Phó Tinh Thần giơ tay cầm lấy tay anh, cô nhắm mắt, ôm lấy anh mở miệng hỏi: “Kỷ Dư An đâu?”
“Đi rồi.”
“Anh cùng cô ta nói cái gì?”
“Nói với cô ta ba anh rất thích em.”
Phó Tinh Thần: “……”
Sao cô không thấy, Giang Thiệu thích cô?
Phó Tinh Thần không nói chuyện, cô nghe được Giang Dạ hỏi câu: “Vừa rồi đang nói cái gì?”
“Anh ta nói mấy năm trước anh ta đã qua Mỹ tìm em.”
Phó Tinh Thần dừng một chút, “Chính là em căn bản không biết.”
Giang Dạ: “Anh biết.”
“…… Cái gì?”
Phó Tinh Thần cảm thấy sốc, ngẩng đầu nhìn anh, “Làm sao anh biết được?”
“Ngày đó anh đã đến đồn cảnh sát, vừa lúc đụng phải, anh thấy hắn đi theo phía sau em.”
Phó Tinh Thần có chút ngốc: “…… Sau đó?”
“Sau đó,” Giang Dạ cười một chút, “Anh gọi anh ta đi rồi.”
Phó Tinh Thần: “……”
Trách không được cái gì cô cũng không biết.
Phó Tinh Thần ở trên eo anh nhéo một phen, cách một hồi lâu mới nhớ tới cái gì, đem điện thoại mở ra, tìm mấy nứv ảnh chụp cho anh xem.
“Người đàn ông trên ảnh chụp anh có quen không?”
Giang Dạ chỉ nhìn thoáng qua, liền gật gật đầu, “Cùng nhau ăn cơm vài lần.”
Phó Tinh Thần đứng thẳng, cúi đầu xem mấy bức ảnh, nhíu mày hỏi: “Cảnh Phi nói anh ta là người đã có gia thất, anh có biết chuyện này hay không?”
Cô chỉ, là người đàn ông bao dưỡng Trình Miểu.
Giang Dạ: “Không chú ý.”
Phó Tinh Thần: “…… Nếu phát lên mạng hình như không tốt lắm?”
“Làm sao vậy?”
“Hai người hẳn là có qua lại…… Nếu anh ta biết em là đầu sỏ, hình như không tốt lắm?”
“Không sao” Giang Dạ giơ tay đem tóc dính trên mặt cô gỡ, “Cứ theo ý em là được.”
Tuy Giang Dạ nói như vậy, nhưng Phó Tinh Thần cũng không làm theo ý nghĩ ban đầu.
Cô để điện thoại vào trong tay Giang Dạ nhắc, “Chắc anh biết vợ của anh ta, đem ảnh chụp gửi qua, để cô ấy xem một chút. ”
Giang Dạ nhướng mày: “Tại sao anh phải biết vợ của anh ta?”
“……”
Phó Tinh Thần lấy điện thoại về, “Em để Cảnh Phi làm.”
Thật ra Giang Dạ không có ý kiến gì.
Việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, đạo lý này ai cũng hiểu.
Phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác bằng cách này thật sự không tốt.
Rất nhanh Phó Tinh Thần đem ý nghĩ của mình nói cho Tạ Cảnh Phi, đợi một lúc lâu, bên kia mới đáp lại.
“Tiểu tỷ tỷ, em đã gửi ảnh cho vợ anh ta.”
“Đừng kêu tiểu tỷ tỷ.”
Tạ Cảnh Phi gửi lại dấu chấm hỏi.
“Chúng tôi mới từ Cục Dân Chính trở về.”
Bên kia không đáp lại, một hồi lâu, đỉnh đầu truyền đến giọng nói ủy khuất của Tạ Cảnh Phi: “Sao chị lại đem chính mình gả đi ra ngoài nhanh như vậy? Tiểu……”
Lời còn chưa nói xong, cậu ta chú ý tới dưới lầu có tận hai người, Tạ Cảnh Phi đứng hình, đúng lúc thu lại ủy khuất: “Chú ba…… Chú cũng ở đây sao?”
Phòng Tạ Cảnh Phi ở đối diện sân dưới lầu, cho nên khi sốt ruột mở cửa ra la hét, cậu biết hối hận bỏ thêm một câu: “Chúc mừng…… Chú ba.”
Đậu má.
Hắn cho rằng buổi sáng bọn họ chỉ đùa giỡn, ai biết thật sự nói đi liền đi!
Tâm tình Tạ Cảnh Phi phức tạp, cảm thấy chính mình như đang thất tình, nhưng nghĩ cẩn thận, lúc trước hắn thất tình cũng không buồn bực như vậy.
Cậu ta buồn bực mà nhìn thoáng qua Phó Tinh Thần, sau đó lại buồn bực mà đóng lại cửa sổ.
Người đàn ông kia tìm vợ hiệu suất quá cao, cao đến mức vượt quá tưởng tượng.
Buổi chiều có cảnh diễn, Trình Miểu chậm chạp chưa chịu tới.
Phó Tinh Thần ngồi ở bên cạnh xem kịch bản, lùi lại nửa giờ, Lâm Ấm mang đến tin tức: “Chị Thần Thần, nghe nói muốn đổi nữ chính!”
Phó Tinh Thần ngẩng đầu nhìn cô nàng, Lâm Ấm nói thêm: “Nghe nói Trình Miểu vi phạm hợp đồng…… Nhưng em cảm giác sự việc không đơn giản như vậy, nói không diễn liền không diễn, cô ta lại không phải kẻ ngốc…”
Lần này Lâm Ấm chỉ số thông minh đặc biệt cao, phân tích hai đầu bờ ruộng mà nói.
Phó Tinh Thần gật gật đầu, theo bản năng nhìn về cách đó không xa.
Bên cạnh có người đang nói với anh ta cái gì đó, Phó Tinh Thần không nghe thấy, nhưng đại khái có thể đoán được.
Chắc chắn giống với tin tức của Lâm Ấm truyền đạt cho cô.
Biểu cảm trên mặt Trì Minh không biến đổi, thần sắc nhàn nhạt mà nghe người nọ nói, một lát sau người nọ dừng lại, anh ta gật gật đầu.
Phó Tinh Thần thu lại ánh mắt, lại mở kịch bản ra, nhưng một chữ cũng không vào đầu.
Giọng nói của Lâm Ấm thanh càng ngày càng nhỏ, Phó Tinh Thần phản ứng lại, Trì Minh đã chạy tới trước mặt cô.
Lâm Ấm tự giác biến mất, không khí xung quanh hai người yên tĩnh hẳn lại.
Phó Tinh Thần đứng lên, đem kịch bản đặt ở một bên, sau đó mới ngẩng đầu cười với anh ta.
Trên mặt Trì Minh không có nhiều cảm xúc phức tạp—— ít nhất Phó Tinh Thần không có thể nhìn ra.
“Nhân vật của Trình Miểu bị thay, cô hẳn là đã biết rồi nhỉ?”
Phó Tinh Thần gật đầu, “Vừa rồi Lâm Ấm đã nói rồi.”
“Vì sao bị thay, hẳn cô cũng biết nhỉ?”
Phó Tinh Thần giương mắt nhìn nha ta cách vài giây, mới gật đầu.
“Khi cô ta phá hư gia đình người khác, phải chuẩn bị trước kết quả chứ.”
Bên môi cô mang theo cười, nhưng đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo.
Cô vốn dĩ cho rằng Trì Minh lại đây thay Trình Miểu bênh vực kẻ yếu, chính là đợi nửa ngày, anh ta cũng chỉ gật gật đầu, “Đúng thật.”
Phó Tinh Thần thiếu chút nữa tưởng mình nghe lầm.
“Cô ấy bây giờ cùng Trình Miểu trước kia tôi quen biết hoàn toàn khác nhau.”
Phó Tinh Thần chỉ muốn bật cười, nhưng thật sự ảnh hưởng không tốt tới cảm xúc của Trì Minh, cô nhẹ nhấp môi, đem câu “Cô ta vẫn luôn là như vậy” nuốt xuống, chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta cười cười, “Đạo diễn Trì, bộ phim này khi nào quay xong.”
“Cảnh diễn của cô ấy còn lại không nhiều lắm, đến lúc đó đổi nữ chính chỉ cần cắt lại, cũng không cần cô diễn lại một lần nữa,” Trì Minh đơn giản giải thích vài câu, rốt cuộc cho cô một thời gian chính xác, “Không đến một tháng nữa.”
Phó Tinh Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì đột nhiên muốn đổi nữ chính, buổi chiều cơ bản cô toàn diễn với nam chính.
Hết một buổi chiều, đầu Phó Tinh Thần muốn nổ, nói cả nửa ngày, giọng nói đã muốn bốc khói.
Ra khỏi phim trường ngồi trên xe taxi, Phó Tinh Thần uống nửa chai nước, lúc này mới cảm thấy giọng nói thoải mái hơn không ít.
Bên cạnh Lâm Ấm còn liên tục hoài nghi: “Chị Thần Thần, hiện tại chị thật sự là phụ nữ đã kết hôn phụ nữ sao?”
Phó Tinh Thần sửa đúng: “Là thiếu nữ đã kết hôn.”
“Được được, thiếu nữ chị biết không, trước kia chồng của chị đánh đàn dương cầm video bị tuồng ra bên ngoài, có người nói anh ấy thanh tâm quả dục đấy?” Lâm Ấm cười đặc biệt lớn, “Cho nên rốt cuộc cá tính có lãnh đạm hay không?”
Phó Tinh Thần: “…… Chị không biết.”
Lâm Ấm còn đang nghi ngờ, Phó Tinh Thần nhận được một tin nhắn.
Không có ghi chú, cũng không có ký tên.
Chỉ có một hàng chữ vô cùng đơn giản —— 7 giờ, quán cà phê ở lầu một Hán Giang.
Phó Tinh Thần nheo nheo mắt, sau đó nhắn lại: “Ai vậy?”
Không quá vài giây, bên kia đáp lại
“Trình Miểu.”
Phó Tinh Thần nín thở, một lúc lâu cũng đáp lại cô ta.
Xe taxi còn đang đi phía trước, rất nhanh đã đi qua khách sạn Hán Giang.
Lâm Ấm thấy biểu cảm của cô không đúng, vội vàng thay đổi đề tài, “Chị Thần Thần, làm sao vậy?”
Phó Tinh Thần mở màn hình điện thoại, sau đó lại khóa lại, lặp lại vài lần, Trình Miểu lại gửi tin nhắn lại đây.
“Có chuyện muốn nói với cô, về Hoắc Cận Sơ.”
Phó Tinh Thần hít một hơi thật sâu, có chút rối rắm, qua một hồi lâu, cô mới hướng tới tài xế taxi nói: "Phiền chú quay đầu, đi Hán Giang.”
“Chị Thần Thần……”
“Ấm Ấm, em đợi chút nữa gọi xe trở về, chị còn có chút việc muốn xử lý.”
Lâm Ấm tự giác mà ngậm miệng.
Không tới năm phút đồng hồ, xe taxi dừng lại trước cửa Hán Giang.
Phó Tinh Thần cầm túi đi vào.
Trình Miểu đã đến đây từ sớm, ngồi gần cửa sổ, lặng lẽ chờ cô.
Phó Tinh Thần thả nhẹ bước chân, khoảng cách chưa tới hai mét, Trình Miểu liền ngẩng đầu nhìn lại, biểu cảm lạnh nhat.
Lúc này mới giống Trình Miểu, đối với cô tràn ngập địch ý.
Phó Tinh Thần cắn môi, sau đó kéo ghế ngồi xuống.
Trình Miểu cúi đầu khuấy cà phê, “Biết tôi kêu cô ra tới làm gì không?"
Phó Tinh Thần không trả lời.
Dựa vào tính cách của Trình Miểu, lập tức liền sẽ tự mình nói ra.
Quả nhiên, giây tiếp theo, cô ta thay Phó Tinh Thần trả lời: “Cô không cảm thấy trước đêm thi đại học, Hoắc Cận Sơ đối với cô cùng trước kia không giống nhau sao?”
Phó Tinh Thần nhướng mày, sau đó vặn nắp bình uống miếng nước.
Đây là Trình Miểu đang độc thoại, yêu cầu cô, không nói một lời mà yên tĩnh nghe cô ta diễn xong.
Trình Miểu thở dài, nhưng đáy mắt lại mang theo ý cười: “Quan hệ trước kia của chúng ta tốt như vậy, thường xuyên ở bên nhau làm bài tập, chữ viết của cô đến bây giờ tôi còn biết viết……”
Phó Tinh Thần không đáp lại, Trình Miểu cũng không ủ rũ, lại tự mình nói: “Trước khi thi đại học một tháng, tôi bắt chước cô viết cho Kỷ Thần Viễn viết một bức thư tình, đương nhiên —— tôi không có đưa ra, chỉ là đưa cho anh ấy xem.”
“Anh ấy” chỉ ai, trong lòng hai người đều rõ ràng.
Phó Tinh Thần đột nhiên nhớ tới, đoạn thời gian kia, Hoắc Cận Sơ xác thật là có điểm dị thường.
Khác cô không thấy, nhưng cô nhớ rõ ràng, có một ngày Hoắc Cận Sơ không đầu không đuôi hỏi cô một câu “Vì cái gì lại thích Kỷ Thần Viễn”.
Căn bản không vì cái gì.
Bởi vì khi đó Phó Tinh Thần, căn bản đối với Kỷ Thần Viễn không có bất cứ tình cảm nào.
Đối diện, Trình Miểu còn tiếp tục nói: “Cô không phải vẫn luôn muốn biết sau này vì cái gì tôi luôn đối nghịch với cô sao?”
Có thứ gì, đang được miêu tả sinh động.
Phó Tinh Thần nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nghe được Trình Miểu nói thêm một câu: “Người tôi thích lại thích cô, cô cảm thấy tôi sẽ giống như trước kia, đối với cô đào tim đào phổi không có gì giấu nhau sao?”