Mông Cổ sau khi diệtnước Kim, quân thiết kỵ tiến vào biên cảnh nhà Tống, nhiều thành trấn ởvùng biên thùy phía Bắc của cương giới Đại Tống, bị quân Mông Cổ chiếmđóng, bọn chúng cướp bóc, cưỡng hiếp, đốt nhà, giết người. Nơi đâu cũngthấy cảnh tiêu điều, hoang phế.
Tôi cùng lão ngoan đồng 1 đường đi về phía bắc, càng đi càng gặp nhiều quân lính Mông Cổ.
“Ngươi có thật sự biết Quách huynh đệ ở đâu không? Tại sao đi mãi mà chẳngthấy hắn, mà chỉ thấy mấy tên Mông Cổ đầu to, óc nhỏ này thôi.” Sau khigiải quyết xong 1 đám binh lính Mông Cổ ức hiếp dân chúng trên đường,lão ngoan đồng lại tiếp tục điệp khúc ca thán.
“Thật mà, chẳngphải “Quách huynh đệ” của lão từ nhỏ sống với người Mông Cổ sao? Đến chỗ có càng nhiều người Mông Cổ thì đúng rồi.”
“Lần nào ngươi cũng dùng lý do này.” Lão ngoan đồng bĩu môi, giơ chân đá 1 cái vào người tên lính Mông Cổ.
Tên lính xấu số, bị đá đau, mắt trợn trắng, bất tỉnh nhân sự. Mấy tên cònlại hoảng sợ, cả người run lẩy bẩy, muốn mở miệng cầu xin nhưng miệng bị nhét vải, cả người bị trói gô nằm trên đất, chỉ có thể “Ư ư a a” khôngthành tiếng. Nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên mặt hòa với máu, nhìn mà kinh dị khủng khiếp.
“Haha, thì đúng là như vậy thật mà.” Không dùng lý do này thì dùng lý do nào đây.
“Hai vị ân công, bây giờ trời cũng sắp tối rồi, nếu không chê có thể đếnhàng xá của Trương mỗ, dùng tạm bữa cơm chiều, ngủ lại 1 đêm.” Nam nhâncao gầy dáng vẻ thư sinh bước ra khỏi đoàn người, đến chấp tay cung kính nói với tôi và lão ngoan đồng.
“Nhưng như vậy thì ngại quá.” Tôi e dè nói với Trương Sinh.
“Ân công xin đừng nói vậy, nếu không có hai vị ân công ra tay cứu giúp, thì nương tử của ta đã sớm bị bọn Mông Cổ kia làm nhục rồi, Trương mỗ vàgia quyến cũng khó giữ mạng. Đại ân đại đức này, cả đời Trương mỗ khôngbao giờ quên được.”
“Nếu đã thế, cung kính không bằng tuân mệnh.” Thật ra là tốt không gì bằng.
Gia đình Trương Sinh ở thành trấn này cũng thuộc dòng dõi thư hương, cóchút tiếng tăm. Hôm nay là ngày giỗ của phụ thân, nên cả nhà kéo nhaulên núi cúng bái, nào ngờ lúc trở về thì gặp đám lính Mông Cổ, bọn chúng thấy nhan sắc của Trương thị xinh tươi, liền nảy tà tâm. Cũng may gặpđược tôi và lão ngoan đồng đi ngang, sẵn tay cứu. Trương Sinh cảm kíchmời chúng tôi về nhà, một việc tốt như vậy, ăn ở miễn phí, sao tôi cóthể bỏ qua.
Nhà Trương Sinh cũng được gọi là sang trọng, tôi vàlão ngoan đồng được đãi 1 bữa thịnh soạn. Trương Sinh còn đặc biệt saingười chuẩn bị phòng thượng hạng cho chúng tôi. Ăn uống no nê, tắm nướcnóng thoải mái, mấy ngày đi đường mệt mỏi như được trút bỏ, tôi leo lên ổ chăn mềm mại, vừa đặt lưng lên là ngủ sai như chết.
Đến nữa đêm, mơ mơ màng nghe được tiếng động lạ, còn có tiếng rất nhiều người nói chuyện.
“Không được.”
“Xin tiền bối đừng xen vào, chủ nhân đã căn dặn, nếu tìm được người thì phải lập tức đưa trở về.”
“Ta nói không được là không được, ngươi mà mang Trình nha đầu đi, thì ai dẫn ta đi tìm Quách huynh đệ.”
“Nếu đã vậy, thì xin đắc tội.”
“Được thôi, có ngon thì lại đây!”
Rồi có tiếng đánh nhau, tiếng đồ đạc bị đánh đổ, 1 lúc sau thì mọi thứ lại chìm vào im ắng.
Đến sáng tôi bị đánh thức bởi tiếng la thất kinh của hai nha hoàn.
“AAA….” Hai nha hoàn vừa đẩy cửa bước vào phòng thì đánh rơi luôn chậu đồng trên tay. Nước văng tung tóe khắp nơi.
“Haha… Không phải ta… Thật sự không phải ta…” Tôi nhìn cảnh tượng bừa bộn củacăn phòng, thì chỉ có thể cười trừ, thật sự không biết nói gì? Sau mớicó 1 đêm mà lại trở nên như vậy, giống như có 1 đội quân vừa càn quétqua căn phòng. Mấy món đồ cổ đắc tiền được chưng trong phòng, mà hôm qua tôi vừa sờ qua giờ nằm bể nát trên đất.
“Ân công, thật sự xinlỗi, đáng lý Trương mỗ phải chú ý hơn đến việc an ninh ở nhà, để trộmvào nhà, làm ân công sợ hãi. Thật xin lỗi.” Trương Sinh vẻ mặt ăn năng,liên tục cúi đầu xin lỗi tôi.
“Haha… không gì…” Hắn là đang mỉa mai tôi sao.
“Nhưng mà, sao từ sáng đến giờ không thấy Chu ân công ở đâu cả?”
“Haha… Ta cũng rất muốn biết.”
Lão ngoan đồng mất tích, phòng ngủ của tôi bừa bộn giống như sảy ra 1 cuộcgiao chiến, chắc chắn có điểm bất thường. Lão ngoan đồng võ công caocường, khó có ai có thể làm hại được lão, nên tôi cũng không lo lắngmấy. Tôi cảm thấy không thể ở lại đây lâu, nên chưa kịp dùng bữa sáng đã vội vã cáo từ Trương Sinh rời đi. Tôi thay đổi phương hướng, đi về phía tây bắc, chệch với lộ trình ban đầu 1 chút.
“Lão thiết trượng, lão đi mà không có mắt à?”
Tôi vừa đi vừa gặm 1 cái bánh bao nhân thịt tôm thơm ngào ngạc trên đườnglớn của thành trấn ở vùng biên thùy phía tây bắc thì bị 1 tiếng kêu nhưthiến heo làm cho bị sặc, ho sặc xụa, đến nỗi chảy cả nước mắt.
Bực dộc, quay đầu nhìn về phía phát ra quái thanh thì thấy 1 lão nhân, tócbạc muối tiêu, lưng còng, chân trái bị tàn phế, cầm 1 cây quải trượngbằng sắt đi cà thọt, và một trung niên nam nhân, mặc áo gấm màu tím, cóvẻ rất sang trọng, chỉ có 4 từ để hình dung gả là “ít xương nhiều mỡ”.Có vẻ lão nhân va vào gả nên khiến gả rất tức giận mà quát mắng lãonhân.
Lão nhân được gọi là “lão thiết trượng” nhìn thấy gả mậpgiận dữ thì tỏ vẻ khúm núm, cúi đầu hành lễ với gả mập, nói: “Vương đạigia, do tiểu nhân không có mắt, đi va vào người Vương đại gia, xin ngàibỏ qua cho tiểu nhân.”
Gả mập được gọi là “Vương đại gia” cànglớn giọng quát lão thiết trượng: “Ngươi tưởng xin lỗi là được à, xin lỗi có thể làm cho đại gia ta hả giận à?” Nói rồi xông lên đấm đá túi bụivào người lão thiết trượng.
Lão thiết trượng bị đánh nhưng lạikhông hề phản khán, chỉ dùng tay ôm đầu. Tôi càng bùng phát hỏa khí, lập tức dùng “Đạn chỉ thần công” bắn 1 viên thuốc ngứa vào người gả mập họVương.
“Ôi ôi, cái gì thế này… Ngứa… ngứa chết ta rồi… là ai… là ai… ra đây cho ta… ôi ôi… ngứa quá… ngứa quá….”
Nhìn thấy gã bị ngứa đến gải chảy cả máu, nằm lăn lộn trên đất, tôi cảm thấy rất vừa lòng hả dạ, không nhịn được mà phá lên cười, dân chúng xungquanh nhìn thấy thế cũng rất vui mừng nhưng có vẻ do sợ gả mập họ Vươngsẽ tìm họ trả thù chỉ có thể lén lút cười trộm.
Đang cười thích ý thì nhìn thấy ánh mắt vô cùng sắc bén của lão thiết trượng nhìn về phía mình, nụ cười trên mặt tôi hơi sượng lại 1 chút, nhưng rất nhanh tôiliền nở 1 nụ cười thật tươi với lão thiết trượng. Lão thiết trượng nàylà người có võ công, còn là võ công không tệ. Không biết vì nguyên do gì mà lão che giấu võ công của mình mà thôi.
Lão thiết trượng chẳng để ý tới tôi, cứ thế gõ quải trượng trên đất rời đi. Tôi thấy thế thìliền đi theo lão. Tôi thật rất tò mò muốn biết lai lịch thật sự của lãothiết trượng.
Lão thiết trượng thấy tôi đi theo sau nhưng khôngnói gì, chỉ trầm mặc mà đi. Tôi đi theo lão 1 đoạn thì đến trước cửa 1lò rèn sơ sài, bước vào thấy chính giữa kê 1 cái đe lớn, than và sắt vụn vung vãi khắp nơi, trên vách treo mấy cái lưỡi cày, lưỡi liềm đơn sơ.Tôi vừa nhìn thấy lò rèn thì liền biết ngay mình gặp được nhân vật nào,người có võ công, bị què 1 chân, sống ẩn dật ở 1 lò rèn rách nát thìtrong thế giới Thần Điêu chỉ có 1 người mà thôi. Hắc hắc.
Lúc này lão mới lên tiếng: “Theo ta làm gì?”
Tôi tiến lên trước mặt lão, cười hì hì nói: “Lão thiết trượng, tại sao lão bị gả mập kia đánh mà không đánh trả?”
Lão thiết trượng nghe tôi hỏi thế thì cười rộ lên, nhưng ánh mắt lại mangvẻ chua xót: “Đánh trả? Lão thiết trượng ta là 1 tên què, lại già cả,không quyền cũng không thế, thì lấy gì đánh trả.”
Tôi cười hì hì: “Người như lão mà lại sợ gả mập đó à, nếu sư phụ lão biết lão dễ dàngđể cho người ta đánh như vậy, sư phụ lão sẽ rất tức giận nha.” Có khi sư phụ còn đánh gãy luôn cái chân còn lại của lão ấy chứ? Chặc chặc.
Lão thiết trượng nghe tôi nói thì cứng người 1 chút, nhưng sau lại chẳngthèm quan tâm tôi, chỉ nhàn nhạt nói 1 câu: “Về đi.” Nói rồi đi đến lòcầm 1 thanh sắt và cây búa lên rèn sắt. Tiếng búa đập vào đe nghe “bonbon”.
Không chịu thừa nhận sao? Không sao, dù gì tôi hiện tạicũng không có việc gì để làm, vui đùa với lão vậy? Tôi kiếm 1 khách điếm ở gần lò rèn của lão thiết trượng, ngày ngày đến làm phiền lão, lão tất nhiên cũng chẳng thèm để ý đến tôi. Mặc cho tôi ở trong nhà lão, vừa ăn vặt vừa tự tán dốc, lại tự cười, đến hết ngày lão sẽ nói 1 câu: “Trờitối rồi, ngươi về đi.”
Tôi ở lại trấn này đến ngày thứ 3, cũnggiống như bình thường sau khi ăn xong bữa trưa tôi lại đến tìm lão thiết trượng. Nhưng chưa đi đến lò rèn thì nghe tiếng vó ngựa vang lên ở đằng sau, tôi nhanh chóng lách người vào bên đường tránh né. Khói bụi bốclên mịt mù.
Hai người phi ngựa đến trước cửa lò rèn lão thiếttrượng, là 1 gả ăn mặc y phục thập trưởng của quân Mông Cổ và 1 gả người Hán mặc áo gấm màu nho, nhìn kỹ lại thì gả người Hán đó không ai khácchính là gả mập họ Vương, tôi gặp cách đây mấy ngày, trên mặt gã còn mấy vết cào xước. Thì ra là phường Hán gian cho nên dân chúng mới sợ hãigả. Đối với tôi người Tống hay người Mông Cổ cũng như nhau hết. Điều làngười, có hai con mắt, 1 cái lỗ mũi, 1 cái miệng, chỉ khác nhau ở chỗchúng được sắp đặt ở trên mặt người đó có hài hòa hay không thôi. Nhưngcó điều, cái loại chó theo đuôi nữa mạc nữa mở như gả mập họ Vương kiathì tôi cực ghét.
Gã mập họ Vương gọi to: “Lão thiết trượng, mau ra nghe hiệu lệnh.”
Lão thiết trượng nghe gọi thì bước ra hành lễ, nói: “Thưa có tiểu nhân.”
Gã mập họ Vương: “Trưởng quân có lệnh, thợ rèn toàn trấn, hạn trong bangày phải tề tựu ở huyện thành, gắng sức làm việc trong quân. Ngày mailão phải có mặt tại huyện thành, nghe rõ chưa hả?”
Lão thiết trượng: “Tiểu nhân tuổi đã già yếu…”
Lão thiết trượng chưa nói hết thì gả thập trưởng quân Mông Cổ đã vung roingựa quất vun vút mấy cái, xí xô xí xào gì đó với gả mập họ Vương. Gảmập họ Vương liền nói: “Ngày mai lão không đến, thì coi chừng cái đầucủa lão sẽ chuyển nhà.”
Nói rồi hai gả phóng ngựa rời đi. Lúc phi ngựa ngang qua tôi, tôi cũng không quên cho gã mập họ Vương thêm 1 ítthuốc ngứa. Kaka.
Lão thiết trượng nhìn theo bóng ngựa đi xa, thở dài 1 hơi, rồi cũng xoay người đi vào trong. Tôi nhanh chóng chạy đến,cũng đi vào trong, thấy lão thiết trượng đang quai búa rèn sắt, thì tiến đến, cười nói: “Lão thiết trượng, lão có đi không?”
Lão thiết trượng liếc mắt nhìn tôi không nói, rồi lại gõ “Bon Bon” vào thanh sắt, tiếp tục xem tôi là không khí mà làm lơ.
“Lão thiết trượng, lão thiết trượng.” Tôi gọi mấy tiếng lão cũng không trảlời, tôi cũng chẳng bực, liền kiếm cái ghế rồi kéo vào 1 góc ngồi, sẵntiện lấy túi hạt dưa mua hôm qua ra vừa ăn vừa kể mấy chuyện thú vị trên giang hồ, mặc dù lão thiết trượng chẳng ừ hử tiếng nào, nhưng tôi biếtlão đang nghe, bởi vì kể đến mấy đoạn hấp dẫn thì tiếng búa của lão cũng nhỏ hơn. Tôi đang kể cho lão nghe về những chuyện đã thấy khi tham giaAnh Hùng Yến ngày đó, khi kể tới đoạn Hoàng Dung gặp nguy thân hình lãoliền run nhẹ 1 chút.
“Cái lão khỉ già Kim Luân kia quả thật rấtmạnh nha, lão đánh vào ngực Dương Quá 1 cái, hắn bay nhanh vào cột đá,té xuống đất ói ra 1 ngụm máu, lão định giơ tay túm lấy Hoàng Dung. Lầnnày nàng ta chết chắc… Nhưng đúng lúc này 1 người vô cùng tài ba, taycầm ngọc tiêu, thanh y phiêu phiêu xuất hiện , hét lên 1 tiếng “Dừngtay”, lão khỉ già liền bị khí thế của người mới tới bức dừng tay….”
“Người ngươi nói là Hoàng đảo chủ?” Lão thiết trượng nghe đến đây thì kích động, hỏi.
“Ha ha… Lão…”
“Láo toét!”