Giọng của Trần Dạng hơi kỳ quái.
Lương Thiên quen anh lâu như vậy, nghe xong cũng ngờ ngợ không
đúng, mặc dù anh không có vẻ gì là tức giận nhưng lại ẩn giấu sự nguy
hiểm sau đó.
Cậu ta có cảm giác mình sắp bị diệt khẩu đến nơi rồi.
Tay Trần Dạng còn đang cầm tờ khăn giấy, trên đó có vết son môi, nổi
bật hẳn trên nền trắng như tuyết.
Cậu ta nhớ tới màu son của Nhạc Nha tối nay.
Lương Thiên dè chừng nhìn anh.
Sau khi nói xong câu kia, cậu ta đã thấy không thể nào có khả năng đó
rồi, dù sao Nhạc Nha cũng tham dự bữa tiệc tối nay, sao có thể chỉ trong
chớp mắt Trần Dạng đã ăn vụng như vậy.
Không hợp với tính cách của anh chút nào.
Lương Thiên tỉnh táo lại, lui về sau một bước, cười ngây ngô hai tiếng:
“Ý của tôi là... cậu bị dính son của Nhạc Nha rồi, bị người khác nhìn thấy
thì sao?”
Trần Dạng cười lạnh.
Lương Thiên chỉ tới đưa bộ đồ mới cho anh, bây giờ lại lòi ra câu lỡ
miệng này, cậu ta cũng không dám nói thêm gì nữa, nhanh chóng đổi chủ
đề: “Tôi biết cô gái hồi nãy là ai rồi, chỉ là một diễn viên nhỏ, không có
danh tiếng gì.”
Trần Dạng không để tâm ừ một tiếng.
Anh gấp khăn tay lại thật gọn gàng rồi bỏ vào trong túi áo, Lương Thiên
đứng xem mà ngờ nghệch cả người.
Lương Thiên cũng không dám quan sát anh quá lâu: “Cậu có muốn nhìn
mặt cô ta chút không?”
Trần Dạng nói: “Không cần.”
Quan tâm đến đối phương làm gì, anh cũng không muốn lãng phí thời
gian.
Lương Thiên gật đầu: “Vậy thì thôi.”
Trần Dạng khoác áo khoác của bộ âu phục vào, trong chớp mắt từ dáng
vẻ mệt mỏi ban nãy đã biến thành con người tinh anh, hấp dẫn biết bao
ánh nhìn.
Nhìn thấy anh như vậy, Lương Thiên lại cúi đầu xem lại bản thân mình,
cũng may là Tạ Khinh Ngữ không ghét bỏ cậu ta.
Vì có vị lão đại siêu ngầu thế này ở bên cạnh, sao có thể đọ lại chứ.
Nghĩ vậy, Lương Thiên lại muốn thở dài, chờ cậu ta hoàn hồn rồi mới
nhận ra Trần Dạng đã ra khỏi phòng nghỉ.
Trần Dạng vừa ra ngoài liền nhìn thấy Nhạc Nha đứng cách đó không
xa.
Anh nhìn thoáng qua, đúng lúc Nhạc Nha ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh,
cô mỉm cười vui vẻ, khiến tâm người khác như muốn rung động.
*
Tiệc tối này thật ra cũng không có gì đặc biệt.
Nhạc Nha không quen ai ở đây, dù sao cô cũng đã nhiều năm ở nước
ngoài, chỉ quen biết nhiều nhất là một hai người, mà cũng không trò
chuyện thường xuyên.
Trái lại Lâm Thiên Lộ đã nhắc cô cẩn thận trước đó cùng đứng nói
chuyện với cô ở bên bàn dài trong góc.
Lâm Thiên Lộ rất ngạc nhiên tại sao Nhạc Nha lại bình yên vô sự thế
này.
Cô ấy thì thầm: “Tôi vừa mới dò la được vì sao Trần tổng lại vào phòng
nghỉ rồi, hồi nãy có cô nàng diễn viên định gài bẫy anh ấy nên giả bộ làm
đổ rượu, ai ngờ ngay sau đó lại bị mời ra khỏi bữa tiệc.”
Lâm Thiên Lộ cũng quen biết mấy cô gái ở bữa tiệc này, mấy cô ấy thích
nhất là hóng chuyện của người khác nên có thể diễn tả vô cùng sinh động
cảnh tượng lúc đó cho cô ấy xem.
Nhạc Nha à lên: “Đáng sợ vậy sao?”
Cô hơi đau lòng thay cho Trần Dạng.
Lâm Thiên Lộ cầm ly rượu đã bị cô ấy uống hết ở bên cạnh lên, làm một
động tác, “Cô ta làm thế này nè.”
Cô ấy giả vờ hất ly rượu lên người Nhạc Nha.
Các cô ấy đều đã gặp qua cách gài bẫy này nhiều lần, mượn cơ thể tiếp
xúc nhau để tiến thêm một bước, nếu là người đàn ông có ý thì sẽ thuận
theo ngay.
Chỉ là Trần Dạng lạnh lùng không thèm để tâm đến.
Nhạc Nha bị cô ấy chọc cười, “Tôi hiểu rồi.”
“Mấy trò lừa đảo này nhiều lắm.” Lâm Thiên Lộ bỏ ly rượu xuống, múc
một muỗng bánh ngọt cho vào miệng: “Mà cô có quan hệ thế nào với Trần
tổng vậy?”
Cô ấy vẫn chưa biết Nhạc Nha là ai.
Nhạc Nha chớp mắt, nói: “Cô đoán thử xem?”
Lâm Thiên Lộ đăm chiêu, đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ: “Đừng nói cô
là vị hôn thê của anh ấy đó nhé?”
Nếu không thì sao có thể bình yên ra ngoài như vậy.
Cô ấy càng ngày càng chắc chắn với suy nghĩ của mình, hơn nữa lúc nãy
cửa phòng nghỉ mở ra, Trần Dạng còn nhìn qua bên này.
Tất nhiên là không thể nào nhìn cô ấy rồi, chỉ có thể là anh đang nhìn
Nhạc Nha thôi.
Tính hóng chuyện của Lâm Thiên Lộ lại bùng cháy.
Hai người đang trò chuyện với nhau, chợt bên chân có thứ gì đó rơi
xuống, bởi vì dưới sàn trải thảm nên âm thanh không rõ ràng lắm.
Bắp chân của Lâm Thiên Lộ bị va trúng, giật mình nhỏ giọng thốt lên.
Cô ấy xoay người, vẫn chưa kịp nhìn ra đó là thứ gì đã nghe thấy cách
đó không xa có tiếng cười nói: “Bên kia không phải có hai cô em à, để bọn
họ đưa qua giúp, tự mình đi lấy chi cho mệt thân vậy.”
Khoảng cách không xa, hai bóng lưng mảnh khảnh vô cùng rõ ràng.
“Nè?”
Đột nhiên có người gọi lớn.
Nhạc Nha đang ngẩn người, nghe thấy có ai đó đang nói chuyện nên
xoay người lại xem thử, chợt chứng kiến ở góc đối diện có gã đàn ông trẻ
tuổi đang nhìn chằm chằm qua đây.
Gã đàn ông cao gầy đó cười rộ lên, còn tưởng cô là bạn gái bình thường
cùng tham dự với ai dó, trịch thượng nói: “Cầm đồ dưới đất lại đây.”
Ở bên này không đông người lắm, ánh đèn mờ tối, mấy tên công tử
đứng chung một chỗ, hứng thú nhìn qua đây.
Đứng bên cạnh Nhạc Nha là Lâm Thiên Lộ.
Lâm Thiên Lộ thật chất cũng chỉ là một diễn viên nhỏ, chuyên đóng
mấy vai tuyến mười tám, hầu như không có bất kì ảnh hưởng nào, lần
này có thể tham dự bữa tiệc tối cũng là do đi chung với một phú nhị đại.
Tên phú nhị đại này thích thay bạn gái như thay áo, cô ấy xinh đẹp,
nhưng vì không để cho hắn ta động tay động chân nên cũng dần chán
chường cô ấy.
Tên phú nhị đại đó bận đi bàn chuyện với người khác nên cô ấy mới
một mình đứng đây.
Lâm Thiên Lộ căn bản không dám nảy sinh mâu thuẫn với mấy kẻ có
tiền này.
Cô ấy cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện cái bật lửa nằm bên chân, cũng
là thứ vừa nãy mới va trúng bắp chân của mình.
Lâm Thiên Lộ đắn đo, cúi người nhặt lên, không biết tại sao cái bật lửa
này lại rơi tới đây.
Tên cao gầy kia hất cằm: “Để người bên cạnh cô mang lại đây.”
Gã ta muốn Nhạc Nha ở bên cạnh cô ấy đưa qua, nhưng thấy Lâm Thiên
Lộ đã cầm trong tay rồi, giọng nói cũng nhạt nhẽo đi chút đỉnh.
Mấy gã đàn ông bên cạnh ồn ào cười rộ lên.
Lâm Thiên Lộ nhìn Nhạc Nha, nhỏ giọng nói: “Để tôi đưa qua cho.”
Nhạc Nha nhíu mày, nghe mấy gã đó nói chuyện thật chẳng lọt tai chút
nào.
Cô nhìn bật lửa trong tay Lâm Thiên Lộ, cũng là nhãn hiệu đứng nhất
đứng nhì, mà cũng đúng, những người có mặt ở đây không thể nào là
dạng người bình thường được.
Nhưng không phải cứ như vậy là có quyền sai khiến người khác.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Nhạc Nha gặp phải loại chuyện này.
Trước kia cô chỉ nhìn thấy mấy loại chuyện này trong phim truyền
hình, cô cũng ít khi đi dự tiệc, cho nên không biết nhiều lắm.
Không ngờ cũng xảy ra ngoài đời thực.
Hơn nữa cái thái độ của mấy gã đó đúng là khiến người ta bực mình, rõ
ràng là đang nhờ vả, nhưng thái độ lại vô cùng coi thường.
Nhạc Nha nói: “Mấy người tự tới đây mà lấy.”
Lâm Thiên Lộ không biết nên nghe hay không nghe theo Nhạc Nha,
nhưng không thể phủ nhận là, nhìn thấy vẻ mặt của những gã đó lúc nghe
Nhạc Nha nói, trong lòng cũng hả dạ không ít.
Tên cao gầy nghe Nhạc Nha nói vậy mà vẫn nở nụ cười.
Vốn dĩ ở chỗ này là nơi hẻo lánh, những người tham gia tiệc tối đều
đang tập trung trò chuyện với nhau nên không có mấy người chú ý tới
bên này.
Nhạc Nha liếc mắt qua, “Mấy người không lại à?”
Gã cao gầy liếm môi, ánh mắt di chuyển trên người cô, cười cười đầy lỗ
mãng, nói: “Em gái đưa qua đây giúp anh.”
Nghe vậy, Nhạc Nha mỉm cười.
Mấy gã ở đối diện tưởng rằng cô đã thỏa hiệp.
Mấy gã đã để ý đến cô gái nhỏ này từ lâu, ngoại hình vô cùng xinh đẹp,
không phải nét đẹp thường thấy ở mấy cô gái trẻ khác, mà là vẻ đẹp tinh
khiết, trong sáng khiến người ta muốn tận tay xé rách nó.
Bọn chúng đã chơi qua nhiều em gái trẻ đẹp, nhưng chưa từng gặp ai
như cô.
Tuy Nhạc Nha rất ít khi tiếp xúc với loại người cặn bã thế này, nhưng
cũng có thể nhìn ra ánh mắt của bọn chúng, trong lòng chỉ cảm thấy buồn
nôn.
Cô nhìn sang ly rượu đế cao ở bên cạnh, bên trong được rót đầy rượu.
Nhạc Nha thẳng tay ném bật lửa vào đó.
Cô sẽ không đời nào đi qua đó trả cho gã ta, nếu đưa cho Trần Dạng thì
còn được.
Lâm Thiên Lộ cũng không ngờ tới hành động này của Nhạc Nha, hơi
giật mình xen lẫn lo lắng: “Bọn họ... bọn họ sẽ không làm gì cô chứ?”
Nhạc Nha nói: “Sẽ không đâu.”
Ở buổi đấu giá cô đã nhìn thấy gã cao gầy này, hình như là ông chủ của
một công ty đang phất lên nên mới ngang ngược như vậy.
Bàn về khả năng kinh tế, vẫn còn kém xa nhà mình cả vạn dặm.
Tuy Nhạc Nha không thường hay lấy chuẩn mực này ra để so sánh,
nhưng với loại người ngông cuồng thế này thì phải tỏ ra cứng rắn như
vậy mới khiến gã ta yên phận được.
Cái bật lửa bị ném vào ly rượu rồi chìm xuống dưới đáy.
Mấy gã đàn ông ở đối diện nhìn đến ngờ nghệch, phản ứng đầu tiên là
xông lên, Lâm Thiên Lộ vội vàng kéo Nhạc Nha qua một bên.
Có một gã nghiến răng nói: “Cô có biết cô ném bật lửa của ai không hả?
Bây giờ cô xin lỗi thì vẫn còn kịp đó.”
Nhạc Nha hững hờ đáp: “Là ai?”
Lâm Thiên Lộ không dám nói gì nữa, cả người lạnh run.
Nhạc Nha hình như từng đọc thấy cảnh này trong mấy cuốn tiểu thuyết
ngôn tình của Tạ Khinh Ngữ rồi thì phải, mấy nhân vật trong đó cũng đều
nói thế này, lời thoại chẳng khác gì.
Cô thấy mình chẳng làm sai điều gì, nhiều lắm là không nên ném bật
lửa vào trong ly rượu thôi, chỉ là cô ghét ánh mắt của mấy gã ta nên mới
làm vậy.
Trương Văn Bác vừa định lên tiếng thì bên cạnh có người đi tới.
Nhạc Dịch Kiện hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ông vừa nãy nhìn thấy có người đi qua nói chuyện với Nhạc Nha nên
tới đây xem thử, ông đều biết mấy gã này, danh tiếng cũng không được
tốt lắm.
Trương Văn Bác lập tức thêm mắm thêm muối: “Nhạc tổng, không có gì
đâu ạ, chỉ là chuyện nhỏ thôi, vừa rồi vị tiểu thư này ném bật lửa của Lý
ca vào ly rượu nên tôi chỉ đang dạy dỗ lại cô ta thôi ạ.”
Nhạc Dịch Kiện nghe xong liền nổi máu: “Cái gì?”
Trương Văn Bác cho rằng ông cũng đang phụ họa cho hành vi của
mình, vội vàng nói với Nhạc Nha: “Còn không mau xin lỗi Lý ca!”
Nhạc Dịch Kiện mắng: “Xin lỗi cái con khỉ!”
Nhạc Nha thấy ông giận dữ, khôn khéo gọi: “Ba.”
Trương Văn Bác bị Nhạc Dịch Kiện mắng đã lờ mờ khó hiểu rồi, nghe
thấy tiếng gọi này của Nhạc Nha liền hoàn hồn, chuẩn bị co giò bỏ chạy.
Nhạc Dịch Kiện nhanh tay lẹ mắt, ngăn gã ta lại, “Cậu vừa mới nói gì?”
Trương Văn Bác khóc không ra nước mắt: “Tôi không nói gì hết...”
Gã ta ngẩng đầu nhìn qua đám bạn của mình, vừa nãy cả đám nghe thấy
giọng Nhạc Dịch Kiện sai sai sao đó đã bỏ chạy hết rồi, căn bản không hề
có ý định giúp gã ta.
Nhạc Nha lên tiếng: “Bọn họ muốn con mang bật lửa qua nhưng con
ném vào trong ly rượu, thế là anh ta mắng con.”
Nhạc Dịch Kiện nghe xong, “Cậu mắng con gái tôi?”
Trương Văn Bác liều mạng lắc đầu.
Nhà gã ta chỉ là một công ty nho nhỏ, lần này đi theo người khác tới đây
để tìm đối tác làm ăn, nào dám đắc tội với Nhạc thị.
Tính tình Nhạc Dịch Kiện tuy tốt, nhưng đối với mấy loại chuyện thế
này thì không còn nhân nhượng gì nữa, cả Nhạc Nha cũng không muốn
nói thêm bất kì điều gì.
Bộ gã nghĩ chỉ có mình gã là có tiền à, chắc hôm nay phải chịu nhục mà
ra về rồi.
Hạng người này phải bị giáo huấn một phen mới biết thân biết phận.
*
Chuyện xảy ra ở trong góc khuất nên cũng không có nhiều người chú ý
đến.
Nhạc Dịch Kiện bị một vị lớn tuổi gọi đi, trước khi đi còn khen Nhạc
Nha làm rất tốt, lúc cần thiết phải tỏ ra kiên cường như vậy mới được.
Lâm Thiên Lộ dõi theo từ đầu tới cuối, trong lòng đập thình thịch.
Cô ấy bùi ngùi từ tận đáy lòng: “Ba của cô tốt với cô thật.”
Nhạc Nha ừ: “Đúng vậy.”
“Chỉ là nhìn bộ dạng của ba cô như vậy, sau này ai muốn kết hôn với cô
chắc cũng không dễ dàng gì.” Lâm Thiên Lộ chợt quay sang hỏi cô: “Ôi,
vậy có phải cô là vị hôn thê của Trần tổng không?”
Chủ đề lại quay lại câu hỏi ban đầu kia.
Nhạc Nha nghĩ nghĩ, mỉm cười đáp: “Chắc là vậy.”
Dù sao cả hai vẫn chưa đính hôn, chỉ là nói miệng thôi, chắc là sau bữa
tiệc này ba sẽ để ý Trần Dạng hơn rồi, còn chưa chuẩn bị gì hết mà đã
muốn trở thành hôn phu của cô, việc này chắc chắn không thể nào.
Nghe cô nói vậy, Lâm Thiên Lộ dở khóc dở cười, “Cái gì mà chắc là vậy,
cô chính là hôn thê của anh ấy mà.”
Nhạc Nha cười cười, vô cùng đáng yêu.
Đang nói chuyện với nhau, đột nhiên có người xuất hiện phía sau, cầm
một chiếc hộp đến trước mặt cô, “Xin hỏi có phải cô là Nhạc Nha, Nhạc
tiểu thư không ạ?”
Nhạc Nha gật đầu: “Là tôi.”
Người đó đưa cái hộp cho cô, hạ giọng nói mấy chữ.
Lâm Thiên Lộ đứng bên cạnh cũng nghe được, kinh ngạc nhìn sang,
nhưng trong lòng cô ấy cảm thấy cũng đúng thôi, đều đã có vị hôn thê rồi,
Trần Dạng đấu giá bộ trang sức này không thể nào để tặng cho người
khác được.
Nhạc Nha tiếp nhận cái hộp.
Sau khi mở ra, quả nhiên bên trong là bộ trang sức kia, trước đó cô chỉ
xem qua ảnh chụp và video đã thấy đẹp, vậy mà ở ngoài còn lộng lẫy hơn
vạn phần.
Lâm Thiên Lộ xung phong nhận việc: “Để tôi đeo lên giúp cô.”
Bữa tiệc tối này, Nhạc Nha không đeo bất kì trang sức nào, cô cũng
không thấy Trần Dạng ở đâu, nhưng trong lòng lại rất muốn anh nhìn
thấy mình đẹp sợi dây chuyền này, “Ừm.”
Lâm Thiên Lộ đã tiếp xúc qua rất nhiều người đẹp trong giới giải trí, có
không ít người đẹp tự nhiên lẫn đã qua trùng tu, da của họ đẹp xấu khác
nhau, cô ấy cũng từng gặp các nữ diễn viên được cả giới truyền thông
khen ngợi, nhưng tính ra đều kém hơn người đang đứng trước mắt mình
một chút.
Cô ấy nhìn thôi đã thấy động lòng, thậm chí còn muốn lưu lại chút dấu
ấn gì đó với cô.
Lâm Thiên Lộ cảm thấy mình thật biến thái, rõ ràng đây toàn là những
ý nghĩ của cánh đàn ông, cô ấy vội lắc đầu xóa tan hết những thứ trong
đầu.
Cô ấy nói: “Trần tổng thật hào phóng.”
Sợi dây chuyền rũ xuống chỗ xương quai xanh, như muốn hút hồn
người đối diện.
Nhạc Nha chạm vào sợi dây chuyền, “Đã có cho thì phải có đáp thôi.”
Cô không tin Trần Dạng tặng không cho cô như vậy, nhất định sẽ đòi cô
đáp lại gì đó, ví dụ như hôn hôn sờ sờ chẳng hạn.
Lâm Thiên Lộ để ý mặt cô ngày càng đỏ, nhịn không được tò mò hỏi:
“Có phải cô nóng quá không?”
Trong hội trường đang mở máy điều hòa, cô ấy mặc lễ phục còn thấy
hơi lạnh, Nhạc Nha mặc đồ cũng không khác cô ấy lắm, không ngờ lại
nóng như vậy.
Nhạc Nha: “...”
Chắc là mình xao động quá rồi.
Nhạc Nha không định thổ lộ với cô ấy mấy suy nghĩ lung tung của mình,
nhanh chóng đổi chủ đề khác.
Cả hai nói chuyện mải mê không để ý đến thời gian, đến lúc tiệc tối sắp
tàn thì mới kịp nhận ra.
Nhạc Dịch Kiện vẫn bị giữ lại nói chuyện với mọi người.
Nhạc Nha dứt khoát đi tìm Trần Dạng, chuẩn bị ra về cùng anh, cô
không hề lên tiếng, một mực đi đến sau lưng anh mới chọc vào người
anh.
Trần Dạng xoay người, rũ mắt nhìn cô.
Nhạc Nha còn chưa kịp nói gì đã bị anh ôm eo kéo nhẹ, mũi chân đặt
lên giày của anh.
Một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Sau mấy giây, trong bóng tối bỗng có tia sáng chớp nháy tách tách.