Lời này vừa nói ra, Nhạc Nha cũng thấy có gì đó là lạ, hình như hơi mập mờ, nhưng dù sao thì với thân phận hiện tại của họ, câu nói đó cũng rất bình thường.
Trần Dạng nghiêng đầu cười cười.
Ngay lúc Nhạc Nha còn chưa kịp hoàn hồn, anh ngồi bên ghế lái ghé sát lại gần cô.
Cô đang yên vị bên ghế lái phụ, không gian trong xe không rộng lắm, Trần Dạng cứ thế cúi người xuống mặt cô.
Từ khoảng cách gần thế này, Nhạc Nha thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông tơ thật nhỏ trên mặt anh, còn có mùi hương nhàn nhạt mê người, không giống với mùi thơm ngát trước kia.
Cô gần như ngừng thở, dựa sát lưng vào ghế.
Trần Dạng vương cánh tay qua bên kia của cô, hormone nam tính bao phủ cả bầu không khí, vây quanh cô, không cách nào thoát được.
Nhạc Nha nhỏ giọng nói: “Đang trước mặt mọi người đó…”
Anh sẽ mặc kệ mọi thứ xung quanh mà hôn cô sao?
Mặt Nhạc Nha càng ngày càng ửng hồng, hai má nóng rực vừa mới tiêu tan lại nhanh chóng tăng cao, cả người bắt đầu trở nên khô nóng.
Thấy cô phản ứng kịch liệt, Trần Dạng đột ngột nổi lên tâm tư trêu đùa cô.
Anh giương mắt áp sát mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cánh môi đỏ mọng của cô, thấp giọng hỏi: “Trước mặt mọi người thì sao?”
Mọi người ở ngoài xe đều ngừng thở theo.
Mặt Vương Khả Phỉ đỏ bừng, cô ấy có cảm giác cảnh tiếp theo sẽ khiến mọi người nổ tung hết cho coi, kích thích quá đi mất.
Chóp mũi bị chạm nhẹ một cái.
Nhạc Nha chớp mắt, “Anh muốn làm gì?”
Trần Dạng cúi đầu khẽ cười, cánh tay vốn đặt bên cạnh tay cô chợt chuyển xuống eo, nói một cách mập mờ: “Anh muốn làm gì chẳng lẽ em không biết?”
Kích thích tê dại khiến Nhạc Nha khẽ cựa quậy không yên.
Vào lúc cô cho rằng Trần Dạng sẽ thật sự làm gì đó, anh lại rụt tay lại, thắt dây an toàn cho cô.
Anh kéo căng dây, đóng vào khớp nối, động tác vô cùng nhanh chóng.
Ngón tay thon dài rắn chắc đặt trên dây an toàn, Trần Dạng xấu xa nói: “Anh chỉ muốn thắt dây an toàn cho em thôi.”
Nhạc Nha: “…”
Là do cô suy nghĩ quá nhiều, vậy ra chính cô mới là kẻ biến thái.
Trần Dạng thấy bộ dáng vừa tức vừa xấu hổ của cô, nhịn không được giơ tay nhéo nhẹ mũi cô, “Đừng buồn bực nữa.”
Nhạc Nha hất tay anh ra.
Mấy đồng nghiệp ở bên ngoài nhìn động tác của hai người thân mật khắng khít, là động tác chỉ có ở mấy đôi đang hẹn hò với nhau.
Một cặp trai tài gái sắc, cả hai đều thật xứng đôi.
Tưởng Mỹ nhớ tới hình ảnh mình chứng kiến lúc chiều, hơn nữa chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhận ra sự thật, mặc dù có chút dao động, nhưng cô ta vẫn cắn răng kiên quyết với suy đoán của mình.
Cô ta cũng không tin người đàn ông tốt như vậy lại rơi vào tay Nhạc Nha.
Lúc Nhạc Nha ngồi thẳng lại liền nhìn thấy mấy đồng nghiệp đang đứng trước công ty.
Nhóm người Vương Khả Phỉ và Tưởng Mỹ đều đứng chung một chỗ, cả buổi trời cũng không nhúc nhích, thấy cô nhìn qua mới vội vàng lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Không thể phủ nhận là, hồi nãy nghe câu nói kia của Tưởng Mỹ có khiến các cô ấy hơi hoài nghi trong lòng.
Giờ phút này nhìn thấy những cử chỉ thân mật kia của hai người họ, lại hoài nghi có thể suy đoán của Vương Khả Phi mới đúng, lỡ đâu người ta thật sự là hôn thê của anh ấy thì sao.
Vậy thì mấy cô ấy mất mặt quá rồi.
Nhạc Nha thu hồi tầm mắt, thúc giục anh: “Anh còn không đi nữa.”
Trần Dạng nói: “Gấp cái gì.”
Nhạc Nha: “Ba của em sắp tan làm rồi đó.”
Trần Dạng: “…”
Được rồi, cái cớ này thật tốt, nếu như Nhạc Dịch Kiện ra ngoài nhìn thấy anh, anh không biết có thể thuận lợi mang Nhạc Nha đi hay không nữa.
Sau khi rời khỏi công ty, Nhạc Nha cuối cùng cũng thở hắt ra nhẹ nhõm.
Nhìn ra phong cảnh quen thuộc bên ngoài, cô mới nhớ tới chuyện cần hỏi: “Sao anh biết là em về nước rồi, em nhớ là không có nói với anh mà.”
Trần Dạng nói: “Bí mật.”
Lúc chiều anh nhận được tin nhắn của Tô Tuệ mới biết là Nhạc Nha lén trở về.
Nha đầu nhỏ này trưởng thành rồi, còn dám giấu anh.
Trần Dạng dứt khoát hoàn thành sớm mọi công việc của mình, sau đó chạy qua đây, anh cũng không dám tới quá sớm, lỡ đâu bị Nhạc Dịch Kiện phát hiện có khi còn bị đuổi đi mất.
Nhạc Nha khịt mũi: “Còn bày đặt bí mật.”
Trần Dạng nói sang chuyện khác: “Em muốn ăn gì?”
Nhạc Nha suy nghĩ, nhưng lại đắn đo mãi, cuối cùng nói: “Ăn gì cũng được, anh chọn đi, bọn Lương Thiên cũng tới hả?”
“Đương nhiên là không.” Trần Dạng nói.
“À.” Nhạc Nha cũng không thấy gì kì lạ, chỉ hít một hơi thật sâu: “Hình như có mùi gì đó.”
Trước khi vào trong xe cô có xức nước hoa, là nhãn hiệu mà cô thích nhất, nhưng mùi hương này không phải là mùi nước hoa.
Nhạc Nha nghiêng đầu nhìn xuống chỗ ngồi phía sau liền nhìn thấy có bó hoa thật to được đặt trên ghế ngồi.
Cô vừa khinh ngạc vừa hạnh phúc hỏi: “Anh mua hoa tặng em hả?”
Trần Dạng quay sang nhìn cô, ấm giọng nói: “Tới đón bạn gái sao có thể đi tay không được.”
Nhạc Nha ồ lên một tiếng: “Không phải vị hôn thê à?”
Trần Dạng hỏi ngược lại: “Em đồng ý?”
Nhạc Nha hừ khẽ, không nói nữa.
Chuyện hôn thê này dù cô có đồng ý hay không thì Nhạc Dịch Kiện chắc chắn cũng sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy, đến khi ông xem được buổi ra mắt kia nhất định sẽ còn trào phúng Trần Dạng mấy câu.
Nhưng Nhạc Nha sẽ không nói cho ông biết chuyện này.
Trần Dạng dẫn cô đến một nhà hàng mới mở, nhà hàng này không giống với mấy quán ăn nhỏ lẻ mà hồi còn đi học cô thường hay ghé ăn, hiện tại đã có vốn liếng đầy đủ nên cũng phải cho cô hưởng thụ mọi thứ.
Khi tới nhà hàng thì trời cũng đã ngã tối.
Nhà hàng ở tầng trên cùng, được xây dựng theo kiểu nhà hàng ngoài trời, ngoại trừ nhân viên phục vụ thì cũng chẳng có ai, hôm nay Trần Dạng đã bao hết nhà hàng, bên cạnh còn có người đang đàn piano.
Nhạc Nha và Trần Dạng đi vào nhà hàng, từ nơi này có thể nhìn thấy cảnh bờ sông đêm bên dưới, giờ phút này cả thành phố được bao phủ trong ánh đèn ấm áp, vô cùng xa hoa, rực rỡ.
Hồi trước cô cũng từng tới đây mấy lần.
Nhạc Nha ngồi xuống đối diện anh, “Em định hai ngày nữa ổn định hết mọi thứ rồi mới cho anh biết, không ngờ anh đã biết từ lâu rồi.”
Trần Dạng nhìn thẳng vào mắt cô, “Anh chờ không nổi nữa.”
Tai Nhạc Nha đỏ ửng, cô mỉm cười, không nói gì.
Những lời này anh đã từng nói rất nhiều lần, mỗi khi sắp chia tay sau những lần gặp mặt ngắn ngủi, anh đều sẽ hôn cô thật mãnh liệt.
Trần Dạng đưa tay kéo cổ áo, hai ngón tay thon dài đặt trên lớp áo sơ mi, cà vạt được nới lỏng, lộ ra một tia gợi cảm không theo bất kì khuôn phép nào.
Nhạc Nha chú ý tới cà vạt hồi nãy bị cô túm lấy, hình như hơi nhăn.
Lần sau cô sẽ mua tặng anh một cái mới.
Nhạc Nha đang trầm tư suy nghĩ, Trần Dạng thấy cô ngẩn người, giơ tay quơ quơ trước mặt cô, “Đang nghĩ gì vậy?”
Cô xấu tính nói: “Nghĩ về anh.”
Trần Dạng nheo mắt lại, tính nguy hiểm tăng lên gấp mười lần.
Trong lòng Nhạc Nha đập thình thịch, vội vàng nói: “Gạt anh đó, em đang nghĩ tí nữa người ta sẽ phục vụ món gì, em đói bụng lắm rồi.”
Vừa mới nhắc tới, nhân viên phục vụ đúng lúc xuất hiện mang theo đồ ăn.
Sau khi anh ta rời đi, Nhạc Nha kể cho anh nghe chuyện trong công ty, lúc nhắc đến Tưởng Mỹ, cô nhịn không được nói một câu: “Cô ta chắc đang nghĩ em lén lút qua lại với anh rồi.”
Dù sao thì cả ngày hôm nay cô ta đều trào phúng cô như vậy mà.
Cũng không biết chiều tối hôm nay Tưởng Mỹ nhìn thấy Trần Dạng đến đón cô sẽ có tâm tình thế nào nữa, Nhạc Nha thật sự rất rò mò.
Trần Dạng ghét nhất là mấy kẻ tạo tin đồn thất thiệt trong phòng làm việc như thế này, nói: “Nếu không thích thì em cứ trực tiếp nói thẳng.”
Nhạc Nha nói: “Lỡ đâu thiết kế của người ta rất tốt thì sao, em cũng có thể tham khảo được một chút, không thể cứ vì vậy mà trở mặt nhau được.”
Nói như vậy thì người vô lý trở thành bản thân cô rồi.
Trần Dạng cười cười, “Em thích là được.”
Dù sao cũng là công ty nhà cô, có làm gì thì cô cũng không thể bị oan ức được, buổi tối anh phải đề cập chuyện này với ba vợ tương lai mới được.
Lúc ra khỏi nhà hàng cũng đã là mấy tiếng sau.
Nhạc Nha hỏi: “Công ty của anh tan làm chưa?”
Trần Dạng nói: “Tan làm rồi, nhưng hôm nay có mấy bộ phận phải tăng ca.”
Nếu là tăng ca, vậy chắc sẽ không đông người lắm, Nhạc Nha gật đầu, nhẹ giọng hỏi anh: “Em qua xem được không?”
Trần Dạng chạm nhẹ lên mặt cô, “Đương nhiên là được.”
Từ đây qua công ty anh cũng không xa, lúc Nhạc Nha nhìn thấy tên công ty viết bốn chữ MOON, cô nhịn không được lại đỏ mặt.
Không phải là cô tự luyến, mà là cái tên này thật sự quá rõ ràng rồi.
Khi còn ở bên nước ngoài, cô thường nghe nhiều người trên mạng nhắc đến MOON, cũng biết anh xây dựng sự nghiệp đã cực khổ thế nào.
Có đôi khi Nhạc Nha chat video với anh nhìn thấy khuôn mặt luôn mỏi mệt ấy, cô đau lòng không sao tả nổi, nhưng Trần Dạng đều nói là không sao.
Cũng may là bây giờ anh đã thành công rồi.
Trong công ty vẫn đang sáng đèn, vì hôm nay là ngày đầu tiên game được phát hành online nên lưu lượng truy cập rất lớn, vì thế bây giờ mọi người vẫn còn đang bận rộn.
Mấy nhân viên đang vùi đầu làm việc nhìn thấy tổng giám đốc lập tức nở nụ cười, sau đó nhìn sang Nhạc Nha đi bên cạnh anh, trong lòng khẽ thì thầm một hai tiếng.
Đến khi nhìn thấy Trần Dạng nắm tay cô, con mắt đều mở to không tin nổi.
Ai ai trong công ty cũng biết tổng giám đốc không gần nữ sắc, mấy cô gái trẻ muốn tiếp cận anh đều bị anh phũ phàng ngó lơ, mà ngay cả thư ký của anh cũng phải là đàn ông.
Hôm nay ở buổi ra mắt, Trần Dạng công khai có hôn thê, lúc đó nhân viên trong công ty là những người xôn xao nhất, mấy cô gái đều đau lòng không thôi, bản thân đã hoàn toàn không còn cơ hội nào.
Ở giữa sảnh công ty, Trần Dạng cúi đầu nói chuyện với Nhạc Nha, đợi cả hai đi rồi mới có người nhanh tay chạy lên nhắn tin vào nhóm chat của công ty: “Tổng giám đốc đến công ty với hôn thê của mình kìa!”
“Hả hả?”
“Dẫn tới nhanh vậy hả?”
“Hằng năm tổng giám đốc thường xuyên bay qua nước ngoài nhiều lần, tôi đã sớm nghi từ lâu rồi.”
Trần Dạng dẫn Nhạc Nha đi dạo một vòng, đi ngang qua nhiều phòng ban khác nhau, tuy công ty chỉ mới thành lập chưa tới mấy năm nhưng đều có đầy đủ tất cả các phòng ban.
Rất nhiều người đang tập trung làm việc chăm chỉ.
Nhạc Nha nhìn một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Sao bọn họ đều cố gắng như vậy, ngày mai làm không được à?”
Đúng lúc Lương Thiên vừa đi từ đằng sau lên, chế nhạo nói: “Tụi này dù sao cũng không giống Trần tổng, lúc nào cũng nhàn rỗi, chỉ biết nghĩ đến bạn gái… à không, phải là vị hôn thê mới đúng.”
Cậu ta cũng là nghe từ Tạ Khinh Ngữ mới biết được, mà hôm nay ở buổi ra mắt cậu ta cũng không thể ngờ cô nàng phóng viên kia lại là lý do để Trần Dạng công khai.
Lương Thiên tự hỏi không biết khi nào mình mới có thể tu thành chính quả được.
Tai Nhạc Nha ửng hồng, “Lương Thiên, cậu mà nói nữa tôi méc vợ cậu bây giờ.”
Tính cách của Lương Thiên rất hổ báo, cả ngày cứ cà lơ phất phơ, nhưng đặc biệt lại nghe lời Tạ Khinh Ngữ, trở thành một người bị vợ quản nghiêm.
Nói thật, trước kia cô không ngờ mối quan hệ giữa hai người họ sẽ thành như vậy.
Đối lập với Lương Thiên, Triệu Minh Nhật với Lâm Tâm Kiều lại trắc trở hơn, hai người học đại học ở hai nơi khác nhau, sau này cứ như vậy mà chia tay.
Không biết trước kia như thế nào, nhưng sau khi gặp lại, là Lâm Tâm Kiều theo đuổi Triệu Minh Nhật trước, sau đó đến lượt Triệu Minh Nhật theo đuổi lại cô ấy.
Chỉ tiếc là thời gian thay đổi, mọi chuyện cũng không còn dễ dàng nữa.
Nhìn thấy những người bạn ngày xưa, Nhạc Nha rất xúc động.
“Vậy thì không được đâu.” Lương thiên vội vàng xin khoan dung, “Ai mà không biết cậu là người đứng nhất trong lòng cô ấy, lỡ đâu tối nay cô ấy đánh tôi thì ngày mai cậu sẽ không còn gặp được tôi nữa đâu.”
Nhạc Nha bật cười.
Trần Dạng liếc mắt qua, “Cậu không có việc để làm à?”
“Có, tôi đi ngay đây.”
Bị nhắc nhở như vậy, Lương Thiên quả quyết cầm văn kiện bỏ trốn, trước khi đi còn mập mờ nói: “Chúc hai người buổi tối vui vẻ nhé.”
Nhạc Nha nghe xong đã cảm thấy không đúng, cô vội vàng nói: “Anh mau dẫn em tới phòng làm việc của anh đi, em muốn xem một chút.”
Trần Dạng: “Ừ.”
Đợi cả hai xoay người đi, cả đám nhân viên trong văn phòng đều đồng loạt ngẩng đầu, tâm tư muốn hóng chuyện nổi lên, kích động đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Trần tổng dịu dàng với hôn thê của mình dữ vậy sao?
Vị hôn thê trong truyền thuyết rõ ràng là một người nhẹ nhàng, mềm mại như thỏ con, bọn họ còn tưởng tượng ra là một cô gái mạnh mẽ, không sợ trời không sợ đất, ra là Trần tổng thua trong tay của em gái đáng yêu như vậy.
Dù sao thì vị hôn thê này cũng thật xinh đẹp, nhìn sơ qua là biết cô ấy được nuôi dưỡng như một nàng công chúa như thế nào, ngay cả làn da trắng nõn kia nhìn qua cũng biết không phải là do bảo dưỡng thường ngày mới có được.
Trong công ty có không ít mấy cô gái trẻ, hình ảnh của hai người đã thu hút biết bao ánh mắt ngưỡng mộ của bọn họ.
Mọi người bỗng nhớ đến vẻ mặt Trần Dạng luôn lãnh đạm u tối của lúc trước, cả người chợt rùng mình ớn lạnh, quả nhiên là người đã hẹn hò có khác.
Văn phòng của Trần Dạng cũng giống với những người khác, Nhạc Nha vừa bước vào đã cảm thấy lành lạnh, không có chút nhân khí nào.
Cô chỉ tay lên bàn làm việc của anh, đề nghị: “Anh nên bày mấy chậu hoa nhỏ ở đây nè, không thì vắng vẻ lắm, ngày mai em mua cho anh mấy chậu nhé?”
Trần Dạng cái gì cũng đồng ý với cô, “Ừ.”
Quan sát Nhạc Nha nhìn trái nhìn phải, anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Ngày mai em có đi làm không?”
Nhạc Nha cứng rắn nói: “Đương nhiên là có rồi.”
Trần Dạng thấy cô trả lời nhanh như vậy, anh đi tới gần cô, lại hỏi một lần nữa: “Em xác định ngày mai có đi làm?”
Nhạc Nha cho rằng anh lại đang nghĩ bậy gì đó, dè chừng nhìn anh, “Anh lại muốn làm gì, ngày mai em nhất định phải đi làm đó.”
Trần Dạng buồn cười, trầm thấp cười thành tiếng, nhướng mày hỏi cô: “Ngày mai là thứ bảy, em đi làm ở đâu?”
Nhạc Nha: “…”
Cô thẹn quá hóa giận, đẩy Trần Dạng ra, chất vấn: “Anh cố tình phải không, còn cười nhạo em nữa.”
Nhưng tất nhiên là cô đẩy không nổi rồi.
Nhạc Nha đã sớm biết từ lâu, dù sao thì lúc trước khi còn đi học đã gặp chuyện xấu hổ như vậy một lần rồi, cho nên lần này cô cũng chỉ giả vờ giả vịt thôi.
Không ngờ Trần Dạng lại bắt lấy tay cô.
Năm ngón tay của anh đan vào tay cô, bàn tay còn lại vòng quanh eo cô, tinh tế xoa nhẹ dọc theo sống lưng của cô.
Trần Dạng vây cô ở giữa mình và bàn làm việc.
Nhạc Nha bị bất ngờ không kịp phản ứng, nửa người dựa lên anh, sau một giây liền bị anh bế lên đặt trên mặt bàn.
Ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau.
Mặt bàn lành lạnh, qua làn váy mỏng cô có thể cảm nhận mọi thứ rõ rệt.
Nhạc Nha mở to hai mắt, âm thanh êm ái lên án anh: “Biết ngay anh suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện này.”
“Anh đã nghĩ từ lâu rồi.” Giọng nói của Trần Dạng khàn khàn.
Ngón tay thon dài cách lớp vải mò tới rãnh lưng của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mang theo từng cơn tê dại.
Nhạc Nha không quen lắm, cả người như ngứa ngáy.
Trần Dạng nhìn bộ dạng không yên của cô, trong mắt ánh lên nét vui vẻ, ghé sát vào cô, hạ giọng gọi: “Nhạc Nha.”
Nhạc Nha ngẩng đầu: “Hả?”
Trần Dạng cứ vậy hôn xuống, không có bất kì vật cản nào.
Đầu lưỡi của anh len qua khe hở giữa đôi môi của cô, cuốn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào bên trong, cùng nhau gắn bó thân mật, cùng nhau dây dưa, môi anh phủ lên bờ môi gợi cảm ấy, trằn trọc mà mút vào.
Tay Nhạc Nha chống lên lồng ngực của anh.
Trong văn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng chạm môi của cả hai, độ ấm không ngừng gia tăng, Trần Dạng gắt gao giam cầm cô lại.
Nhạc Nha gần như không thể thở nổi.
Thật lâu sau cô mới được thả ra, đầu gối lên vai Trần Dạng thở gấp rồi từ từ hòa hoãn lại, vệt đỏ hồng trên hai má cũng dần tiêu tan.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi vào trong văn phòng hòa lẫn với sắc màu ấm áp từ ánh đèn, chiếu sáng hai dáng người đang hòa quyện vào nhau.
Bóng của cả hai kéo dài dưới mặt đất không rõ hình dáng.
Ngay lúc Nhạc Nha đang thả lỏng, bên gáy đột nhiên bị cắn một phát, cô vô thức nhíu mày rên thành tiếng, hơi hờn dỗi.
“Trần Dạng, anh làm gì vậy?”
Mấy dấu răng ẩn hiện trên cần cổ trắng nõn, ánh mắt Trần Dạng tối lại, “Không làm gì hết.”
Nhạc Nha đang muốn nghiêng đầu nhìn anh, không ngờ Trần Dạng lại cúi xuống bên gáy cô, nhẹ nhàng liếm lên chỗ mới bị cắn.
Như một nụ hôn đầy dịu dàng.
Trần Dạng hỏi: “Để anh…”
Lời còn chưa nói xong, Nhạc Nha đang ở trong ngực anh liền xông lên cắn thẳng vào cằm anh.