Mọi chuyện đều được giải quyết. Tần Thiên Lăng được đưa vào bệnh viện để xử lý vết thương.
Tần Thiên Lăng nằm trên giường, mắt thì cứ nhắm nghiền. Anh đã hôn mê được một đêm rồi.
Lãng Minh ngồi cạnh giường, tay nắm chặt lấy tay Tần Thiên Lăng. Anh đã thức trắng đêm để chăm sóc cho Tần Thiên Lăng.
Đột ngột, ngón tay út của Tần Thiên Lăng cử động. Lãng Minh lau nước mắt, bỏ đi.
Tần Thiên Lăng tỉnh dậy, đưa mắt nhìn, một hình bóng quen thuộc vừa lướt qua. Anh vội vàng bước xuống giường nhưng đầu anh đau nhói.
Tần Thiên Lăng dùng hết sức để đuổi theo.
"Tiểu Minh...Tiểu Minh..."\_Tần Thiên Lăng gọi mà Lãng Minh vẫn không chịu đứng lại
Tần Thiên Lăng chạy nhanh rồi tự làm mình vấp ngã. Đám đông tụ tập lại làm Lãng Minh chú ý đến.
"Coi như là lần cuối, tôi giúp anh."\_
Nội tâm Lãng Minh
Lãng Minh xoay người lại, tiến lại chỗ Tần Thiên Lăng.
"Anh chạy ra đây làm gì?"\_Lãng Minh cố gắng dìu cái tên to xác đó đứng dậy
"Sao em lại bỏ đi?"\_Tần Thiên Lăng
"Tôi và anh đã không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa. Tối qua, tôi ở lại chăm sóc anh là để trả ơn việc anh đã cứu tôi. Chỉ có vậy thôi."\_Lãng Minh
"Anh không tin..."\_Tần Thiên Lăng tự dưng quỳ trước Lãng Minh
"Làm gì vậy? Anh mau đứng lên đi. Nhiều người đang nhìn kìa."
"Anh biết...việc anh giả vờ mất trí nhớ là sai...Nhưng chỉ có làm vậy... mới xử lý được đám người xấu."
"Tôi biết...tôi không trách anh. Nhưng tôi và anh không liên quan gì với nhau nữa. Anh nói chuyện này với tôi, chỉ có thừa."
Lãng Minh bất ngờ bị nắm chặt tay lại.
"Chúng ta đã ly hôn...Vậy thì đã sao? Anh lại muốn cưới em về nữa thì có được không?"
"Ý anh là...chúng ta sẽ kết hôn..."
Tần Thiên Lăng quỳ trước Lãng Minh với ánh mắt kiên định.
"Em có muốn một lần nữa...gả vào nhà họ Tần không?"\_Tần Thiên Lăng hôn lên bàn tay mềm mại của Lãng Minh
Mọi người xung quanh hò hét, ủng hộ hai tay hai chân. Lãng Minh cứ chần chừ, đắn đo mãi, chẳng chịu nói gì.
Tần Thiên Lăng quỳ đến mỏi lã cả đầu gối.
"Tôi..."
"Em mau nói đi."\_Tần Thiên Lăng nóng lòng nghe câu trả lời
"Có thể không kết hôn ngay có được không? Ý tôi...là chỉ hẹn hò thôi có được không?"
Tần Thiên Lăng có hơi thất vọng.
"Không sao...hẹn hò cũng được."
Mọi người cũng vui vẻ, vỗ tay chúc mừng cho cặp đôi đáng yêu.
Ngay khi Lãng Minh đồng ý, Tần Thiên Lăng lập tức chiếm hữu Lãng Minh bằng một nụ hôn ướt át. Hai người đó làm mọi người ngại muốn xỉu luôn.
Lãng Minh dứt môi Tần Thiên Lăng thì lập tức tìm tới ngực Tần Thiên Lăng mà chui vào.
"Sao thế?"
"Mau bế tôi vào phòng đi. Mọi người đang nhìn kìa."
"Được thôi."
Hai người đó dính chặt nhau bước vào phòng. Lâu rồi, hai người họ không ôm nhau như vậy, chắc sẽ có cảm giác "thung thướng" gì đó rồi.
Tần Thiên Lăng cứ như vậy ngồi xuống giường bệnh. Lãng Minh đẩy Tần Thiên Lăng ra thì lại bị ôm chặt lại.
"Anh rất nhớ em đó..."\_Tần Thiên Lăng đưa mũi vào cổ Lãng Minh rồi sau đó liếm láp điên cuồng
Lãng Minh dâng hiến chiếc cổ, để Tần Thiên Lăng liếm láp đến thoả mãn mới thôi.
"Em không định từ chối tôi sao?"\_
Tần Thiên Lăng vừa hỏi mà tay đưa vào sâu trong áo, nắn nhẹ điểm ngực mong manh của Lãng Minh
Người Lãng Minh run rẩy, hai tay vòng qua cổ Tần Thiên Lăng.
"Em có vẻ thích nhỉ...?"
Tần Thiên Lăng gian xảo mút lấy cánh môi ngọt ngào của Lãng Minh, từng chút từng chút một chiếm lấy nó.
Lãng Minh hơi cong người đón nhận nụ hôn nóng bỏng đó. Anh nhẹ nhàng đá lưỡi, hai đầu lưỡi chậm rãi đảo quanh nhau. Lãng Minh bị kích động, anh hút trọn lưỡi Tần Thiên Lăng vào trong khoang miệng ấm áp của anh, làm Tần Thiên Lăng có chút tê dại.
Lãng Minh còn chủ động cởi hẳn áo trên người anh ra. Anh lấy vẻ mặt quyến rũ, nhìn Tần Thiên Lăng.
"Muốn anh "ăn" em sao?"
Tần Thiên Lăng kéo cả hai tay Lãng Minh lên cao. Cảnh sắc bây giờ có thể nói đẹp đến mê hồn người.
Tần Thiên Lăng đưa lưỡi lượn một vòng quanh má Lãng Minh. Sau đó, lại quấn quýt lấy Lãng Minh.
Vì hai tay đưa lên cao, Lãng Minh mất thăng bằng, ngã ra phía sau. Tần Thiên Lăng kịp thời dùng một tay giữ Lãng Minh lại.
Độ vừa vặn về khoảng cách từ Tần Thiên Lăng đến ngực Lãng Minh trên cả tuyệt đối. Tần Thiên Lăng nắm bắt, đưa lưỡi ra đá lấy "hai viên thịt hồng"mà đã bị Tần Thiên Lăng trêu ghẹo đến dựng thẳng trước đó.
Lưỡi Tần Thiên Lăng xoay tròn ở vùng xung quanh điểm ngực Lãng Minh. Anh từ từ kích thích Lãng Minh đến rên rỉ.
Tần Thiên Lăng dùng môi ngậm đầu ngực Lãng Minh vào. Bên trong thì lưỡi cứ đá qua đá lại một cách điên cuồng. Cuối cùng, dùng môi kéo nhẹ đầu ngực Lãng Minh. Chiêu thức này, Lãng Minh làm sao mà chịu đựng được, cả người co giật trên Tần Thiên Lăng.
Điểm ngực còn lại của Lãng Minh cũng thảm y hệt như vậy. Tần Thiên Lăng cứ xoe xoe, kéo kéo làm chỗ đó đỏ cả lên.
Tần Thiên Lăng nhìn lên gương mặt gợi cảm kia. Anh cứ liên tục hút rồi mút khiến mặt Lãng Minh đỏ mà cổ cũng đỏ.
Tần Thiên Lăng đưa tay lên vuốt ve mặt Lãng Minh.
"Tiểu bảo bối à\~\~\~, em xoay người lại nhé."
Tần Thiên Lăng cho Lãng Minh xoay lại, ngồi dựa vào anh. Lãng Minh như chú mèo nhỏ đang ngồi trong lòng của cậu chủ vậy.
Từ phía sau, Tần Thiên Lăng ngậm lấy tai Lãng Minh, hơi thở ấm nóng của Tần Thiên Lăng làm Lãng Minh phải giật nảy người. Một tay Tần Thiên Lăng lại tiếp tục kéo nhẹ đầu ngực của Lãng Minh. Một tay thô bạo vuốt lấy "cậu bé" của Lãng Minh.
Chỗ nào trên người Lãng Minh cũng bị Tần Thiên Lăng trêu ghẹo. Anh không còn cách nào phải bật ra những âm thanh quyến rũ.
"Aaaa...aaa...ưm....ưh...tay của anh."\_
Lãng Minh thì thào nói
"Em thích sao???"
Tần Thiên Lăng vuốt "cậu bé" Lãng Minh từ trên xuống dưới. "Cậu bé" đó nằm trọn trong bàn tay to lớn của anh. Tay Tần Thiên Lăng cứ kéo lên kéo xuống "cậu bé". Từng nhịp từng nhịp đều khiến Lãng Minh không thể ngồi yên mà co giật liên tục.
Tự dưng, đồng loạt cả hai tay Tần Thiên Lăng đều làm việc. Một tay kéo kéo, một tay thì tăng tốc độ một cách kinh hoàng.
"Aaaaaa....Đừng mà...em....sắp...."
Lãng Minh sắp chạm đến đỉnh điểm thì Tần Thiên Lăng lại dừng lại. Lãng Minh như mới từ cõi tiên về, anh dựa vào Tần Thiên Lăng mà thở gấp.
Tần Thiên Lăng kéo mặt Lãng Minh lên mà hôn đắm đuối. Tay thì tiếp tục xoa nắn phần ngực mềm mại kia.
Tần Thiên Lăng dứt môi Lãng Minh ra.
"Bây giờ tới lượt của em..."
Tần Thiên Lăng nhanh chóng cởi sạch quần áo ra, ngồi dựa vào đầu giường. Cái đó của Tần Thiên Lăng đã to đến bất thường khiến Lãng Minh ngượng đến đỏ mặt.
Tần Thiên Lăng cười vui vẻ.
"Tiểu bảo bối\~\~\~nhanh đến đây nào. Anh đang đợi em đấy..."
Lãng Minh chậm rãi tiến lại. Anh đặt đôi môi anh đào lên môi Tần Thiên Lăng, dịu dàng vỗ về nó. Tiếp đó, anh liếm láp ở khắp cổ Tần Thiên Lăng nhưng Tần Thiên Lăng không có cảm giác gì.
Mấy hành động của Lãng Minh là chỉ học theo Tần Thiên Lăng. Nhưng anh đâu biết chỉ có anh mới nhạy cảm, Tần Thiên Lăng đâu có vậy.
Lãng Minh vui vẻ chơi đùa với ngực Tần Thiên Lăng. Anh sờ sờ và còn cười tươi nữa. Lãng Minh vui thì Tần Thiên Lăng cũng chiều thôi.
Sau một lúc lâu thì Lãng Minh mới chịu tập trung làm việc. Lãng Minh liếm láp xung quang vùng ngực Tần Thiên Lăng. Anh trông như một chú mèo con đang liếm sữa vậy.
Tần Thiên Lăng thấy Lãng Minh cố gắng như vậy nên không định cắt ngang, chỉ dịu dàng xoa đầu anh.
"Em ấy dễ thương quá..."\_Nội tâm Tần Thiên Lăng
Lãng Minh chậm rãi hôn một đường dài từ ngực đến phần dưới của Tần Thiên Lăng. Tần Thiên Lăng bắt đầu có cảm giác.
Lãng Minh cầm lấy "cậu nhỏ" của Tần Thiên Lăng. Đầu tiên, anh liếm láp xung quang nó, trao cho "cậu nhỏ" sự chăm sóc nhiệt tình nhất.
Lãng Minh đưa lưỡi xoa tròn ở phần đầu "cậu nhỏ". Sau đó, từ từ đưa vào miệng. Lúc đầu, Lãng Minh chỉ mút được một phần mà Tần Thiên Lăng đã sướng run lên.
Sau đó, Lãng Minh làm liều đưa trọn "cậu nhỏ" vào trong miệng. Tần Thiên Lăng lập tức được hưởng sự khoái lạc, cảm nhận rõ nét sâu bên trong cổ họng của Lãng Minh.
Miệng Lãng Minh bắt đầu chuyển động, đôi gò má đáng thương đang tự động thóp lại để ôm lấy "cậu nhỏ" Tần Thiên Lăng.
Lãng Minh làm "cậu nhỏ" Tần Thiên Lăng thoải mái tột độ. Tần Thiên Lăng dùng tay ấn nhẹ đầu Lãng Minh xuống. Lãng Minh cũng ngoan ngoan mút mạnh hơn.
"Mình vừa mới ấn đầu của em ấy xuống. Chỉ có mỗi mình thấy sướng...Không được rồi."\_Nội tâm Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng xoay người Lãng Minh lại. Mông Lãng Minh hướng thẳng về phía Tần Thiên Lăng.
"Lại là gì đây? Cái tư thế xấu hổ này."
\_Nội tâm Lãng Minh
\_Continue\_