Editor: Sasaswa
Lần trước Thẩm Yến Quân nói khi Lục Gia Ninh đủ 20 tuổi hai người sẽ lập tức đi lĩnh chứng, suốt thời gian sau đó Lục Gia Ninh lúc nào cũng ngóng trông mình có thể nhanh lớn lên một chút.
Thẩm Yến Quân ngược lại không vội, hắn chờ lâu như vậy rồi, không ngại chờ thêm hai năm nữa.
Bây giờ Lục Gia Ninh đã là sinh viên năm hai, khi Thẩm Yến Quân còn học đại học, thỉnh thoảng sẽ ở lại trong kí túc xá, nhưng hắn hiện tại không đồng ý cho Lục Gia Ninh ở lại trong trường, may là trường học không xa, về nhà cũng thuận tiện.
Ngày hôm nay cách sinh nhật 20 tuổi của Lục Gia Ninh là đúng một tuần.
Sáng nay trước khi Lục Gia Ninh ra ngoài, Thẩm Yến Quân có nói chiều nay sẽ đích thân đến trường đón cậu ra ngoài ăn cơm. Lục Gia Ninh đương nhiên đoán được mục đích của bữa cơm này nên hắn cũng không giấu diếm mà nói thẳng ra luôn, nói cho cậu biết, ngày hôm nay hắn muốn cầu hôn Lục Gia Ninh.
Nếu là người khác thì nhất định sẽ oán giận, trách hắn một chút bất ngờ cũng không có.
Nhưng Lục Gia Ninh lại nghĩ khác, thậm chí không thể chờ đợi được nữa mà lập tức muốn kết hôn với anh Yến Quân của cậu. Lục Gia Ninh muốn nói hắn không cần làm vậy, giữa bọn họ không cần 'Công thức hóa' như vậy, chỉ cần là Thẩm Yến Quân nói, câu trả lời của cậu luôn là 'đồng ý'.
Thẩm Yến Quân gãi mũi, nói với cậu: "Người ta nói yêu đương - kết hôn là cả một quá trình, anh nhất định sẽ không làm thiếu bước nào."
Thấy chưa, anh Yến Quân của cậu chính là như vậy, lúc nào cũng đối xử tốt với cậu, ôn nhu như thế, Lục Gia Ninh vươn tay luồn vào áo khoác ôm eo hắn, dùng mặt cọ cọ trước ngực Thẩm Yến Quân. Cậu thật thích anh Yến Quân, thật muốn đào tim đào phổi ra cho anh ấy xem, để anh ấy biết mình thích anh ấy nhiều như thế nào.
Thẩm Yến Quân ôm lấy Lục Gia Ninh, cúi đầu ghé vào tai cậu nói: "Được rồi, bây giờ đưa em đến trường trước đã, chiều anh tới đón."
Lục Gia Ninh từ trong ngực Thẩm Yến Quân chui ra, khua tay nói 'Anh không cần đưa em đến trường, để chú Lý đưa đi được rồi, anh đi làm đi coi chừng trễ, buổi chiều em sẽ ngoan ngoãn chờ anh đến đón mà.'
Thẩm Yến Quân cười cười: "Được, chúng ta xuống lầu đi."
Lục Gia Ninh gật đầu, dắt tay hắn cùng nhau đi xuống lâu.
Lục Gia Ninh cả ngày hôm nay đều đặc biệt vui vẻ, mong chờ Thẩm Yến Quân sẽ cầu hôn mình như thế nào.
Cuối cùng cũng đợi được đến giờ tan học, Lục Gia Ninh giống như một con thỏ mà nhảy nhót chạy ra trước cổng, muốn bạn trai của mình liếc mắt một cái đã nhìn thấy mình.
Thẩm Yến Quân đưa Lục Gia Ninh đến một shop quần áo.
"Hôm nay phải ăn mặc trang trọng một chút."
Hai người thay bộ lễ phục nhẹ nhàng rồi đi đến nhà hàng đã đặt trước, Thẩm Yến Quân trước đó đã bao toàn bộ nhà hàng nên không có các vị khách khác ở đây, nhân viên đã sớm đứng đợi trước cửa, dẫn hai người đến chỗ ngồi gần cửa sổ.
Nhà hàng tràn ngập hoa hồng và champagne, ánh đén rất nhu hòa, Lục Gia Ninh được Thẩm Yến Quân dắt tay đưa đến trước bàn ăn, hắn giúp cậu kéo ghế rồi mới quay về chỗ ngồi đối diện của mình.
Hai gò má Lục Gia Ninh ửng đỏ, hai tay đặt trên bàn vì sốt sắng mà nắm lại thành nắm đấm.
Thẩm Yến Quân cười khẽ, "Đừng căng thẳng như vậy, chúng ta ăn cơm trước."
Giơ tay ra hiệu cho nhân viên dọn món ăn lên, nhân viên lập tức theo trình tự mà đưa từng món lên bàn, trước mặt Lục Gia Ninh đều là món cậu thích.
"Anh chọn nhà hàng này là vì thức ăn ở đây khá ngon, em nếm thử xem."
Lục Gia Ninh gật gật đầu, đầu tiên là uống hớp nước để bình tĩnh lại, sau đó mới bắt đầu thưởng thức. 'Thật sự rất ngon!', cậu vừa ăn hai miếng đã đặt dao nĩa xuống, khua tay nói với Thẩm Yến Quân.
"Em thích là được."
Khi cả hai ăn gần xong thì nhân viên bắt đầu dọn đĩa trống xuống. Đam Mỹ Hài
Thẩm Yến Quân đứng lên, đi tới trước mặt Lục Gia Ninh, tim Lục Gia Ninh theo từng bước chân của hắn mà điên cuồng nhảy loạn trong lồng ngực.
"Anh đàn một khúc cho em nghe được không?"
Lục Gia Ninh có chút không hiểu, Thẩm Yến Quân vươn tay chỉ cho cậu thấy đàn piano cách đó không xa.
Lục Gia Ninh nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn Thẩm Yến Quân.
Thẩm Yến Quân xoa xoa đầu cậu, đi đến chỗ đàn piano.
Đầu tiên hắn gõ nhẹ vào phím đàn, nở nụ cười rồi thở một hơi, Lục Gia Ninh không biết thật ra hắn cũng đang rất căng thẳng.
Sau khi ấn phím đàn đầu tiên, tiếng đàn từ từ vang lên khắp mọi ngóc ngách của nhà hàng.
Liebestraum S541 ('Giấc mơ tình yêu' của Listeria), tiếng đàn thâm tình uyển chuyển, dường như đang thì thầm lời yêu bên tai Lục Gia Ninh, cậu nghe ra, cũng hiểu được, hai người học piano cùng nhau từ khi còn nhỏ, đương nhiên là cậu hiểu được.
Nước mắt lập tức không kiểm soát được mà nhỏ xuống, cậu cảm thấy mình thật kì lạ, tại sao lại khóc nhiều như vậy, nhưng lại không quản được.
Đoạn nhạc kết thúc, Thẩm Yến Quân cầm theo bó hoa hồng đã được chuẩn bị trước đó, chậm rãi đi đến chỗ Lục Gia Ninh. Lục Gia Ninh cũng từ từ đứng dậy, đem hết thảy chú ý đều đặt lên người hắn, giống như thế giới này chỉ có hai người bọn họ, mỗi bước của Thẩm Yến Quân giống như đang đi trong lòng cậu, trái tim cậu mỗi phút mỗi giây đều đập vì hắn.
Đàn piano cách bàn ăn không xa nhưng Lục Gia Ninh lại cảm thấy mình chờ thật lâu mới đợi được đến lúc Thẩm Yến Quân đi đến trước mặt cậu.
Lúc Thẩm Yến Quân cách Lục Gia Ninh một mét thì dừng lại, quỳ một chân trên đất, Lục Gia Ninh theo bản năng muốn dìu hắn lên, vừa đụng vào cánh tay thì đã nghe hắn nói: "Ninh Ninh ngốc, nào có ai đứng cầu hôn bao giờ." Lục Gia Ninh vù một cái thu tay về, xoa lên quần hai lần, mặt đỏ bừng.
Thẩm Yến Quân đưa hoa hồng cho Lục Gia Ninh, đồng thời trầm giọng nói: "Ninh Ninh, anh thấy mình rất may mắn khi gặp được em, đôi khi anh nghĩ mà sợ, nếu lúc đó chú Lục tìm người khác, vậy thì em sẽ không bao giờ thuộc anh mất. Cũng may, anh đã gặp được em, khi còn nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy em, em rụt rè kéo chặt góc áo của anh, lúc đó anh liền muốn tận lực chăm sóc em mỗi ngày. Cảm ơn em đã thích anh, Ninh Ninh, anh yêu em, em có đồng ý kết hôn với anh không? Hãy ở bên cạnh anh, để anh có cơ hội yêu thương, chăm sóc em cả đời?"
Nước mắt Lục Gia Ninh từng giọt từng giọt nện xuống nền đất, cậu nhận lấy bó hoa của Thẩm Yến Quân, dùng sức gật đầu, nếu có thể nói chuyện, nhất định cậu sẽ lớn giọng nói cho hắn biết 'Em đồng ý!', nhưng cậu lại không thể nói ra cho nên Lục Gia Ninh nâng Thẩm Yến Quân dậy. Sau khi hắn đã đứng vững thì nhón chân lên, ngẩng đầu chủ động hôn lên môi Thẩm Yến Quân, nếu không thể dùng lời nói vậy thì dùng hành động để nói, cậu chủ động hé miệng, học bộ dáng của hắn mà vươn đầu lưỡi đưa vào khoang miệng đối phương. Thẩm Yến Quân ôm eo cậu, dùng tay nâng đầu Lục Gia Ninh, mang theo một chút bạo lực cấp thiết mà đòi lấy, Lục Gia Ninh bị hôn đến ý loạn tình mê, đến lúc nhũn cả ra Thẩm Yến Quân mới chịu buông tha, hắn liếm láp trên môi cậu mấy lần mới chịu thả ra.
Lục Gia Ninh chậm rãi điều hoà hơi thở của chính mình, đôi mắt mang theo hơi nước mà nhìn chằm chằm Thẩm Yến Quân, chậm rãi ra hiệu bằng tay 'Em đồng ý.', cậu muốn cho hắn một câu trả lời chính thức.
Thẩm Yến Quân cười rộ lên, kéo tay cậu qua, từ một năm trước hắn đã bắt đầu tìm người thiết kế trang sức làm cho hai người một cặp nhẫn, kiểu dáng đơn giản thanh lịch đại biểu cho tình yêu sạch sẽ thuần túy của hai người, trong một năm đó, to to nhỏ nhỏ sửa đổi rất nhiều lần, ba tháng trước mới chốt được kiểu dáng, là độc nhất vô nhị.
Hắn mở hộp nhẫn, lấy ra chiếc nhẫn thuộc về Lục Gia Ninh, cẩn thận ôn nhu mà đeo nó vào ngón áp út của cậu, rất vừa vặn. Sau đó lại đưa hộp nhẫn cho Lục Gia Ninh, hỏi: "Em có muốn đeo nó vào cho anh không?"
Tất nhiên là muốn, Lục Gia Ninh nhận lấy cái hộp, nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn còn lại ra, đeo vào ngón đeo nhẫn của Thẩm Yến Quân, sau đó dùng bàn tay đeo nhẫn vuốt nhẹ lên mặt mình.
Các nhân viên của nhà hàng lần lượt bước ra, thông qua những đóa hoa mà gửi lời chúc phúc đến hai người.