Editor: Sasaswa
Thời điểm Lục Gia Ninh học cấp ba, Thẩm Yến Quân đã là sinh viên năm hai tại ngôi trường đại học đứng đầu địa phương và cả nước.
Thành tích học tập của Lục Gia Ninh luôn ở mức trung bình, may mắn là cậu có thiên phú ở mảng mỹ thuật, lớn lên trắng trẻo, tính cách hiền lành, được rất nhiều nữ sinh yêu thích, được các bạn nữ trong lớp lôi kéo tham gia câu lạc bộ hí kịch, cậu vẽ đẹp cho nên luôn giúp mọi người làm chút vật dụng trang trí, phác thảo bối cảnh, thiết kế trang phục, mỗi ngày đều trải qua vui vẻ. Cha mẹ Lục cảm thấy mình nợ cậu, không muốn con trai thua thiệt, thấy cậu có thiên phú vẽ vời thì lập tức mời giáo viên chuyên môn đến chỉ dạy, chuẩn bị thi vào học viện mỹ thuật có tiếng trong thành phố.
Thẩm Yến Quân lên đại học, mặc dù trường học ở trong thành phố nhưng lịch học dày đặc, hắn không tiện về nhà mỗi ngày. Lục Gia Ninh bởi vì mời giáo viên dạy mỹ thuật nên sẽ có lúc xin nghỉ đi theo giáo viên học tập. Nhưng là khoảng thời gian này Thẩm Yến Quân rất bận, hắn còn là hội trưởng hội học sinh, mấy ngày rồi còn chưa về nhà, cuối tuần lại phải về Thẩm gia nên Lục Gia Ninh có chút muốn gặp hắn, buổi chiều xin nghỉ đi đại học A tìm Thẩm Yến Quân.
Thẩm Yến Quân gửi thời khóa biểu của mình cho Lục Gia Ninh, vì vậy cậu rất dễ tìm được phòng học của hắn, xuyên qua cánh cửa thủy tinh, Lục Gia Ninh liếc mắt liền nhìn thấy Thẩm Yến Quân đang nghiêm túc nghe giảng bài, trước đây dường như cậu chưa nghĩ tới, hiện tại lại đột nhiên cảm thấy anh Yến Quân thật sự rất dễ nhìn. Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Lục Gia Ninh, Thẩm Yến Quân nhìn về phía bên này, cười cười, Lục Gia Ninh đột nhiên cảm thấy tim đập rất mạnh, phản ứng đầu tiên là lập tức bỏ chạy. Thẩm Yến Quân cảm thấy buồn cười, Ninh Ninh của hắn lớn như vậy rồi mà mỗi lần ngại ngùng đều chạy đi, hắn mở điện thoại ra tìm ảnh đại diện là hình mặt trời nhỏ. Lục Gia Ninh sau đó nhận được một tin nhắn mới.
Anh Yến Quân: Sao lại đến đây? Không nói trước với anh một tiếng, lỡ anh không có ở trường thì làm sao?
Bảo bối: Mấy ngày rồi anh không về, em có chút... nhớ anh. Em có nhìn thời khóa biểu của anh trước rồi mới tới đây.
Anh Yến Quân: 10 phút nữa là tan lớp, em đứng bên ngoài chờ chút.
Bảo bối: Được ~
Chuông tan học vang lên, Thẩm Yến Quân bước khỏi lớp học rất dễ dàng nhìn thấy Lục Gia Ninh đang đứng dưới tán cây, chơi đùa với cục đá dưới chân, hôm nay cậu không mặc đồng phục học sinh, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, quy củ nhét vào bên trong quần, vẻ ngoài ưa nhìn càng thêm nhỏ bé hơn.
Thẩm Yến Quân đi tới chỗ cậu, Lục Gia Ninh cảm giác mà nhìn sang, thấy hắn liền bật cười, cong cong đôi mắt.
"Đi thôi, để anh đưa em đi tham quan xung quanh trường."
Lục Gia Ninh gật gật đầu đi với Thẩm Yến Quân, hắn vừa đi vừa giới thiệu cho cậu tòa ký túc xá, bình thường hắn sẽ đến thư viện tự học, sân chơi trong trường, Lục Gia Ninh chỉ gật gật đầu đáp lại, sau đó đi đến cánh cửa dưới lầu, Thẩm Yến Quân đột nhiên dừng lại, ghé sát vào bên tai Lục Gia Ninh nói: "Đây là nhà tắm, là nơi, tụi anh tắm rửa, trong trường."
Lục Gia Ninh cảm giác mặt mình bị thiêu đỏ bừng, nhanh chóng cúi đầu, không muốn cho Thẩm Yến Quân nhìn thấy, nhưng Lục Gia Ninh không biết, khi cậu đỏ mắt thì hai tai cũng đỏ bừng lên, phản ứng đáng yêu như vậy đã lâu hắn chưa nhìn thấy, Thẩm Yến Quân sợ nếu mình lại tiếp tục trêu chọc thì người sẽ chạy mất, nên không nói tiếp nữa.
Lục Gia Ninh cảm thấy thẹn thùng, hoảng loạn muốn chạy đi nhưng không xác định được phương hướng mà nhào vào lồng ngực của Thẩm Yến Quân.
Thẩm Yến Quân rốt cục nhịn không được, nhẹ giọng bật cười, đúng như dự đoán, người nào đó lại muốn chạy, Thẩm Yến Quân nhanh chóng kéo cậu, nói: "Được rồi, không chọc em nữa, Ninh Ninh sao lại đáng yêu như vậy, đi thẳng phía trước, bên kia là tòa hoạt động của hội học sinh."
Khi hắn đang nói, Lục Gia Ninh thấy có một sinh viên nữ đi về hướng bọn họ, đi tới trước mặt thì chào hỏi Thẩm Yến Quân: "Chào học trưởng, người này, là em trai anh sao?"
Lục Gia Ninh nhìn cô, muốn lắc đầu phủ nhận thì nghe thấy người kia nói với mình: "Chào em trai, chị có thể mượn anh trai em mấy phút được không?"
Thẩm Yến Quân nhìn ra được ý đồ của người kia, định trực tiếp từ chối nhưng lại thấy người đứng bên cạnh gật gật đầu.
Thẩm Yến Quân có chút tức giận, đi cùng nữ sinh kia đến dưới tàn cây cách Lục Gia Ninh 10m, thật ra Lục Gia Ninh cũng đoán được ý đồ của người kia, cậu hiện tại là học sinh cấp ba, không phải học sinh tiểu học đơn thuần nữa, anh Yến Quân có cuộc sống của riêng mình, anh ấy ưu tú như vậy, lớn lên rất đẹp, dễ tình, học giỏi, không có gì là không làm được, nếu như không có cậu, hẳn là anh ấy sẽ có một người bạn gái giỏi giang, hai người sẽ kết hôn rồi sống cuộc sống hôn nhân vui vẻ. Huống hồ không phải chính cậu đang muốn để anh Yến Quân trở lại cuộc sống bình thường sao?
Quả nhiên, cậu nhìn thấy cách đó không xa nữ sinh viên kia đỏ mặt nhìn Thẩm Yến Quân, từ sau lưng lấy ra một bức thư, chuyện sau đó cậu không nhìn nổi nữa, trong lòng rất khó chịu, chỉ một hình ảnh như vậy cậu đã không xem được, kỳ thực cậu không nỡ thả anh Yến Quân rời đi cho nên cậu quay lưng lại, không nhìn thấy là có thể lừa gạt chính mình, giả vờ như không biết gì cả để anh Yến Quân có thể ở bên cạnh mình hơn chút nữa, để cậu ích kỉ một chút.
Do Lục Gia Ninh quay lưng lại nên không nhìn thấy Thẩm Yến Quân không nhận bức thư đó, hắn nói vài câu với nữ sinh, người kia da mặt mỏng, khóc lóc chạy đi.
Thẩm Yến Quân mặt lạnh đi đến bên cạnh Lục Gia Ninh, không có sự dịu dàng như trước đó, không xoa đầu cậu, chỉ đứng bên cạnh rồi lên tiếng: "Đi thôi, tối nay anh về nhà."
Hai người đón xe về đến nhà, hiểu ngầm mà giả vờ sinh hoạt như thường ngày, sau khi ăn cơm với cha mẹ Lục xong thì ai về phòng nấy.