Một ngày sau trận đấu đẫm máu,
Hắc Dạ tỉnh dần sau cơn mê. Hắn mở mắt ra và thấy Phượng Cửu đang ngồi ngủ gục bên giường. Thật kỳ lạ, vết thương trên người cô đã lành lại hẳn, chỉ còn để lại những vết sẹo trông thật đáng sợ. Hắn vô thức với tay chạm vào những vết sẹo trên vai cô, hắn hoang mang thầm nghĩ chẳng lẽ hắn đã bất tỉnh lâu đến thế? Nhưng cơn đau từ vết thương trên tay đã khiến hắn rơi vào hoảng loạn. Tay hắn không hề lành lại, nó vẫn rỉ máu và và thâm tím nặng. Vết cắn từ con quái thú đã bị nhiễm độc, một loại axit từ miệng của nó đã ngấm vào da thịt hắn, khiến tay hắn không thể nào lành lại được.
Hắn lặng lẽ bước xuống giường và đi ra ngoài sân. Mảnh sân trống trải vẫn còn để lại dấu vết của trận chiến kịch liệt hôm qua. Từng hàng cây đổ xuống đất trông thật hoang tàn. Phía chính giữa sân, một con quái thú to gấp 3 lần con người vẫn nằm tại đó. Hắn cẩn thận tiến lại gần và dò xét tình hình.
Con quái thú vẫn còn thở một cách mệt nhọc, mắt nó nhắm lại, gương mặt nó hiện lên nổi thống khổ đau đớn vì chất độc. Nhưng nó đành bất lực nằm chịu đau đớn vì chất độc đã lan đến tứ chi, nó không thể cử động được nữa. Một vết thương dài và sâu trên lưng nó vẫn đang rỉ máu.
Trong lúc chiến đấu hắn không thể nhìn rõ ràng con quái thú được vì chúng quá đông và tốc độ khá nhanh. Đặc biệt là con đầu đàn, tốc độ của nó có phần hơn cả hắn. Hắn nhẹ nhàng đến gần và xem xét thật kỹ.
Con quái thú này thật lạ. Đầu của nó rất giống con rồng, nhưng lại không có sừng, hàm răng của nó vô cùng sắc bén và chứa chất axit cực độc. Thân hình của nó lại giống con sư tử. Nó có một chiếc đuôi dài và đầy gai nhọn phía sau, móng vuốt của nó rất to và dài, trông rất khủng bố. Cả thân người nó có một màu xanh đậm. Chẳng lẽ đây là Thiết Kỳ Lân trong truyền thuyết sao? Nghĩ đến đây, hắn liền tiến đến gần hơn nữa để quan sát.
Con quái thú cảm nhận được hắn đến gần, liền gầm lên thật lớn, nhưng nó nào có sức lực phản kháng nữa. Mắt nó mở to trừng lên nhìn Hắc Dạ. Lúc này, cô gái cũng bị tiếng gầm làm cho giật mình tỉnh giấc. Cô nhìn xung quanh qua lớp màn trắng đục của mắt. Cô không thấy Hắc Dạ nắm trên giường nữa nên vội vàng bước đi tìm, cô lo lắng cho vết thương trên tay của hắn vẫn chưa hồi phục được. Cô bước đến trước sân và nhìn thấy Hắc Dạ cùng con quái thú đang chăm chú nhìn nhau. Cô sợ hãi lên tiếng hỏi:
“Nó… nó vẫn chưa chết sao?”
Hắc Dạ bình thản đáp:
“Ta cũng vừa mới ra đây xem tình hình thế nào, có vẻ như nó đang hấp hối.”
Phương Cửu lo lắng hỏi thăm sức khoẻ của hắn:
“Anh không sao chứ? Vết thương trên tay anh đã nhiễm độc rất nặng, tôi không thể băng bó được vì tôi không biết giải độc. Tôi sợ nếu tôi đụng vào vết thương sẽ bị lan độc nhanh hơn.”
Hắn Dạ nhìn xuống bàn tay rồi thở dài:
“Ta cũng không biết chất độc này là gì, nhưng hiện tại ta vẫn ổn, ta có thể dùng dây cột cánh tay lại để ngăn chất độc lan ra. Nhưng vì sao vết thương của cô lại hồi phục nhanh như vậy? Ta đã bất tỉnh bao lâu rồi?”
Phương Cửu rất bối rối khi phải trả lời những câu hỏi này của Hắc Dạ, vì chính cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Tôi cũng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Sau khi bị con quái vật đẩy văng vào tường, tôi không còn biết gì nữa. Một lúc sau khi tôi tỉnh lại, vết thương đã lành lặn lại. Tôi nhìn thấy anh cùng con quái vật nằm ngoài sân, nên tôi đã kéo anh vào nhà nằm. Anh đã bất tỉnh được một ngày rồi.”
Hắc Dạ lòng đầy nghi vấn với thân phận thật sự của Phượng Cửu. Những chuyện xảy ra xung quanh cô vô cùng kỳ lạ và không thể lý giải được.
“Cô không sao chứ? Cô vẫn ngồi cạnh tôi từ lúc tôi bất tỉnh đến giờ à?”
Phượng Cửu mỉm cười đáp:
“Đúng vậy, tôi không biết con quái thú kia có bật dậy tấn công nữa hay không, tôi cũng không biết phải đối phó với nó thế nào, nên tôi chỉ còn cách ngồi cạnh anh trông chừng. Mặc dù tôi không để đánh lại nó, nhưng tôi sẽ cố ngăn cản nó tấn công anh.”
Hắc Dạ vừa nghe xong liền cười thật lớn:
“Cô đúng là ngốc, cô nghĩ cô có thể cản được nó sao? Cô sẽ là món ăn cho nó trước tiên đấy. Đồ ngốc!”
Phượng Cửu một bụng tức giận trách hắn:
“Tôi có lòng tốt với anh như thế, anh còn mắng tôi. Thế tại sao lúc đó anh không bỏ đi mà vẫn quyết đấu với con quái thú đó để cứu tôi làm gì? Lúc đó anh mà bỏ di thì chẳng phải chịu thương tích thế này sao?”
Câu hỏi của Phượng Cửu như chạm vào tim của Hắc Dạ. Hắn trầm ngâm một hồi lâu rồi dùng bàn tay xoa đầu cô.
“Chẳng phải ta đã nói muốn xem cô biểu diễn phun lửa hay sao? Hơn thế nữa bây giờ cô còn có khả năng tự chữa lành vết thương trong thời gian ngắn. Sinh vật kỳ lạ như cô, ta chắc chắn phải tìm kiểu kỹ. Trước khi ta biết được những điều đó, thì cô không được phép chết. Cô hiểu chứ?”
Phượng Cửu tức đến nghẹn họng không nói được lời nào:
“Anh đúng là đồ vô sỉ, thế mà tôi còn từng cảm động khi thấy anh liều mạng cứu tôi.”
Hắc Dạ cười khoái chí khi thấy vẻ tức giận đỏ mặt của cô:
“Sát thủ như ta thì chuyện vào sinh ra tử là bình thường, hơn nữa ta sống ở đây từ nhỏ, những con thú này có thể làm hại được ta sao? Bảo cô ngốc thì đúng là không sai mà.”
Phượng Cửu lúc này tức giận đến mặt đỏ tía tai, cô dậm chân thật mạnh vào chân hắn và mắng:
“Cái tên sát thủ như anh thật đúng là quá vô sỉ, lại còn tự cao. Thật uổng công tôi lo lắng cả ngày nay. Anh không chết, nhưng anh phải xử lý vết thương trên tay đi chứ. Chẳng lẽ đợi đến lúc chặt đi sao? Lúc đó chẳng phải là anh sẽ trở thành sát thủ cụt tay sao. Hahaha.”
Hắc Dạ lúc này mới nhìn lại cánh tay và nhìn con quái thú.
“Ta cần phải nghiên cứu chất độc từ răng của con quái thú này. Ta không thể để nó chết như vậy được.”
Nói vừa dứt câu, hắn liền lấy thuốc giải trong tay ra cho con quái thú uống và băng bó vết thương cho nó. Sau đó hắn bẻ một cái răng của nó và quay vào trong nhà. Phượng Cửu thấy những hành động kỳ lạ của hắn liền hỏi:
“Anh làm vậy không sợ nó khoẻ lại sẽ tấn công anh sao? Anh bây giờ trở thành sát thủ cụt tay liệu có thể chiến đấu với nó không?”
Hắc Dạ lườm Phượng Cửu một cái rồi mắng:
“Cô ngốc ạ, đây là Thiết Kỳ Lân, không phải những loại dã thú thông thường. Nó rất mạnh và thông minh. Con này lại là con đầu đàn, trí tuệ của nó hẳn phải hơn những con khác. Thường những loại thú này sẽ không tấn công con người, trừ khi có ai khiêu khích chúng. Trong lúc ta ra ngoài, e rằng đã có kẻ giở trò. Bây giờ ta cứu nó một mạng, nó chắc chắn sẽ không tấn công chúng ta nữa.”
Phượng Cửu chưa từng gặp qua loại thú này nên vô cùng thắc mắc, cô vừa nói vừa ngầm nghĩ:
“Thật vậy sao? Thiết Kỳ Lân? Loại thú này ta chưa từng nghe qua. Nó thật to lớn và kỳ lạ.”
Hắc Dạ nhìn cô mỉm cười:
“Cô cảm thấy nó kỳ lạ sao? Giống như cô vậy đó.”
Nói xong hắn cười rất sảng khoái. Phượng Cửu lại được một phen tức tối. Cô lườm hắn và bỏ đi. Hắn thấy vậy liền hỏi:
“Cô định đi đâu? Ta bảo Thiết Kỳ Lân sẽ không giết cô, nhưng những loại mảnh thú khác vẫn đang chờ cô làm bữa ăn cho nó đấy. Cô thật sự muốn ra ngoài sao?”
Phượng Cửu nhìn ra khu rừng to lớn bên ngoài rồi thở dài:
“Chẳng lẽ tôi phải ngồi đây với tên sát thủ khó ưa như anh suốt sao? Tôi sợ rằng tôi sẽ tức mà chết thay vì bị mãnh thú giết chết.”
Hắc Dạ vỗ tay vào chiếc ghế cạnh giường và bảo:
“Không còn cách nào khác, hơn nữa bây giờ ta cũng không thể đi săn bắt được, cô phải chịu khổ một ngày thôi. Ngày mai khi ta khoẻ hơn, ta sẽ đưa cô đi tìm thần y để chữa trị vết thương trên tay ta.”
Phượng Cửu như được mở mang kiến thức, cô vội vàng hỏi:
“Thần y? Hắn ở đâu vậy? Làm sao anh biết hắn có thể chữa vết thương cho anh?”
Hắc Dạ kể lại câu chuyện giữa hắn và thần y cho Phượng Cửu nghe:
“Hắn năm xưa vốn là đệ nhất thần y trong giang hồ, nhưng hắn vì chữa trị cho một tên cao thủ võ lâm đã khiến kẻ thù của tên kia căm ghét, nên họ đến nhờ ta giết hắn. Thật may mắn cho hắn là ta cũng đang cần một người chữa trị vết thương cho ta. Trong lúc tập luyện ta cũng bị một con mãnh thú cắn phải và trúng nọc độc. Tuy vết thương không lớn, nhưng chất độc lại rất kỳ lạ, không có thuốc giải. Hắn cầu xin ta tha mạng và hứa sẽ giải được chất độc trong người ta. Hắn vốn là một tên sống ẩn dật nên việc ta cứu hắn rất dễ dàng. Ta tìm một cái xác khác thay thế và huỷ đi một nửa gương mặt cái xác đó.
Sau khi hắn giải hoàn toàn chất độc cho ta. Ta đã mang hắn vào khu rừng này và dặn dò hắn tuyệt đối không được ra ngoài. Ta cũng đã dạy hắn đặt bẫy và săn bắn thú hoang để thích nghi với cuộc sông trong rừng. Kể từ đó, mỗi khi ta bị thương nặng sẽ tìm đến hắn để chữa trị.”
Phượng Cửu nghe xong câu chuyện, vẻ mặt trầm trồ nhìn về phía Hắc Dạ:
“Tôi không ngờ anh cũng biết cứu người đấy. Tôi cứ tưởng anh chỉ biết giết người thôi chứ!”
Hắc Dạ cốc một cái thật đau vào đầu cô:
“Ngốc như cô thì chẳng trách, mau nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta sẽ đến chỗ thần y.”
Bỗng nhiên lúc này Phượng Cửu hoảng sợ hét lên:
“Thiết Kỳ Lân mất tích rồi! Tôi không thấy nó đâu nữa.”
Hắc Dạ nằm xoay mình sang một bên vừa ngáp vừa trả lời:
“Cô ngốc à, đây không phải hang động của nó. Nó khoẻ rồi nó sẽ nằm chờ cô đến giết nó hay sao? Đương nhiên là nó trở về hang động của nó rồi.”
Phượng Cửu phì cười gật đầu liên tục:
“Anh nói đúng. Anh ngủ đi. Tôi sẽ ngồi đây trông chừng anh.”
Hắc Dạ dường như không đợi câu trả lời từ cô mà ngủ rất say sưa. Cô im lặng ngồi kế bên, cô không muốn làm phiền giấc ngủ của anh vì cô biết anh đã chiến đấu rất mệt mỏi để bảo vệ cô.