Chó con đáng yêu, cũng rất đáng thương.
Mặc kệ lựa chọn thế nào, Bùi Thanh Hà đều sẽ đi đến một bước này.
Bùi Thanh Hà cầm vali, ngồi tại khu vực chờ ở sân bay. Loa phát thanh truyền đến giọng nữ ngọt ngào, nói chuyến bay Boston XXXX sấp bắt đầu kiểm phiếu.
Anh muốn ra nước ngoài du học.
Bùi Thanh Hà gấp bùa bình an, đây là thói quen của anh.
Anh còn nhỏ vừa cao lại vừa gầy, giống hệt cây gậy tre. Lên đại học rốt cuộc cũng dưỡng tốt thân thể, một đôi tay khớp xương rõ ràng, rất mảnh khảnh. Thân thể khỏe mạnh tùy thời đều có thể phẩu thuật* lấy tim.
*Gốc là mổ bụng... È hèm, tim nằm ở bụng à?
Luyện tập nhiều năm như vậy, Bùi Thanh Hà nhắm hai mắt lại cũng có thể hoàn hảo gấp bùa bình an.
Đây là thứ vị kia cho, người giúp đỡ anh chưa gặp qua một lần, cũng là người nhận trái tim của anh trong tương lai.
Mấy năm nay, bọn họ cũng thường xuyên liên lạc, phần lớn là qua thư từ.
Lần đầu thu được thư của Yến Giang, Bùi Thanh Hà thực có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì mở đầu, đối phương viết chính là "Tiểu Ca Ca".
Bùi Thanh Hà nghĩ thầm anh có một đứa em cùng mẹ khác cha đã đủ phiền phức rồi, như thế nào nửa đường lại có thêm một em trai khác. Cái này không thích hợp.
Yến Giang so với anh nhỏ hơn hai tháng, là tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa, câu từ lời nói tất cả đều không rành thế sự, ngây ngô không phát hiện mình giàu có đến vậy.
Trong thư, có nói mình trị liệu rất đau, người trong nhà mua chó con, đồ ăn vặt rất muốn ăn nhưng lại ăn không được, người mẹ tính tình càng ngày càng kỳ quái. Nhiều nhất, lại là nói Bùi Thanh Hà đi học thật tốt.
"Tôi cũng muốn đi học. Nhưng thân thể lại không tốt lắm, mấy năm nay chỉ đi được vài lần đến trường."
"Vì cái gì muốn sao? Bởi vì người khác đều được đi học a. Tôi cũng muốn cùng bọn họ nói chuyện. Đáng tiếc chỉ có Tiểu Ca Ca bồi tôi."
Theo lý thuyết, người cho cùng người nhận không nên tiếp xúc quá nhiều. Nhưng Yến gia tựa hồ có chút không giống. Yến Giang không biết Bùi Thanh Hà sẽ cho cậu trái tim. Cậu thu được thư cảm tạ của Bùi Thanh Hà, vậy nên mỗi năm đều viết thư cho anh.
"Ngốc."
Bùi Thanh Hà ác ý nghĩ.
Anh dần dần biết tên họ Yến Giang; biết sở thích và sinh nhật đối phương; cũng biết ưu sầu cùng vọng tưởng của cậu......
21 tuổi, Bùi Thanh Hà cầm học bổng toàn phần cùng vé xuất ngoại nghiên cứu trí tuệ nhân tạo. Tiến gần hơn một chút tới chuyên ngành đại học của anh. Phỏng vấn viên hỏi anh vì cái gì muốn lựa chọn trường bọn họ, anh nói chính là vì khoa học kỹ thuật và sáng tạo, nhưng tất cả đều là vì Yến Giang.
Yến Giang cũng ở chỗ này đọc sách, học đại học. Ngành triết học.
Anh có thể cho Yến Giang một người yêu hoàn mỹ, giống như là thợ săn ẩn nắp trong bóng tối, nhìn nai con ngây thơ vô tri rơi vào lưới săn.
Anh thành công. Bùi Thanh Hà hận cha mẹ mình nhiều năm, nhưng mà ở cùng Yến Giang, dù có xốc lên miệng vết thương cũng không hề đau, lại còn có thể đổi lấy một ít tình yêu.
Yến Giang bị anh giữ bên người người bảo hộ thực tốt. Giống như mèo con là từ nhỏ đã dưỡng trong nhà, nhìn thấy người xấu cũng sẽ đi lên làm nũng cọ cọ.
Có đôi khi Bùi Thanh Hà nghĩ, con người đều bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh? Anh không trách ba mẹ, cũng không trách Yến Trì Yến Hải Thu, chỉ tính kế với Yến Giang.
Chính là anh quá thiếu tình yêu.
Anh muốn Yến Giang yêu mình.
Chỉ là yêu còn chưa đủ, anh còn muốn làm thương tổn Yến Giang. Bởi vì người Bùi Thanh Hà hận để ý cậu, cho nên Yến Giang khổ sở những người đó cũng sẽ khổ sở. Bùi Thanh Hà cái gì cũng đều không có, cho nên anh cái gì cũng không sợ.
Nhưng tình cảm không thể tính kế a.
Anh xem nhẹ lòng tốt của Yến Giang, cũng đánh giá cao ác ý của mình.
Anh đã không còn quan tâm đến yêu hận, Bùi Thanh Hà chỉ muốn Yến Giang sống sót.
*
Tay Yến Giang run rẩy, chính mình khi nào khôi phục hình người cũng không biết.
Cậu ngồi quỳ trên mặt đất, lật một tờ lại một tờ kịch bản phía sau, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
《Cuộc đời Bùi Thanh Hà》chương 3.
Mối quan hệ của Bùi Thanh Hà và Yến Giang bại lộ, chuyện này bị Yến gia nhất trí phản đối.
Nhưng Yến gia cũng không nói chân tướng cho Yến Giang. Chỉ cường điệu lặp lại Bùi Thanh Hà không tốt, anh không xứng. Anh không xứng yêu Yến Giang.
Lúc này Bùi Thanh Hà đã cùng Yến Giang yêu nhau 6 năm, anh cùng Yến Giang vẽ một tương lai vô cùng tươi đẹp.
Cuối cùng, Yến Trì cưỡng chế mang Yến Giang đi. Cậu thậm chí còn bị trầm cảm.
Bùi Thanh Hà không nghĩ sẽ tổn thương Yến Giang, nhưng anh đã thành công.
Anh bắt đầu cùng Yến Trì tiến hành cạnh tranh thương nghiệp. Người mới cùng lão làng đối đầu, làm cho người xem náo nhiệt nhiều năm.
Trận chiến tranh tiền này đang cao trào đột nhiên im bặt.
Bởi vì Yến Giang sắp không được rồi.
*
Trung tâm Y Tế Mayo Clinic, phòng phẫu thuật.
Phẩu thuật ghép tim hoàn thành.
Mọi người vây quanh giường bệnh Yến Giang, khẩn trương nhìn chằm chằm đường dây điện tâm đồ đang hoạt động ổn định.
Không khí áp lực vô cùng.
*
Yến Giang không có cải biên đến kết cục, cậu toàn thân giống như chỉ còn lại một cái cơ quan là tuyến lệ, khóc đến thảm thương.
Nước mắt cậu nhỏ giọt trên người cá voi trắng, lại giống như hạt châu tròn vo rơi vào xuống biển. Cá dưới đáy biển nổi lên ngửa bụng trắng phiếu, liền thành từng khối xác chết trôi trên mặt nước.
Nhưng Yến Giang vẫn còn khóc, cậu khổ sở. Tim cậu như giấy mỏng bị kéo chọc thủng.
Thẳng đến có người từ sau lưng ôm lấy cậu: "Yến Giang."
Là Bùi Thanh Hà. Anh cầm tay Yến Giang, đoạt lấy cây bút trên tay cậu, lại đem cậu ôm vào trong lòng ngực, ở trên sườn mặt Yến Giang thân mật hôn vài cái.
Yến Giang nói không nên lời, vẫn luôn khóc. Cậu ôm eo Bùi Thanh Hà, nước mắt nước mũi cọ đầy người anh.
Bùi Thanh Hà cúi đầu, hôn lên xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu, giống như an ủi trẻ con: "Đừng khóc. Anh không đi."
Tình hình bệnh dịch lúc trước nghiêm trọng. Yến Giang bị cảm nặng. Bùi Thanh Hà cõng cậu một đường từ nhà đi tìm bệnh viện. Nhưng hhông có một cái phòng khám nguyện ý thu nhận.
Yến Giang từ nhỏ thân thể đã không tốt. Bùi Thanh Hà không dám đánh cuộc, cho nên anh gọi cho Yến Trì.
Cả đời anh nhấp nhô gập ghềnh, lại chưa từng chịu khuất phục. Chỉ có lúc này đây cảm giác được bản thân nhỏ yếu.
Bởi vì mềm yếu vô năng, anh chính tay đẩy người yêu ra xa. Từ đó về sau cũng chưa từng gặp lại.
Cho nên anh bây giờ nhìn chằm chằm gương mặt vẫn như cũ tái nhợt của Yến Giang, ánh mắt ôn nhu gần như tham lam.
Yến Giang rốt cuộc cũng bình tĩnh.
Cậu thút tha thút thít nói: "Bùi Thanh Hà, cùng em về Tiểu Miêu Tinh đi."
Lúc rời đi, nơi đó vẫn còn là sông băng cùng bụi gai. Hiện tại hoa hồng hẳn là đã nở hoa.
Bùi Thanh Hà suy nghĩ một chút, trả lời: "Được a."
Trái tim cá voi trắn vẫn như cũ trống rỗng.
Nhưng Bùi Thanh Hà lại từ bên trong đào ra một cục đá hình trái tim. Nặng trĩu, mặt trên còn có dấu chân mèo con.
Hai lần tinh tế lữ hành*, Yến Giang hiểu rõ, chỉ cần ấn xuống dấu chân mèo con, liền có thể mở ra thông đạo.
* Du hành giữa các vì sao.
Do vậy, Yến Giang không chút do dự đem tay để lên.
Năm ngón tay con người cùng dấu chân mèo con cũng không giống nhau, nhưng mà cục đá trái tim này lại bắt đầu sáng lên.
Dần dần, ánh sáng bao phủ toàn thân Yến Giang.
Cậu quay đầu, đang muốn nói lập tức chúng ta có thể về nhà, nhưng nụ cười mang đầy nước mắt của cậu trong nháy mắt đình trệ.
Những thứ ánh sáng đó chỉ bao phủ cậu.
Bùi Thanh Hà ảm đạm, cơ hồ biến thành màu đen thuần túy.
Anh lui về sau một bước, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, Yến Giang. Anh không thể cùng em về Tiểu Miêu Tinh."
Đây là《 Cuộc đời Bùi Thanh Hà 》chương cuối cùng.
......
......
Những đường cong Điện tâm đồ trên màn hình đại biểu cho tâm suất ổn định, rốt cuộc cũng nhảy lên.
Bác sĩ tức khắc mặt lộ vẻ vui mừng: "Bệnh nhân khôi phục tính tâm suất!"
Toàn thân thuốc tê, Yến Giang không thể khôi phục ý thức, càng không thể mở mắt ra.
Nhưng đuôi mắt cậu đã tràn ra nước mắt nóng bỏng.
~♡~ Hoàn chính văn ~♡~
Tác giả có lời muốn nói:
Ân ân, viết xong.
Cốt truyện xử lý tương đối mau, bởi vì rốt cuộc, chỉ muốn viết một bộ đoản văn.
Tim Bùi Thanh Hà sẽ không ngừng đập trong ngực Yến Giang.
"Yêu là nhiệt, và được yêu là ánh sáng."