Hối hận cái đầu mày ấy, thôi tao đi bắt con mồi đây – Nói xong Đức Minh liền đi đến chỗ nó mà không biết rằng, ở đằng sau Nam Thắng đang nhìn cậu với ánh mắt sâu xa.
Cậu lấy một hộp sữa giống như nó rồi giả vờ như vô tình mà đâm vào bạn Hà Linh xinh đẹp của chúng ta.
- Ui, xin lỗi bé nhé, anh không để ý – Đức Minh với vẻ mặt hối lỗi nhìn nó.
- À dạ em không sao đâu, anh có sao không? – Nó có vẻ khá bình tĩnh nói nhưng trong thâm tâm lại đang điên cuồng gào thét, nó không thể tin nổi rằng anh gọi nó là “bé”.
- Anh không sao. - Ừm, vậy em đi trước nhé!
Sau khi nó nói xong thì liền quay mặt đi và chạy thật nhanh về phía lớp, nó sợ, sợ rằng nó sẽ vì ở trước mặt anh mà ngại đến mức không biết nói gì rồi trở thành con hề trong mắt anh. Còn Đức Minh ở phía này thì ngược lại, cậu nghi ngờ nhân sinh hỏi thằng bạn thân của mình – Nam Thắng.
- Goắt đờ lợn, tao là quỷ à mà con bé nó tránh tao như tránh tà thế? Rõ ràng vừa lúc sáng còn đỏ mặt nhìn tao, giờ lại thành dạng mặt lạnh như nhóc Nam ý nhỉ?
- Còn chẳng phải vì mày diễn tệ kinh khủng à? Ai nhìn vào cũng nghĩ mày theo đuổi bé đó – Nam Thắng khinh bỉ nhìn cậu.
- … - Cậu kiểu: “Tôi ổn …n’t”.
Nhưng thực chất ngoài Nam Thắng biết trước kịch bản thì chẳng ai nhận ra Đức Minh cố tình va vào Hà Linh đâu nha… Bạn bạn bè bè với nhau thế đấy…
[…] Trong giờ học toán, khi thầy đã ra khỏi lớp.
- Mai ơi, Tiểu Mai, Nguyễn phu nhânnn!!!
- Sủa? – Mai vừa nói vừa viết bài.
- Hôm nay lúc mày với anh Dũng đang ân ân ái ái bón đồ ăn cho nhau ý, anh Minh đã vô tình đâm vào tao rồi còn xin lỗi tao, gọi tao là “bé” nữa. Ôi má ơi giọng ảnh ấm kinh khủng, còn trầm trầm nữa, mày nghĩ có phải kiếp trước tao đã cứu thế giới không? – Sau đó nó còn kể một tràng dài về cuộc gặp gỡ vài giây của nó với thanh niên crush.
- Tiểu Linh, nói thật với bổn cung, mi có chắc thích ổng thật lòng không?
- Có lẽ vậy á.. Cứ mỗi lần nhìn thấy anh ý, tim tao đập rất nhanh, đầu rất nóng mà khi không gặp anh, tao nhìn gì cũng ra anh, nghĩ gì cũng ra anh hết á – Sau đó nó chỉ vào cái đống toán hình loằng ngoằng trên bảng rồi nói tiếp: “Nhìn cái đống bầy hầy này tao cũng có thể nghĩ ra anh!”
Nhưng ngay sau đó có một giọng nói uy nghiêm đáp lại: “Đống bầy hầy mà bạn học Hà Linh nói là chỉ mấy bài toán hình nâng cao mà tôi giao hả?” “Ch*t m*, mới ngày đầu đi học đã đắc tội giáo viên, lại còn là bạn thân bố chứ”- Nó nghĩ rồi ngay lập tức đứng dậy và trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội:
- Ui thầy nghe nhầm rồi á, em nói rằng “mấy bài tập trên bảng cũng thật khó, đứa bầy hầy như em khó mà giải được” á thầy
- Thế làm đống bài thầy giao chưa? – “Rồi ạ” – Nó nhanh nhảu đáp sợ thầy sẽ mắng nó
Nhưng không, sau đó thầy cười ha hả rồi nói: “Giới trẻ dạo này hay nhỉ, suốt ngày *flex. Nói bài khó không làm được rồi lại bảo làm xong rồi. Thà chẳng bảo em chép bài hoặc em thông minh đến mức bài khó giải cũng giải được. Mà tôi tin năng lực của em, chắc em không chép bài của Lâm Mai đâu nhỉ?”
Flex: khoe á mọi người, thuộc ngôn ngữ GenZ nha.
Nghe thầy nói vậy thì nó điên cuồng lắc đầu rồi nói: “Bài này em tự làm” rồi thấy thầy phẩy tay xuống nó mới dám ngồi, còn lẩm bẩm:
- Eo ơi thầy U50 rồi chứ có đùa đâu, khả năng bắt kịp xu hướng giới trẻ của thầy cũng đỉnh cao thật ha.
- Phụt – Lâm Mai cố gắng nhịn cười trước câu nói của nó rồi ngay lập tức nghiêm túc lại và nói nhỏ với nó “Nói về việc mày thích anh Đức Minh nhé? Mày mới biết anh ấy nửa ngày thôi, chẳng thể chắc chắn mấy ngày sau mày vẫn nghĩ đến anh ý”… Dừng một lúc, Mai lại nói tiếp:
- Nếu… rất lâu, dường như ngày nào mày cũng nghĩ đến anh ý, mày biết chắc chắn rằng mày thích anh ý chứ không ậm ừ như lúc nãy thì trước khi theo đuổi anh ý, mày nên xác định trước là rất nhiều người thích anh ý… Tiếp nữa thì hiểu rồi chứ?
- Ừm, hiểu. Nhưng… nếu nói trong số những người con gái thích anh ý, tao nghĩ đa số cũng chưa chắc đã hơn tao nên.. tao không ngại tham chiến – Nó nói.
- Ò, tùy mày, học thôi – Lâm Mai nói sau đó liền cúi mặt vào sách vở.
Lúc này đây, nó cứ cảm thấy là lạ sao á, kiểu Lâm Mai nói chuyện cũng quá giống người lớn rồi, nó không chắc nó và Lâm Mai là cùng tuổi luôn á. Trong đầu nó hiện lên một câu hỏi “Rốt cuộc Lâm Mai đã trải qua những gì, vì sao lại trở nên trưởng thành như vậy khi nói đến chuyện yêu đương ta?”