"Ờ...tôi đến ngay."
Lãng Minh chạy đến phòng Tần Thiên Lăng.
"Anh gọi tôi đến đây làm gì?"
"Cậu thích Tử Hạ Vũ à?"
"Đầu anh bị cái gì đấy? Tôi với cậu ấy thân thiết như bạn bè thôi."
Tần Thiên Lăng đột ngột đẩy Lãng Minh vào tường.
"Còn tôi thế nào, có thích tôi không?"
"Tôi...tôi."
Lãng Minh gấp rút chạy ra khỏi phòng.
"Sao hắn ta là hỏi mình loại câu hỏi như thế?"\_Nội tâm Lãng Minh
Lãng Minh đi ra ngoài với khuôn mặt đỏ bừng.
"Cậu bị làm sao vậy?"\_Tử Hạ Vũ
"Vào chỗ làm việc đi. Tôi không sao."
Tử Hạ Vũ thấy có chút kì lạ nhưng không hỏi. Hết giờ ăn trưa, Tần Thiên Lăng có một buổi họp quan trọng với các cổ đông.
Tần Thiên Lăng lập tức gọi Lãng Minh đến làm thư ký. Nói là làm thư ký nhưng cũng kiêm luôn mấy việc khác.
Tần Thiên Lăng cố tình đến sớm để tận dụng thời gian trêu ghẹo Lãng Minh một chút.
"Lãng Minh, cậu vác thùng nước đến đây đi."
Lãng Minh làm theo, khó khăn vác cái thùng nước đó lên vai rồi đem đến cho Tần Thiên Lăng.
"Hài lòng chưa?"
"Cậu mở thùng ra, rồi xếp mấy chai nước đó lên bàn."
"Vâng..."
Nếu không phải vì tiền lương, anh đã mắng lại cái tên đáng ghét kia rồi. Nét mặt đắc chí của Tần Thiên Lăng khiến Lãng Minh khó chịu vô cùng.
Cả hai người trong phòng một lát thì các cổ đông bước vào. Tần Thiên Lăng và Lãng Minh bật chế độ làm việc hết công suất.
Rất may mắn, Lãng Minh hoàn thành công việc rất tốt. Anh bắt kịp được nhịp hoạt động của cuộc họp.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Lãng Minh nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện. Họ bảo bệnh mẹ cậu bất ngờ trở nặng.
Bác sĩ bắt buộc phải tiến hành cấy tim nhân tạo. Trong giây phút bối rối, Lãng Minh đã đồng ý thực hiện theo lời bác sĩ.
"Tiêu rồi...chi phí cấy tim chắc chắn rất cao, lấy ở đâu ra đây? Hay là... mượn tiền xã hội đen. Mà không... được. Xung quanh mình làm gì có ai nhiều tiền để mà mượn."\_Tâm trạng của Lãng Minh cực kì tệ
"Khoan đã...nhiều tiền. Là Tần Thiên Lăng rồi."
Tần Thiên Lăng không thấy Lãng Minh đâu thì liền đi tìm. Lãng Minh cứ lảm nhảm ở một góc thì bắt gặp Tần Thiên Lăng đang đi ở hành lang đối diện.
Lãng Minh liền đuổi theo.
"Tần Thiên Lăng..."\_Lãng Minh kéo Tần Thiên Lăng vào một góc
"Tôi thật sự rất gấp. Anh có thể cho tôi mượn 10 tỷ được không?"
"Em cần nhiều tiền như thế để làm gì?"
"Tôi cần tiền...để chữa bệnh cho mẹ tôi. Tôi sẽ cố gắng trả cho anh trong thời gian sớm nhất."
Tần Thiên Lăng nảy ra một ý.
"Tôi có thể cho em hết 10 tỷ đó với một điều kiện."
"Là gì?"
"Kết hôn với tôi."
Lãng Minh im bặt đi, suy nghĩ đắn đo.
"Được....Tôi sẽ kết hôn với anh."
"Em hứa rồi đó."
"Anh có thể đưa tôi tới bệnh viện không?"
"Được."
Tần Thiên Lăng đưa Lãng Minh đến bệnh viện.
"Tôi là người nhà của Tiêu Như Thảo."
"Vâng, anh điền thông tin vào đây. Bà ấy sẽ được đưa vào phòng phẫu thuật ngay lập tức."
Lãng Minh điền xong. Tần Thiên Lăng đi thanh toán tiền viện phí.
Tiêu Như Thảo được chuyển vào phòng phẫu thuật đã 3 tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa có động tĩnh nào. Lãng Minh lo lắng tột cùng.
Tần Thiên Lăng để Lãng Minh lại rồi đi đâu đó. Anh trở lại với túi đầy thức ăn.
"Ăn đi. Tôi không muốn vợ sắp cưới của tôi sẽ trở thành con ma đói đâu."
"Cảm ơn anh. Từ trưa đến giờ, tui chưa ăn gì cả."
"Mẹ cậu chắc chắn sẽ khỏi bệnh thôi. Ngoan ngoãn mà ăn đi."
Lãng Minh vừa ăn xong cái bánh bao thì bác sĩ bước ra.
"Cậu là người nhà bệnh nhân Tiêu Như Thảo?"
"Vâng."
"Việc cấy tim nhân tạo khá thành công. Nhưng cần phải theo dõi tình hình sức khỏe của bệnh nhân một thời gian thì mới kết luận được."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."\_Lãng Minh thở phào
"Tới lúc em thực hiện lời hứa của mình rồi."
"Anh chở tôi đến cục dân chính."
"Đương nhiên là vậy rồi."
Tần Thiên Lăng lịch thiệp mở cửa xe, thắt dây an toàn cho Lãng Minh.
Tần Thiên Lăng cùng Lãng Minh vào cục dân chính trong thời gian ngắn đã có giấy chứng nhận kết hôn.
Tần Thiên Lăng do có mối quan hệ rộng nên anh đã không để Lãng Minh phải đợi lâu.
Mọi chuyện diễn ra nhanh đến chóng mặt. Lãng Minh bước ra khỏi cục dân chính mà tâm trạng cứ lửng lơ.
Chính sách kết hôn đồng giới mới có gần đây thôi. Lãng Minh không ngờ chính anh là người trải nghiệm nó.
Lãng Minh như người mất hồn. Anh bận suy nghĩ lý do Tần Thiên Lăng mới kết hôn với anh. Lãng Minh suy nghĩ ra rất nhiều lý do khiến đầu óc anh rối tung lên.
Tần Thiên Lăng cứ ngỡ, chặn đường bắt Lãng Minh về làm vợ sẽ gian nan lắm. Anh hài lòng với kết quả hiện tại. Anh cưới được Lãng Minh là một chuyện, cưa đỗ được Lãng Minh lại là chuyện khác nữa.
Nhưng hiện tại, tình cảm 4 năm chất chứa của Tần Thiên Lăng đã được đến đáp một chút. Lãng Minh chính thức làm vợ anh.
Lãng Minh cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, là một thái cực khác hẳn với Tần Thiên Lăng. Anh thấy có một chút hối hận vì đã kết hôn với người vẫn chưa tìm hiểu rõ.
Tần Thiên Lăng mở cửa xe.
"Mời con dâu nhà họ Tần" lên xe nào."
Lãng Minh có chút ngượng, bước lên xe. Tần Thiên Lăng cũng mở cửa bước vào xe.
"Hắn ta lấy mình để làm gì nhỉ? Không phải có mưu đồ xấu xa gì đó chứ?"\_Nội tâm Lãng Minh
Trong lúc, Lãng Minh cứ tự độc thoại nội tâm. Tần Thiên Lăng tiến lại thắt dây an toàn cho Lãng Minh.
Khi Lãng Minh thoát khỏi luồn suy nghĩ vu vơ thì môi đã đặt lên má Tần Thiên Lăng.
Lãng Minh giật mình co người lại.
"Em hôn tôi để làm gì?"\_Tần Thiên Lăng nở nụ cười
Lãng Minh thật muốn chạy ra khỏi xe ngay lập tức mà không được.
Rồi Tần Thiên Lăng đưa Lãng Minh trở lại bệnh viện.
"Em ở đây. Tôi đi làm chút việc."
Lãng Minh bước xuống xe, lên phòng của mẹ anh. Tiêu Như Thảo vẫn chưa tỉnh dậy, anh liền đánh một giấc.
Tần Thiên Lăng thì quay trở lại công ty.
"Boss Tần, anh đến để làm nốt phần việc còn lại đúng không ạ?"
"Không phải. Cậu làm hết đi."
Niềm vui vọng nhỏ nhoi được về sớm đã bị dập tắt.
"À...tôi kết hôn rồi."
"Với Lãng Minh sao?"
Đặng Tiêu Tư biết Tần Thiên Lăng thích Lãng Minh nhưng thật sự tốc độ này quá nhanh rồi.
"Đúng. Cậu đặt nhà hàng giúp tôi. Xong thì nhắn tin qua."
"Vâng...."
Tần Thiên Lăng ra văn phòng thu xếp đồ đạc cho Lãng Minh. Lúc đó, mọi người đã tan ca hết rồi, chỉ còn một Tử Hạ Vũ ở lại.
"Boss Tần, Lãng Minh đâu rồi?"\_Tử Hạ Vũ thắc mắc hỏi
"Cậu ấy có việc bận."
"Ừm..."
"Mà sau này, cậu tránh xa cậu ấy ra. Cậu ấy là người có gia đình rồi."
Tần Thiên Lăng liền bỏ đi.
"Cậu ta còn trẻ về đã lấy vợ rồi sao?"
\_Tử Hạ Vũ
Mà Tử Hạ Vũ sai rồi. Lãng Minh cưới chồng, bị gả đi rồi.
Tử Hạ Vũ thấy hơi đói nên vào phòng nghỉ của nhân viên. Anh nấu cho mình một hộp mì siêu xịn.
Đặng Tiêu Tư trùng hợp cũng vào phòng nghỉ của nhân viên.
"Chào cậu, nhân viên mới đúng không?"
"Ừm..."
"Cậu tên là gì?"
"Tử Hạ Vũ."
"Tôi là Đặng Tiêu Tư."
Sau một cuộc nói chuyện nhạt nhẽo, Tử Hạ Vũ bỏ đi như người bị làm phiền. Anh trở lại để làm bản kế hoạch.
Rồi sau đó, Tần Thiên Lăng đến một tiệm nhẫn cưới.
"Chào ngài."
"Lấy tất cả các mẫu nhẫn cưới mới nhất ra cho tôi xem."
"Vâng..."
"Tất cả có ba mẫu mới nhất."
Tần Thiên Lăng lấy điện thoại ra chụp hình gửi cho Lãng Minh. Lãng Minh bị mấy dòng tin nhắn đó đánh thức.
"Em thích chiếc nhẫn nào trong đây?"
Lãng Minh tuỳ tiện chọn đại chiếc nhẫn đầu tiên.
"Chiếc thứ nhất đi."
"Được."
Tần Thiên Lăng lập tức tắt máy.
"Tôi chọn chiếc đầu tiên."
"Đúng là vợ anh rất có mắt nhìn. Đây là thiết kế do nhà thiết kế nước ngoài hợp tác với chúng tôi tạo nên."
"Ừ."\_Tần Thiên Lăng không quan tâm lắm, chỉ cần Lãng Minh thấy thích là được
"Cho tôi mượn giấy chứng nhận kết hôn của anh."
"Đây."
Cô nhân viên khá hốt hoảng.
"Anh kết hôn với nam nhân sao?"
"Thế nào?"
"Tôi chỉ thấy hai người rất đẹp đôi."
"Vậy còn được."\_Tần Thiên Lăng lập tức hài lòng
Nhân viên nhanh chóng gói cặp nhẫn cưới của Tần Thiên Lăng vào túi.
"Xin vui lòng ký tên ở đây. Cửa tiệm chúng tôi chỉ cho phép mua nhẫn cưới một lần trong đời."
Tần Thiên Lăng đặt bút ký, lấy lại giấy chứng nhận rồi đi ra xe.
Một lúc sau, Đặng Tiêu Tư nhắn địa chỉ nhà hàng đến cho Tần Thiên Lăng.
\_Continue\_