"Đương nhiên, tôi sẽ đối tốt với em."
Lãng Minh nhõng nhẽo, nằm lì trong lòng Tần Thiên Lăng.
"Nào...ăn trưa đi."
Tần Thiên Lăng chăm chỉ bón thức ăn cho vợ. Vợ ăn xong xuôi thì Tần Thiên Lăng mới ăn một chút.
"Tiểu Minh, anh ra ngoài có chút việc."
"Ừm..."
Lãng Minh nhìn Tần Thiên Lăng rồi cúi đầu xuống làm việc tiếp.
Lúc Tần Thiên Lăng đang lái xe, Cố Dạ Bạch gọi đến cho anh.
"Đại ca, tôi đã nhốt Liêu Nhất Vỹ vào rồi."
"Tốt. Những việc cô ta đã với vợ tôi. Cậu trả lại hết cho cô ta."
"Vâng..."
Tần Thiên Lăng cúp máy thì nhận được điện thoại của Lưu Tinh Hạ.
"Cậu hơi bị gan dạ đấy."
"Tôi nào dám...tôi gọi đến để nói về Lãng Tịnh."
Tần Thiên Lăng lập tức tấp xe vào lề.
"Cậu có ý gì đây?"
"Cái chết của Lãng Tịnh đến giờ vẫn chưa rõ nguyên do. Năm đó, cậu cũng có mặt ở hiện trường."
"Im ngay."
"Cậu tức giận rồi. Tôi đây có một thắc mắc. Tại sao cậu lại kết hôn với con trai của Lãng Tịnh? Cậu ý đồ gì?"
"Cấm cậu nói bậy."
"Cậu đến đây đi. Chúng ta nói tiếp."
Tần Thiên Lăng chạy vèo đến chỗ Lưu Tinh Hạ.
"Tôi ở đây."\_Lưu Tinh Hạ vẫy tay
"Có ai đến cùng cậu không?"\_Tần Thiên Lăng nhìn xung quanh
"Tôi đến một mình."
"Có chuyện gì nói mau lên."
"Tôi muốn hợp tác với cậu."
"Về chuyện gì?"
"Tôi biết ông Liêu đang đứng đầu một tổ chức giết người. Tôi đã từng làm việc trong đó."
"Tại sao tôi phải tin cậu?"
"Tôi khó khăn lắm mới thoát khỏi đó. Tôi cũng biết cậu cũng quan tâm đến ông Liêu."
"Ý là cậu phản Liêu Hiểu Đạt đến cầu viện chỗ của tôi."
"Tôi sẽ giúp anh làm mọi việc. Chỉ cần cậu cho tôi một chỗ ở."
"Không được."
"Lãng Minh có biết thân phận đặc biệt này của anh không?"
Gương mặt Tần Thiên Lăng sửng sốt.
Lưu Tinh Hạ hả hê.
"Cậu đến ở cùng Cố Dạ Bạch."
"Cũng tốt."
"Đây là địa chỉ. Cậu tự mà tìm."
"Cảm ơn nhé."
Tần Thiên Lăng trở lại công ty. Đặng Tiêu Tư báo cáo với Tần Thiên Lăng.
"Boss Tần, Lãng Minh đã âm thầm tra cứu những thông tin mật của công ty."
"Cứ để em ấy làm gì tuỳ thích."
"Có lẽ, cậu ấy đã biết được chuyện gì đó."
"Canh chừng em ấy giúp tôi."
Lãng Minh đúng đã biết được gì đó.
"Mọi thông tin của bố mình đều đã bị xoá. Không lẽ Tần Thiên Lăng có liên quan đến cái chết của bố mình thật."
Bên trong văn phòng, Lãng Minh sao chép tất cả dữ liệu trong máy tính Tần Thiên Lăng vào một USB.
Tần Thiên Lăng ở ngoài cũng đã nhìn thấy nhưng anh không muốn bắt quả tang Lãng Minh.
Tần Thiên Lăng cố gắng miết giày anh xuống sàn tạo ra tiếng động để báo hiệu cho Lãng Minh.
Lãng Minh hối hả rút USB ra, chạy về chỗ. Tần Thiên Lăng chầm chậm mở cửa bước vào văn phòng.
Tần Thiên Lăng nhìn Lãng Minh với một ánh mắt dò hỏi. Anh mong Lãng Minh sẽ nói thật với anh những điều Lãng Minh vừa làm.
Nhưng rất tiếc, Tần Thiên Lăng nhận được một sự yên lặng đáng sợ.
Trong lúc đó, Liêu Hiểu Đạt vẫn không biết Liêu Nhất Vỹ bị bắt cóc.
Liêu Nhất Vỹ bị hành hạ đến đầu tóc rối bời.
Tất cả mọi việc Liêu Nhất Vỹ làm với Lãng Minh, Tần Thiên Lăng đều biết.
Anh trả lại hết cho cô. Liêu Nhất Vỹ hại Lãng Minh là lầm người rồi.
Tần Thiên Lăng cho người đến báo tin cho Liêu Hiểu Đạt.
"Con gái ông đã bị bắt."
Liêu Hiểu Đạt không nói gì chỉ bật lại giọng cười nham hiểm.
"Thích thì cứ bắt lại. Tôi không quan tâm."
Bản chất của Liêu Hiểu Đạt bộc lộ.
"Nói với đại ca cậu, đừng có chơi trò mèo vờn chuột nữa. Nói đại ca cậu xem thứ thú vị được cất ở trong này."
"Tiễn khách."
Người đó chạy về nơi đang nhốt Liêu Nhất Vỹ. Tần Thiên Lăng nghe tin Liêu Hiểu Đạt không để tâm đến Liêu Nhất Vỹ, anh lập tức đến chỗ Cố Dạ Bạch.
"Đại ca, trong đây có một video."
"Là Lãng Tịnh sao?"
Đoạn video quay được Lãng Tịnh nằm bất động trước cửa nhà xưởng.
Đó là cái đêm đen tối vào 7 năm trước.
"Liêu Hiểu Đạt có ý gì?"
Liêu Nhất Vỹ đã hết giá trị lợi dụng. Tần Thiên Lăng cho người vứt cô ta ở một con đường vắng.
Liêu Nhất Vỹ chật vật đứng dậy.
"Mấy người cứ đợi đi."
Liêu Nhất Vỹ bây giờ không thể về nhà được. Cô ta biết về nhà sẽ bị giết ngay.
Liêu Hiểu Đạt đã giao Liêu Nhất Vỹ giết Tần Thiên Lăng. Cô ta không nghe lời bố mình vì cô ta có tình cảm với Tần Thiên Lăng. Bây giờ phải chịu hậu quả.
Còn Lưu Tinh Hạ có được địa chỉ nhà Cố Dạ Bạch thì tìm đến. Anh đợi ở ngoài đã hai tiếng mà Cố Dạ Bạch vẫn chưa về. Anh định trèo cửa vào nhưng Cố Dạ Bạch lại về ngay lúc đó.
"Tên kia...Làm gì đấy?"
Từ đằng xa, Cố Dạ Bạch cho một cước vào mông Lưu Tinh Hạ. Anh kéo Lưu Tinh Hạ ngã xuống đất rồi liên tục đá vào người Lưu Tinh Hạ.
"Định trộm đồ nhà ông...Cho chết nè."\_Cố Dạ Bạch đá loạn xạ
"Này...này...Tôi không phải trộm."
Lưu Tinh Hạ dùng lợi thế to con, khống chế Cố Dạ Bạch. Mặc dù, Cố Dạ Bạch đánh đấm đã nhiều năm nhưng mà lại yếu thế hơn Lưu Tinh Hạ.
"Tôi không phải trộm..."\_Lưu Tinh Hạ
Rồi chợt điện thoại của Cố Dạ Bạch reo lên.
"Này...bỏ tôi ra coi."
Lưu Tinh Hạ liếc Cố Dạ Bạch một phát mới chịu bỏ ra.
"Đại ca..."
"Tôi quên báo cho cậu. Lưu Tinh Hạ sẽ đến ở cùng cậu. Canh chừng hắn giúp tôi."\_Tần Thiên Lăng
"Vâng..."
Cố Dạ Bạch ngắt máy. Anh đi lại gần Lưu Tinh Hạ hất cái nón lưỡi trai che khuất mặt Lưu Tinh Hạ xuống đất.
"Thì ra là tên khốn nhà anh..."
Lưu Tịnh Hạ định mắng lại Cố Dạ Bạch nhưng anh nghĩ đến những ngày tháng tiếp theo nên kiềm lại.
"Vào nhà đi."
"Ừ..."
Lưu Tinh Hạ nghênh ngang bước vào.
"Nhà cũng được đấy."
Cố Dạ Bạch nhếch mép.
"Tối nay, anh ngủ ở sô\-pha. Nhà tôi chỉ có một phòng."
"Dù gì tôi cũng là khách."
"Khách cái đầu anh!!! Nếu vậy ra đường mà ngủ."
Lưu Tinh Hạ ngoan ngoãn im miệng lại.
"Anh đi tắm rửa đi. Người bẩn không chịu được."
Cố Dạ Bạch khó chịu vứt cái khăn tắm và bộ đồ trước mặt Lưu Tinh Hạ.
"Ngoài trừ sữa tắm thì đừng đụng vào bất cứ đồ đạc nào của tôi."
"Tinh khí thật không tốt."\_Lưu Tinh Hạ cúi mặt nói nhỏ
Anh bị Cố Dạ Bạch trừng mắt thì mới chịu chạy đi tắm rửa.
Còn về phía Liêu Nhất Vỹ, cô ta lợi dụng Tần Thiên Lăng không có ở công ty thì đến gặp Lãng Minh.
"Lãng Minh, tôi thật khổ mà."
Lãng Minh nhìn cơ thể đầy vết thương của Liêu Nhất Vỹ mà xót xa nói.
"Chị bị làm sao vậy?"
"Tôi không có chỗ nào để ở. Bây giờ, tôi mà về bố tôi sẽ giết tôi mất."
"Nghiêm trọng vậy sao?"
"Là do tôi bị cắt chức trưởng phòng nên bố tôi không hài lòng."\_Liêu Nhất Vỹ tự tiện bịa ra một lý do
"Vậy là...tôi cũng có một phần lỗi."\_
Lãng Minh bị mắc bẫy
"Tất cả thẻ ATM của tôi đều bị đóng. Tôi không biết sau này phải ở đâu nữa."
"Chị không thể ở khách sạn được. Nếu chị không chê thì có thể ở cái phòng của tôi trong cái chung cư cũ."
"Vậy thì tôi thật lòng cảm ơn cậu."
Tần Thiên Lăng mở cửa bước vào.
"Tiểu Minh, tan làm rồi. Mau về thôi."
Tần Thiên Lăng thấy Liêu Nhất Vỹ liền thấy chướng mắt.
"Cô ở đây làm gì? Đây là văn phòng của tôi."\_Tần Thiên Lăng khó chịu
"Tôi xin lỗi...là tôi đã mời chị ấy vào đây."\_Lãng Minh bênh Liêu Nhất Vỹ
"Lần sau không được như vậy nữa."\_
Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh lại gần anh
"Anh đợi tôi một lát."\_Lãng Minh đi lấy chìa khoá nhà cũ của anh cho Liêu Nhất Vỹ
"Để tôi đưa chị đến đó."\_Lãng Minh bảo
"Đi đâu?"\_Tần Thiên Lăng lên tiếng
"Chị ấy không có nơi để ở nên...tôi cho chị ấy ở nhà cũ của tôi. Anh...
không phải đưa tôi về đâu."\_Lãng Minh nói lắp bắp
"Hiểu rồi. Tôi đưa em đến đó."\_Tần Thiên Lăng lấy chìa khoá xe
"Đi thôi."\_Lãng Minh gọi Liêu Nhất Vỹ
Đến bãi xe, Liêu Nhất Vỹ lại giở trò.
"Lãng Minh, tôi bị say xe rất nặng. Có thể cho tôi ngồi ở phía trước có được không?"
Lãng Minh khó xử, nhìn Tần Thiên Lăng.
"Gì đây?"\_Tần Thiên Lăng lại diễn xuất kiểu mặt liệt
"Để chị ấy ngồi trước có được không?"
"Không được."\_Tần Thiên Lăng dứt khoát
Lãng Minh nhìn Liêu Nhất Vỹ rồi lại nhìn Tần Thiên Lăng.
"Anh đưa chìa khoá cho tôi đi."\_Lãng Minh bảo Tần Thiên Lăng
"Chị Liêu, chị lên phía trước ngồi."
Sau đó, Lãng Minh mở cửa sau cho Tần Thiên Lăng ngồi.
"Anh vào ngồi đi..."\_Lãng Minh nhe răng cười hè hè
Sau đó, số phận lái xe đáng thương của Lãng Minh bắt đầu. Lãng Minh lái xe nhưng luôn có cảm giác một người nhìn đến sợ.
"Tới nơi rồi. Tôi đưa chị lên đó."
Lãng Minh nhanh chóng dẫn Liêu Nhất Vỹ lên trên.
"Đồ đạc ở đây, chị cứ thoải mái dùng. Có gì thì cứ gọi cho em."
Lãng Minh nói rồi rời đi.
"Chỗ này đúng là quá tệ."\_Liêu Nhất Vỹ chửi rủi
Lãng Minh đi xuống xe thì đối mặt với Tần Thiên Lăng.
"Em giúp cô ta làm gì?"
"Tại vì...chị ấy không nơi ở. Nếu ở ngoài đường thì thật không tốt tí nào."
"Ngốc quá. Cô ta đã từng hại em nhập viện đó."\_Nội tâm Tần Thiên Lăng
"Về thôi."\_Lãng Minh lay người Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng chặn Lãng Minh không được bước vào xe. Anh xịt chai diệt khuẩn lên ghế Liêu Nhất Vỹ vừa ngồi.
"Sạch sẽ rồi, em lên ngồi đi."
Lãng Minh ngáo ngơ với hành động của Tần Thiên Lăng.
"Anh ta bị cái gì đây?"\_Nội tâm Lãng Minh
Tần Thiên Lăng thắt dây an toàn cho Lãng Minh rồi chạy thẳng về nhà.
Lãng Minh và Tần Thiên Lăng bước vào nhà thì Liêu Hiểu Đạt lại đợi sẵn ở bên trong nhà.
Tần Thiên Lăng giữ nét mặt không cảm xúc.
"Tiểu Minh, em lên phòng đi."
\_Continue\_