Tô Lễ Hàng vừa dứt lời, Giang Tư đã bật dậy nâng tay tát cho cậu một bạt tai, "Tiểu Hàng, con im miệng, ở đây chưa tới phiên con lên tiếng!"
Tô Lễ Hàng che má mình, có chút không dám tin nhìn Giang Tư, cậu rõ ràng là bất bình thay cho bọn họ, vì sao còn đánh cậu!
"Mẹ à, sao mẹ lại đánh con, con chỉ là nói sự thật, vốn không phải lỗi của mọi người, anh ấy bằng vào cái gì..."
"Tiểu Hàng, im miệng!" Cụ Tô nhíu mày quát, mà Tô Mặc Thành cũng dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn cậu, "Tiểu Hàng, con không biết gì cả, im lặng đi."
Thấy ông và cha cũng lên tiếng, Tô Lễ Hàng an tĩnh lại, nhưng vẫn quật cường nhìn Đường Học Cẩn.
Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Đường Học Cẩn càng trắng hơn, đã chẳng khác gì giấy, cậu đưa lưng về phía mọi người, ánh mắt có mấy phần thương tâm, nhưng rất nhanh, lại khôi phục bình tĩnh, sau đó cả người bắt đầu ngây ra, ánh mắt trống rỗng, như là đang suy nghĩ gì, cũng như là đơn thuần đờ đẫn.
Rất lâu.
Tô Lễ Hàng cứ thế cố chấp nhìn bóng lưng Đường Học Cẩn, mím môi khó được bày ra vẻ nghiêm túc, đáy mắt là mất mát và thất vọng khó có thể che giấu——
Buồn nhất là, suy nghĩ cực kỳ vui vẻ sau này có thể quang minh chính gọi Đường Học Cẩn là anh, quan tâm chăm sóc cho nhau như người một nhà lúc trước, khi chuyện thật sự xảy ra rồi, mới phát hiện, tất cả lệch khỏi quỹ đạo cậu tưởng tượng nhiều lắm.
—— hy vọng càng cao, thất vọng càng lớn.
Nhưng, cho dù biết Tô Lễ Hàng thất vọng, Đường Học Cẩn vẫn không quay lại, chỉ là ngây người đứng đó, Lục Quân Thần đau lòng không thôi, đã không nhìn được nữa.
Hung hăng quát Tô Lễ Hàng một tiếng, anh trực tiếp dùng thế ôm công chúa ôm lấy Đường Học Cẩn, dẫn cậu về phòng, chờ xác định cậu bé nhà anh không sao cả, mới đi ra, thuận tay đóng cửa lại.
Sắc mặt Lục Quân Thần rất tệ, ánh mắt anh nhìn Tô Lễ Hàng càng không mấy thân thiện —— tất cả những ai dám tổn thương cậu bé nhà anh, dù cho là người thân, anh cũng không cho phép.
Tới chỗ sô pha, ngồi xuống, Lục Quân Thần gập ngón trỏ và ngón giữa tay phải lại, gõ nhẹ hai cái lên đùi, ở khi đè xuống được cảm xúc, anh ngẩng đầu lên, nhìn Tô Lễ Hàng.
Lục Quân Thần dùng giọng điệu và vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, hỏi một câu, "Nếu đổi lại là em, em sẽ vui vẻ trực tiếp ôm lấy bọn họ không so đo những chuyện trong quá khứ sao?"
Nét mặt Tô Lễ Hàng cứng đờ, dại ra.
Lập tức, cậu trầm mặc.
Nếu đổi lại là cậu?
Có lẽ, phản ứng sẽ còn kịch liệt hơn Đường Học Cẩn...
Nghĩ đến đây, Tô Lễ Hàng vốn rất có khí thế, lập tức ỉu xìu, cậu ngồi bệt xuống, duỗi tay gãi đầu mình, nhẹ nhàng nói một câu xin lỗi, cúi đầu không nói gì thêm —— cậu hoàn toàn không đứng ở vị trí của đối phương, đã xung động thốt ra những lời đả thương người như vậy.
Lục Quân Thần thấy thế, chỉ là liếc mắt nhìn, không để ý tới nữa, đáp lại bằng sự trào phúng.
Rồi nhìn về phía cụ Tô Tô Mặc Thành và Giang Tư ngồi ở sô pha bên cạnh, Lục Quân Thần khá đau đầu, chỉ có thể buồn bực bọn họ tới không phải lúc.
Nghĩ nửa ngày, châm chước một lát, Lục Quân Thần nhìn Giang Tư nói rằng: "Bác Tô, dì Tô, cụ Tô, mọi người đừng trách Tiểu Cẩn, em ấy kỳ thực vẫn khát vọng có một ngày, có thể cảm nhận được sự ấm áp của thân tình, nhưng hoàn cảnh từ nhỏ lớn lên khiến em ấy theo bản năng sinh ra bất mãn, nó đại khái là nhân chi thường tình, cháu hy vọng, mọi người có thể cho em ấy thêm chút thời gian, để em ấy có thể thích ứng."
"Không, không trách Tiểu Cẩn, thằng bé rất tốt, gia đình chú, vì nó mà kiêu ngạo." Khóe miệng Tô Mặc Thành kéo ra nụ cười khổ, không thể không nói, hôm nay khi tới, bọn họ từng ảo tưởng, sẽ là cảnh một nhà già trẻ ấm áp ôm lấy nhau, nhưng hiện thực lại hung hăng đả kích ông.
—— con ông, đang trách bọn họ.
Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, Tô Mặc Thành cũng biết, nó vốn là tất nhiên. Dù sao, Đường Học Cẩn xác thực chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, từ nhỏ đến lớn sống trong hoàn cảnh ấy, sao có thể không oán chứ?
Hiểu là một chuyện, nhưng tha thứ lại là một chuyện khác.
Giang Tư dựa vào lòng chồng, trong đầu lần lượt nhớ về từng câu chữ được ghi trong tư liệu, trái tim bà nhói đau, hận không thể thay con mình gánh chịu...
Cắn chặt môi, siết chặt tay, Giang Tư thề, bà chưa từng hận ai cả, nhưng lần này, bà hận, hận không thể giết đôi vợ chồng ấy!
Nghe được lời con trai, cụ Tô nhìn con dâu, khi thấy hận ý dày đặc trong mắt đối phương, đôi mắt vẩn đục ấy đã ánh lên sắc nước, cụ vội vã nghiêng đầu, không nói gì, cháu cụ nếu được lớn lên bên bọn họ, hiện tại có lẽ không chỉ có thành tựu như vậy.
Gom biểu tình của mọi người vào đáy mắt, vẻ mặt Lục Quân Thần lóe lên rét lạnh và sắc bén, anh từng nói sẽ không bỏ qua cho đôi vợ chồng rác rưởi ấy, hiện tại, cơ hội cuối cùng đã tới.
"Bác Tô, cháu cần bác và cụ Tô giúp cháu một chuyện."
Muốn thành công, Lục Quân Thần biết, có thế lực của cụ Tô giúp đỡ, nhất định làm ít công to. Hai kẻ ấy mười sáu năm trước vì tư lợi của bản thân trộm đi Đường Học Cẩn đã là phạm tội, hiện tại, bọn họ cần làm, là khiến hai kẻ ấy nội đấu trước đã.
"Chuyện gì." Tô Mặc Thành nhìn Lục Quân Thần, nói: "Cháu nói đi."
"Cháu muốn khiến Đường Triệu, phải trả giá, nhận được sự trừng phạt hai kẻ ấy nên nhận."
Lời Lục Quân Thần hợp ý Tô gia, ánh sáng lóe lên ở đáy mắt cụ Tô, cụ tuy đã già, nhưng thế lực vẫn còn, dám trộm cháu của cụ, cụ sẽ không đơn giản bỏ qua.
Cụ Tô vung tay lên, bảo Lục Quân Thần nói ra kế hoạch của mình, khóe miệng Lục Quân Thần kéo cao, đáy mắt lại không hề có ý cười, anh chậm rãi kể ra kế hoạch, gần như hoàn mỹ.
Cụ Tô nghe xong, lại lắc đầu, "Nếu vậy chỉ vẻn vẹn là bị pháp luật trừng phạt, không đủ, ta muốn hai kẻ ấy nếm thử nỗi khổ vợ con ly tán."
Nhìn sự tàn nhẫn ở đáy mắt cụ, Lục Quân Thần rất hứng thú hỏi về kế hoạch của cụ, cụ Tô sờ cằm bật cười, gõ cây gậy chống xuống sàn nhà, cẩn thận dạy cho Lục Quân Thần.
Nghe xong kế hoạch của cụ Tô, Lục Quân Thần không thể không ca ngợi, quả nhiên là từng trải nhiều hơn anh mà, cách này, đủ ác, đủ để khiến Đường Triệu, nhận được trừng phạt cực hạn.
—— lần này, Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ, không muốn xui xẻo cũng không được.
Ứng với câu ngạn ngữ, không phải không báo, là chưa tới lúc!
Khi Lục Quân Thần nói chuyện với cụ Tô, nước mắt của Giang Tư vẫn không ngừng lại, lúc này, bà thấy cả hai đã nói xong, nhìn Lục Quân Thần, khó nén sự đau khổ trong lòng, bà mở lời mang theo một ít khẩn cầu, "Quân Thần, cháu kể cho cho dì nghe chuyện của Tiểu Cẩn đi, các cháu, dù sao ở chung với nhau ba năm..."
Tô Mặc Thành nghe được lời vợ, âm thầm vểnh tai, thậm chí cụ Tô oai phong Cảng Thành một cỏi, cũng quay đầu lại, dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh.
Lục Quân Thần gật đầu, ánh mắt nhìn Tô Lễ Hàng đã trợn to mắt vểnh tai lên nghe, nghĩ một hồi, bắt đầu chậm rãi kể, từ lần đầu tiên anh và Đường Học Cẩn gặp nhau cho đến những chuyện sau đó...
Nghe xong, Tô Lễ Hàng càng chột dạ và xấu hổ, cậu gãi đầu mình, quả thật muốn đập đầu vào cửa —— trời ạ, cậu vừa rồi rốt cuộc đã nói bậy bạ gì vậy!
Đáng tiếc, lời nói ra như bát nước đổ đi, khó mà hốt lại được, mặc cho cậu rối rắm, xù lông, nhảy tưng tưng thế nào đi chăng nữa, cũng không thể làm được gì cả!
—— hu~u, không biết ngày mai tới trường quỳ xuống xin lỗi anh Đường có được không đây be~he! QAQ
Cuối cùng, bốn người của Tô gia lưu luyến không tha tạm thời rời đi, bọn họ cũng biết không thể buộc Đường Học Cẩn, huống hồ, Đường Học Cẩn hiện còn đang bệnh, chuyện này, cần thời gian xúc tiến.
Trước khi đi, Tô Lễ Hàng đứng ở cửa phòng, cúi đầu, cách một cánh cửa lặp lại lời xin lỗi với Đường Học Cẩn, hít mũi, Tô Lễ Hàng hối hận muốn chết.
Tô Mặc Thành thấy Tô Lễ Hàng như vậy, tới bên cạnh vỗ nhẹ vai cậu, an ủi: "Đi thôi, anh con, sẽ không trách con đâu, để anh con lãnh tĩnh lại đã."
Bĩu môi, Tô Lễ Hàng đáng thương quay đầu nhìn Lục Quân Thần, nửa ngày, phiền muộn nói: "Anh Lục à, anh giúp em xin lỗi với anh Đường nhé, vừa rồi đầu óc em chập mạch, mới nói ra mấy lời ấy, đó đều là nói bậy, xin anh Đường đừng để ý, em... không phải cố ý đâu."
Càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng, Tô Lễ Hàng dưới ánh mắt không hề thay đổi của Lục Quân Thần, mệt mỏi đi theo Tô Mặc Thành, rời khỏi đây.
Thấy người của Tô gia đi cả rồi, Lục Quân Thần ra sân thượng, đốt một điếu thuốc, hít một hơi, rồi mặc cho nó tự cháy, khói thuốc theo gió loáng thoáng bay vào bầu trời, anh híp mắt nhìn thời tiết cực kỳ sáng sủa bên ngoài, nhưng nó, lại như sự yên tĩnh trước bão tố vậy —— chí ít đối với Đường Triệu, xác thực là thế.
Chờ đến khi điếu thuốc ấy tàn, Lục Quân Thần mới vào phòng khách, vặn mở cửa phòng ngủ, quả nhiên, cậu bé nhà anh đang nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
Lục Quân Thần tới bên giường, cúi xuống ghé lại gần cậu bé đang an tĩnh nằm, để lại một nụ hôn trên trán, trái tim anh không khỏi nhói đau, "Tiểu Cẩn, nếu thấy khó chịu, khóc ra đi. Đừng nghẹn trong lòng, vậy càng khó chịu hơn."
Đôi mắt Đường Học Cẩn co giật, cậu nghiêng đầu, nhìn Lục Quân Thần ngồi ở mép giường, mở miệng, lại không phát ra âm thanh gì, vẻ mặt cậu ngỡ ngàng, cả người như chưa thoát khỏi cơn mê.
"Tiểu Cẩn," Duỗi tay vỗ vào má Đường Học Cẩn, nhớ tới tư liệu mình tra được, Lục Quân Thần suy nghĩ một hồi, bắt đầu kể lại câu chuyện của mười sáu năm trước.
Mười sáu năm trước, cụ Tô vì Giang Tư không môn đăng hộ đối với gia đình, cho rằng mục đích của Giang Tư là câu dẫn con trai cụ đồng thời mang thai là để có thể một bước lên trời chim sẻ biến thành phượng hoàng, nên không đồng ý cảm tình của Tô Mặc Thành và Giang Tư.
Rơi vào đường cùng, Tô Mặc Thành dẫn Giang Tư đã mang thai năm tháng suốt đêm bỏ chạy tới tỉnh J. Năm tháng sau, Giang Tư sinh ra Đường Học Cẩn ở bệnh viện.
Nhưng, một tuần lễ sau khi sinh, ngay khi Tô Mặc Thành đi làm thủ tục xuất viện, mà Giang Tư lại vì thân thể suy yếu uống thuốc thiếp đi, không ai ngờ rằng, con của bọn họ sẽ bị trộm.
Vuốt ve cậu bé nhìn mình, Lục Quân Thần nói: "Trộm đi em, là vợ chồng Đường Triệu đang làm công ở tỉnh J, bọn họ không chỉ trộm em, còn thuận tay trộm tiền của Tô Mặc Thành, tầm chừng mấy nghìn đồng."
Đường Học Cẩn nghe tới đây, không khống chế được hỏi, giọng cậu khàn khàn, mang theo nức nở, "Bọn họ vì sao trộm em, rõ ràng bệnh viện có nhiều trẻ sơ sinh như vậy?"
"Có lẽ vì, thuận tay đi." Lục Quân Thần cười khổ, bệnh viện sơ sẩy, Tô Mặc Thành lại đặt đại bộ phận sự chú ý trên người Giang Tư, mới để cho Đường Triệu có thể thừa cơ hội.
Nắm lấy tay Đường Học Cẩn, Lục Quân Thần nói thêm: "Bọn họ sở dĩ trộm em, là vì lúc đó Triệu Lệ không có thai, mà cha mẹ Đường Quốc Hoa lại nhả lời, nói muốn giao bảo bối tổ truyền trong nhà cho đứa cháu đầu tiên của mình, hai người vì món bảo bối ấy, kế hoạch ra chuyện này."
"Nhưng, khi Đường Triệu ôm Đường Học Cẩn kích động chạy về quê, lại phát hiện anh mình đã sinh ra một bé trai, vừa không được bảo bối tổ truyền, còn mất luôn cả công việc, thậm chí không thể không nuôi em, Triệu Lệ cảm thấy em là sao chổi, là em hại bọn họ xui xẻo, đây cũng là nguyên nhân bọn họ từ nhỏ đã tệ bạc với em."
Khởi nguyên của câu chuyện rất cẩu huyết, nhưng chính nó lại thay đổi cả cuộc đời của một đứa bé.
Khi Lục Quân Thần đọc được phần tư liệu này, cái nhìn dành cho vợ chồng Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ, càng là trơ trẽn, dành cho cậu bé nhà anh, cũng là đau lòng và đáng tiếc.
Đường Học Cẩn nghe được lời Lục Quân Thần, hiểu rõ ngọn ngành xong, cậu đã rõ, vì sao Triệu Lệ ghét cậu như vậy, thậm chí không tiếc dùng ngôn ngữ bao hàm ác ý kích thích cậu.
Nhưng, cậu vô tội cỡ nào?
Cắn chặt cánh môi mình, toàn thân Đường Học Cẩn run lên vì giận dữ.
Nét mặt cậu vặn vẹo, đáy mắt trào dâng hận ý và không cam lòng.
Đường Quốc Hoa, Triệu Lệ ——
Nghiền nát hai cái tên này, Đường Học Cẩn chưa bao giờ hận cực một ai như vậy!
Hồi lâu, hoàn hồn từ hận ý, Đường Học Cẩn nắm tay Lục Quân Thần, trợn to mắt, đột nhiên hỏi: "Bọn họ sẽ bị trừng phạt phải không?"
"Phải, bọn họ sẽ bị trừng phạt, anh và người nhà em, đều sẽ không tha cho hai kẻ ấy."
...