuệ
đứng ở bên phải, mặc áo vét và váy ngắn, tóc cột đuôi ngựa, toát ra vẻ
đáng yêu năng động, đôi chân vừa mịn vừa dài.
Âm nhạc sống động vang lên, toàn bộ hội trường lập tức phát ra tiếng
hoan hô, đặc biệt là các nam sinh hò hét và huýt sáo mãnh liệt nhất.
Thật ra khoa Ngoại ngữ thiếu thốn nam sinh rất nhiều, số lượng nam
sinh trong số tân sinh viên còn chưa tới một trăm, hơn phân nửa sinh
viên trong hội trường hôm nay đều là từ các khoa bên ngoài tới.
Tô Tuệ học bài múa này tốn không ít thời gian, cũng may hồi còn học
cấp ba cô từng tập múa nên bây giờ dễ như trở bàn tay, bất kể là động tác
gì cô cũng có thể hoàn thành nhanh chóng.
Cuối cùng đến lúc kết thúc, Tô Tuệ nhìn thấy hình như Tô Thành đang
ngồi phía dưới, cô vừa mới múa xong, vẫn còn đang thở dốc.
Bốn mắt nhìn nhau, cô nở nụ cười đầy khiêu khích với anh.
Tô Thành nhìn thân ảnh của Tô Tuệ biến mất sau cánh gà sân khấu, ánh
mắt đen kịt cuối cùng cũng có chút biến hóa, tai dần nóng lên, anh bất
giác đưa tay lên xoa xoa.
Lâm Cẩm Húc ở bên cạnh kích động, huých vào tay anh, “Bà mẹ nó, Tô
Thành, em gái của cậu xinh quá đi, dáng người cũng đẹp nữa, tôi động
lòng mất rồi.”
Tô Thành hờ hững: “Ờ.”
Lâm Cẩm Húc bất mãn: “Cậu có cần nhạt nhẽo như vậy không?”
Tô Thành liếc mắt nhìn cậu ta, không nói gì.
Lâm Cẩm Húc ngồi thẳng lại, nói: “Coi như vừa rồi tôi không nói gì đi,
tôi cũng không có động tâm gì hết, đúng là một thầy sư khổ hạnh mà.”
Nữ sinh ngồi phía trước nghe thấy bật cười thành tiếng.
Lâm Cẩm Húc quyết định hàn huyên với cô ấy, lúc ra khỏi hội trường
còn thành công xin được tài khoản Wechat, trò chuyện với nhau mải mê.
Nguyên một nhóm trong hội trường đi ra ngoài, cũng thảo luận đến tiết
mục tối này, có không ít người bàn đến bài múa của câu lạc bộ Anime,
trong đó còn có nam sinh đang tò mò về Tô Tuệ nữa.
Ra khỏi hội trường, gió đêm mang theo hơi mát lạnh.
Tô Thành cúi đầu, nhắn tin qua Wechat: “Nhìn đẹp lắm.”
Ở bên trong cách gà, Tô Tuệ nhìn tin nhắn mới chuyển tới trên điện
thoại, hừ hừ, trả lời lại: “Bà cô đây mà múa thì chỉ có đứng nhất thôi nhé.”
Cô thích nhất là thổi phồng bản thân lên.
Tiêu Noãn ở bên cạnh nói: “Đi thôi, còn ngồi đó chơi điện thoại nữa, hồi
nãy hội trưởng mới nhắn tin cho tớ là đã chọn được chỗ rồi, đang chờ tụi
mình qua đó.”
“Tớ chat với anh tớ mà.” Tô Tuệ nhanh tay nhét điện thoại vào túi, xách
đồ lên, “Tớ thay đồ cái đã, cậu chờ chút nha.”
“Còn đổi đồ chi nữa, bộ này chưa đủ bình thường à.” Tiêu Noãn kéo tay
cô lại, “Đi thôi, mặc thế này cũng không sao đâu.”
Tô Tuệ đành phải đi theo cô ấy, “Đi đi.”
Thật ra bộ đồ này cũng không có gì là kì lạ quá đáng, tiết mục múa hôm
nay cũng không hề khoa trương chút nào, cho nên bộ đồ diễn ngoại trừ
gợi cảm một chút thì cũng chẳng có gì khác biệt.
Sau khi tụ họp lại với nhau, cả đám đều uống say ngất.
Lần đầu tiên Tô Tuệ uống rượu, chỉ cảm thấy thật mới lạ, cô cũng
không biết rõ tửu lượng của mình bao nhiêu nên không dám mời người
khác uống, chỉ ngồi trong góc lén lút uống từng ngụm nhỏ.
Đợi mấy người trong xã đoàn phát hiện ra thì cô đã say đến mức không
còn thanh tỉnh nữa, ánh mắt đám nam sinh nhìn thẳng, đang định ra vẻ
săn đón thì bị Tiêu Noãn ngăn lại.
Đến lúc này mọi người mới cảm thấy buồn cười, vừa hay ăn uống cũng
đã no say nên tan cuộc trở về ký túc xá.
Tô Tuệ say đến mức không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc, được Tiêu
Noãn đỡ ra ngoài còn hỏi: “Tụi... tụi mình đi uống nữa hả?”
Tiêu Noãn đáp: “Không uống nữa, trở về ký túc xá ngủ.”
Hai nam sinh trong xã đoàn ở bên cạnh vẫn chưa bỏ cuộc, nhìn chằm
chằm vào Tô Tuệ, nói: “Hay để tôi đưa cô ấy về?”
Nam sinh kia cũng không cam lòng yếu thế, xen vào: “Để tôi đưa về cho,
tôi biết ký túc xá của cô ấy ở đâu, đường xa như vậy, cậu cũng không đỡ
nổi cô ấy về đâu.”
Tiêu Noãn nói: “Đợi tôi xem cái đã.”
Không được rồi, cô ấy không cõng nổi.
Nhưng nếu giao Tô Tuệ cho mấy người trong xã đoàn thì cô ấy lại
không an tâm lắm, tuy mỗi ngày Tô Tuệ đều nói là muốn hẹn hò, nhưng
thật ra lại rất dễ tự ái, cũng không thích tiếp xúc với nam sinh.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi xách của Tô Tuệ vang lên.
Tô Tuệ chóng mày chóng mặt móc ra, theo phản xạ áp lên tai, kêu lớn:
“Alo, alo? Sao... sao không nói gì vậy?”
Tiêu Noãn thật sự dở khóc dở cười.
Cô ấy nhân lúc Tô Tuệ đang giận dữ định ném điện thoại đi thì giựt lấy,
nhìn thấy tên người gọi đang hiển thị trên màn hình, cô ấy mừng rỡ như
nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng lên tiếng: “Là anh của Tô Tuệ phải
không ạ?”
Tô Thành khẽ giật mình, “Cô là?”
Tiêu Noãn nói: “Tôi là bạn của Tô Tuệ trong xã đoàn, hồi nãy cô ấy
uống say quá, bây giờ vẫn đang ở quán ăn, tôi cũng không cách nào dẫn
cô ấy về được, cho nên...”
“Quán nào?”
Nghe thấy giọng điệu của anh, Tiêu Noãn hơi ngây người, sau khi trả lời
tên quán ăn rồi cúp điện thoại mà cả người còn thoáng run lên một cái.
Thật dọa người quá đi.
Tô Tuệ ngẩng đầu khỏi vai Tiêu Noãn, cô vẫn hơi tỉnh táo, chưa ngất đi,
“Tớ muốn ăn kẹo, Noãn Noãn.”
Tiêu Noãn vỗ lên mặt cô, “Ngoan, anh cậu sắp mang kẹo tới cho cậu
rồi.”
Tô Tuệ mở to mắt: “Anh tớ là ai?”
Khóe mắt Tiêu Noãn liếc nhìn người con trai đang đi tới từ bên kia
đường cái, khí chất thanh nhã, cô ấy lên tiếng: “Kìa, anh cậu đến rồi kìa.”
Tô Tuệ nhìn theo, híp mắt lại, nói không rõ: “Ha ha, Tô Thành tên khốn
kiếp kia!”
Tiêu Noãn: “...”
Tô Thành: “...”
Cả khuôn mặt của Tô Tuệ ửng hồng, như bạch tuộc dựa vào người Tiêu
Noãn, y chang con cá không xương, miệng thì lầm bầm gì đó không rõ.
Lần đầu tiên Tô Thành nhìn thấy bộ dáng say xỉn của cô, tóc đuôi ngựa
hất qua hất lại, vô cùng đáng yêu, nhất là dáng vẻ đang nheo mắt lại nhìn
người ta kia.
Hai nam sinh ở bên cạnh vẫn đứng đó, đôi mắt trong mong dõi theo.
Tô Thành nhíu mày, nửa ngồi xổm xuống, “Để tôi cõng em ấy.”
Tiêu Noãn vội vàng đỡ giúp Tô Tuệ lên lưng Tô Thành.
Tô Tuệ tìm được nơi chống đỡ, tự giác leo lên, không cần bất kì ai phải
động thủ, hai cánh tay vòng qua ôm lấy cổ Tô Thành, gối đầu lên vai anh.
Tiêu Noãn nhẹ nhàng thở ra, xem ra mọi chuyện đã được giải quyết
xong rồi, “Tôi còn phải đi mua ít đồ, anh đưa cô ấy về trước nhé, bạn của
cô ấy chờ sẵn ở ký túc xá rồi.”
Tô Thành ừ.
Từ cổng trường ra ngoài đến ký túc xá nữ có một con đường nhỏ,
thường chỉ có những người tự học buổi tối mới đi, cho nên bây giờ không
có mấy người.
Tô Tuệ chóng mặt càm ram áp mặt lên lưng anh, sau đó đột nhiên
ngẩng đầu, vô tình cụng trán vào gáy của Tô Thành, đau đến mức phải ôm
chặt đầu xuýt xoa.
Tô Thành quay đầu lại, “Không sao chứ?”
Tô Tuệ mơ hồ vài giây, bắt lấy cổ áo của anh, thút thít vô cùng đau lòng:
“Hic, Tô Thành, cậu vừa đánh tôi phải không?”
Tô Thành: “...”
Anh sẽ không so đo với người say xỉn.
Tô Thành không ngờ Tô Tuệ sẽ uống rượu, ít ra hồi còn học cấp ba thì
trong nhà không cho phép, hơn nữa cũng chẳng có cơ hội để uống, ai ngờ
mới lên đại học được một tháng đã đi uống, còn uống đến mức say xỉn
thế này, gan cô thật lớn quá rồi.
Anh nói: “Tôi không có đánh cậu.”
Tô Tuệ không tin, vẫn đeo bám lấy anh không buông tha: “Cậu nhất
định là có đánh... đánh... đánh tôi, tôi sẽ cho cậu biết tay!”
Cô cắn lên vùng da bên gáy của anh.
Tô Thành nhíu mày hít vào một hơi, đứng im dưới tán cây không nhúc
nhích, bỗng chốc trái tim trong lồng ngực đập nhanh hơn, như thể tâm tư
gì đó đang dần trở nên điên dại.
Cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ áp lên lưng anh, cách một lớp áo sơ mi
mỏng.
Trước mắt anh lại hiển hiện hình ảnh mình vừa chứng kiến lúc nãy,
vòng eo mảnh khảnh lộ ra ngoài, theo từng hành động xoay trái xoay phải
như đang quyến rũ anh.
Cả buổi trời Tô Tuệ cũng không nhả ra, không biết vì sao lại khẽ liếm
lên làn da ấy một cái, nhỏ giọng nói: “Thịt ngon quá đi, thịt ơi...”
Tô Thành: “...”
Anh hít sâu một hơi, nhíu mày nói: “Đừng có lộn xộn nữa.”
Tô Tuệ không thèm nghe anh nói, vô thức uốn éo người, từ từ nhắm
mắt lại, cảnh cáo anh: “Cậu không được đánh tôi.”
Tô Thành tức giận: “Tôi còn muốn ăn sạch cậu đây này.”
Vừa nghe thấy lời này, Tô Tuệ đang say choáng bỗng nhớ tới cách ăn
của Vương Đại Lục trên mạng, cô hoảng sợ, mắng: “Tô Thành, cậu đúng là
đồ biến thái!”
Cô cúi người xuống,mái tóc dài mềm mại trượt từ vai của anh xuống
trước ngực, trong thời gian cô uốn éo còn cọ phải lỗ tai của anh, hơi ngưa
ngứa.
Tô Thành dứt khoát thừa nhận: “Ừ, tôi biến thái đó.”
Dù sao cô cũng uống say rồi, sẽ không biết anh đang nói gì.
Tô Tuệ không dám tin, buồn bực áp mặt lên lưng anh nhỏ giọng nức nở,
lại bắt đầu giả vờ gào khóc: “Cậu còn muốn ăn tôi nữa!”
Trên trời sét đánh mà không mưa, dù có khóc cả buổi cô cũng không
rơi giọt nước mắt nào.