Tiểu Lão Bản

Chương 54: Tay nghề của Đường Học Cẩn



Xung quanh hai người dần bốc lên bong bóng màu hồng phấn, manh những người đứng xem bên cạnh đầy mặt máu... Bất quá thời gian không sớm không muộn rất vừa vặn, hai người vừa nói xong mấy câu, Tô Lễ Hàng đã hớn hở xuất hiện, người còn cách trăm mét Đường Học Cẩn đã nghe được giọng, chưa kịp quay đầu, Đường Học Cẩn đã cảm giác vai mình bị treo lên một bàn tay.

Đường Học Cẩn: "..."

Cậu quay đầu, thấy Tô Lễ Hàng cười xán lạn, đứng bên cạnh mình, thầm nghĩ, cậu ta là chạy nước rút trăm mét tới đây à.

Ánh mắt Lục Quân Thần liếc cái móng vuốt để trên vai Đường Học Cẩn, híp mắt lại, âm thầm cho Tô Lễ Hàng một ánh mắt, rất có thâm ý.

Tô Lễ Hàng: "..."

Nhận được lệnh, Tô Lễ Hàng ngoan ngoãn thu hồi móng vuốt, mếu máo, sau đó nhìn Giang Tư hơn nửa tháng không gặp, nhảy dựng lên, nhào vào lòng đối phương, rất trẻ con làm nũng, chọc cho Đường Học Cẩn nhìn mà ái ngại thay.

Đối với con trai bảo bối nhà mình, Giang Tư rất từ ái nâng tay sờ đầu Tô Lễ Hàng đang ôm eo bà làm nũng, nhẹ giọng hỏi, "Tiểu Hàng nhớ mẹ không?"

Tô Lễ Hàng trả lời: "Nhớ, nhớ muốn chết luôn——"

"Con đó." Vươn ngón trỏ đẩy con trai bảo bối ra, Giang Tư cười ôn nhu, "Đi thôi, tìm một chỗ ăn cơm nào."

Tô Lễ Hàng nghe vậy, trực tiếp đề cử, "Hì hì, chúng ta tới nhà hàng của anh Đường đi, thằng nhãi Vạn Bác mỗi ngày khoe khoang tay nghề của anh Đường, con cũng muốn nếm thử." Nói xong, lại quay đầu nhìn Đường Học Cẩn, hai mắt sáng ánh sao, "Anh Đường, mẹ và em tới "Giai Viên", anh sẽ đích thân xuống bếp phải không phải không phải không?"

Ở trước mặt trưởng bối Đường Học Cẩn đâu thể nói cự tuyệt, vì thế cậu mỉm cười gật đầu, "Ừ."

Nghe Đường Học Cẩn đáp lại, Tô Lễ Hàng cao hứng nhảy tưng tưng, hoàn toàn như một thiếu niên mắc bệnh trung nhị, Giang Tư thấy con trai bảo bối khoa tay múa chân hớn hở như vậy, cưng chiều lắc đầu, ôn hòa nói với Đường Học Cẩn: "Vậy làm phiền Tiểu Cẩn rồi."

Xua tay, Đường Học Cẩn nói: "Không phiền đâu ạ."

Một khi đã quyết định, bốn người cũng không đứng ở cổng làm môn thần, để mọi người chỉ trỏ nữa, bọn họ lên xe, Lục Quân Thần lái, vèo một cái, xe đã lái về phía khu náo nhiệt của thành phố.

Đường Học Cẩn ngồi ở ghế phó, yên sau là Giang Tư và Tô Lễ Hàng, cậu nghe phía sau truyền tới giọng nói ôn nhu và những lời quan tâm của Giang Tư, hít mũi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút mơ hồ.

Lục Quân Thần nhận ra sự mất mát của cậu bé ngồi bên cạnh, thế là rút một tay ra, anh nắm lấy bàn tay Đường Học Cẩn để trên chân, siết chặt, vuốt ve.

"Tiểu Cẩn." Lục Quân Thần quay đầu nhìn Đường Học Cẩn, ôn nhu ở đáy mắt dập dờn như nước biển, "Có anh bên em."

Đường Học Cẩn bật cười, mắt híp lại, như ánh trăng non, rất xinh đẹp, cậu dùng sức gật đầu, một chút tiếc nuối và ước ao vừa rồi quanh quẩn trong đầu, đã tạm thời biến mất.

Giang Tư và Tô Lễ Hàng vẫn ngồi nói chuyện ở phía sau, không chú ý thấy cảnh phía trước.

Khi đèn màu rực rỡ sáng lên, bọn họ tới trước cửa "Giai Viên", xe đỗ vào bãi, đó là một bãi đất Đường Học Cẩn thuê cho khách tới ăn cơm tiện đỗ xe.

Từ khi ký xong hợp đồng buôn bán, đây là lần đầu tiên Giang Tư tới "Giai Viên", vào rồi, bà mang theo sự ca ngợi gật đầu, yêu thích dành cho Đường Học Cẩn lại tăng thêm.

Trần Tử Hàn chuẩn bị chỗ cho bọn họ, ở phòng lầu hai, đây là anh chừa riêng ra.

Đường Học Cẩn để túi sách xuống, cười với Giang Tư, hỏi rõ đồ ăn đối phương thích và không thích xong, cậu xắn tay áo lên, vào bếp chuẩn bị nấu nướng.

Nửa tháng qua, những khi rảnh rỗi, Đường Học Cẩn sẽ vào bếp phụ một tay, ấn tượng mấy đầu bếp dành cho ông chủ nhỏ rất tốt, mà còn ở sau khi nếm được tay nghề của Đường Học Cẩn, bọn họ đều sôi nổi giơ ngón tay cái, vị và mùi, có thể xưng một chữ tuyệt.

Vào bếp, những người làm việc bên trong để việc trong tay xuống chào Đường Học Cẩn một tiếng, Đường Học Cẩn cười cười, "Mọi người cứ làm đi, cứ làm đi."

Thấy mọi người đã làm tiếp, Đường Học Cẩn bắt đầu nghiêm túc chọn nguyên liệu, cuối cùng quyết định món sẽ nấu, cậu tự động thủ, rửa rau, xắt thịt, ướp gia vị, không để bất kỳ ai nhúng tay vào.

Đường Học Cẩn chăm chút nấu từng món, không lâu sau, các món cậu tính toán đã làm xong cả, cậu làm năm mặn một canh, lượng đủ cho năm người, về phần vì sao là năm, Trần Tử Hàn cũng tính ở trong.

Để các món lên mâm, Đường Học Cẩn cởi áo và mũ đầu bếp ra, xoay người đã thấy Lục Quân Thần cười híp mắt xuất hiện trước mặt mình.

"Anh bê cho." Cướp lấy việc bưng mâm, Lục Quân Thần nói: "Tiểu Cẩn nghỉ ngơi đi."

Đường Học Cẩn nghiêng đầu bật cười, cũng không tranh với Lục Quân Thần, cứ thế theo anh lên lầu, vừa vào ghế lô, đã nghe tiếng tán gẫu của Trần Tử Hàn và Giang Tư, hết sức ăn ý, vẻ mặt hai người đầy nụ cười, mà Tô Lễ Hàng thì một mình giận dỗi dọn ghế ra xa ngồi vào góc, bĩu môi.

Tô Lễ Hàng nghe được tiếng cửa bị mở, lỗ tai giật giật, ánh mắt nhướng lên, sau đó mắt sắc thấy cái mâm Lục Quân Thần bưng trong tay, bên trên để cơm nước nóng hầm hập.

... Hít hà.

Cậu lập tức vui vẻ kéo ghế về bàn, cầm đũa trợn tròn mắt chờ mong nhìn... cái mâm.

Giang Tư thấy con trai bà như vậy, cười híp mắt vỗ nhẹ đầu thằng bé, hỏi: "Chịu ngồi lại rồi à?"

Tô Lễ Hàng ngạo kiều hừ một tiếng, dự định không để ý tới người mẹ trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông xa lạ mà bỏ quên mình, mũi khịt khịt, ngửi mùi cơm thoang thoảng bay trong không khí. Bụng Tô Lễ Hàng hợp thời ọt ọt một tiếng, giữa ghế lô đột nhiên an tĩnh cực kỳ vang dội.

Tô Lễ Hàng: "..." Mất mặt quá.

Đường Học Cẩn cười, "Đợi lâu chưa, ăn cơm đi."

Lục Quân Thần đảm nhiệm chức bồi bàn đã bày đồ ăn ra, nghe được lời Đường Học Cẩn, anh ném cho Trần Tử Hàn một ánh mắt, "Cậu đi bới cơm."

Trần Tử Hàn: "..."

Nhận mệnh đứng dậy, sắp đi còn không quên chớp mắt với Giang Tư, "Mỹ nữ, lát nữa chúng ta tâm sự tiếp."

Giang Tư che miệng cười, gật đầu.

Tô Lễ Hàng hầm hừ gặm một miếng thịt kho tàu rắc rắc vang dội, như là đang nhai xương của ai đó vậy.

Đường Học Cẩn có chút không hiểu, cậu quăng một ánh mắt cho Lục Quân Thần, ý là —— có chuyện gì vậy?

Lục Quân Thần chỉ mình lại chỉ Đường Học Cẩn, lắc đầu, ý là —— anh cũng không biết, vừa rồi trước khi anh xuống mọi chuyện vẫn ổn.

Vì thế, Đường Học Cẩn bất đắc dĩ, thu hồi ánh mắt, nói với Tô Lễ Hàng: "Trước uống tí canh lót dạ đã." Nói xong, cậu múc cho Tô Lễ Hàng một chén canh, lại thuận tay múc cho Giang Tư một chén.

Lục Quân Thần cong ngón trỏ, gõ nhẹ mặt bàn, Đường Học Cẩn quay đầu, anh nhướng mày, chỉ cái chén trước mặt mình.

Đường Học Cẩn trừng anh một cái, lại múc cho Lục Quân Thần một chén.

Giang Tư đối diện làm như không thấy, cúi đầu cầm thìa múc một muỗng uống, rồi ngẩng lên, nói với Đường Học Cẩn rằng: "Ngon lắm, tay nghề của Tiểu Cẩn thật tuyệt."

Đường Học Cẩn thẹn thùng cười, "Mấy món gia đình thôi, dì thích thì tốt."

Tô Lễ Hàng ngậm miếng thịt, đôi mắt xoay tròn, cười híp vươn đũa gắp một miếng khác bỏ vào chén Đường Học Cẩn, đá lông nheo với cậu, ậm ừ nói, "Anh Đường mau ăn đi, đồ ăn ngon lắm."

Khóe miệng Đường Học Cẩn co rút, cuối cùng vẫn gắp miếng thịt ấy vào miệng, bất quá cậu thầm nghĩ —— đồ ăn là tôi nấu, tôi đương nhiên biết ngon hay không, nghe cậu nói mấy lời này, sao cứ thấy quái lạ?

Nhai thịt, Đường Học Cẩn cảm thấy bữa cơm này thật kỳ quái... Khi cậu vắng mặt, đã xảy ra chuyện gì?

Đang nghĩ, bị đuổi đi lấy cơm Trần Tử Hàn đẩy cửa vào, tay anh cầm một cái mâm, bên trên đặt năm chén cơm chỉnh tề, hạt cơm mượt mà sáng bóng, mỗi hạt căng tròn, thoạt nhìn rất ngon miệng.

Tô Lễ Hàng ăn tròn ba chén, mãi đến khi bụng no căng, mới miễn cưỡng dừng đũa, cậu sờ cái bụng chật cứng của mình, thỏa mãn hừ hừ, lau miệng, ánh mắt nhìn Đường Học Cẩn quả thật hệt như nhìn nam thần vậy, chỉ kém chút nhào qua ôm mặt Đường Học Cẩn làm một cái muah thật vang.

Chớp mắt, Tô Lễ Hàng nói: "Anh anh anh——"

Lục Quân Thần, Đường Học Cẩn, Trần Tử Hàn: "..."

Khóe miệng Giang Tư co giật, vỗ thằng bé điên khùng nhà mình một cái, "Nói đàng hoàng."

Tô Lễ Hàng lập tức bình thường lại, "Ngon quá ngon quá ngon quá... Anh Đường, sau này em đi theo anh, anh chỉ cần thường thường nấu cơm cho em là được."

"Ha hả." Đường Học Cẩn nuốt nước miếng, kỳ thực cậu không biết nên dùng vẻ mặt gì để biểu đạt tâm tình của mình... Lần đầu tiên cậu cảm thấy, cái thân bé xíu của Tô Lễ Hàng là một cái động không đáy, chỗ cơm nước vừa rồi đã nhét đi đâu vậy?

Lục Quân Thần cười híp mắt nhìn Tô Lễ Hàng, giọng rất ôn nhu, "Tiểu Hàng, nếu anh nhớ không lầm, bài kiểm tra lần này em..."

Lục Quân Thần chưa dứt lời, đã bị Tô Lễ Hàng đánh gãy, cậu ha ha ha cười mấy tiếng, rất nghiêm túc nói: "Em đùa đấy, anh Đường bận rộn như vậy, sao em dám làm phiền anh ấy chứ."

Đường Học Cẩn dở khóc dở cười, cậu liếc người đàn ông ngồi bên cạnh mình, chỉ thấy bất đắc dĩ, Lục Quân Thần cũng quá khoa trương đi... Nghiêng đầu, Đường Học Cẩn lại thấy Trần Tử Hàn cười híp mắt, mặt đỏ lên, 囧囧 nghĩ, Lục Quân Thần thật là thích bày ra dục vọng chiếm hữu của mình trước mặt người ngoài mà.

May mà, Giang Tư không nói gì, Tô Lễ Hàng đã thấy nhưng không thể trách.

Trần Tử Hàn hiểu rõ tính tình Lục Quân Thần, Đường Học Cẩn là bảo bối cậu ta nâng trên tay, thích thảm.

Tô Lễ Hàng thật ngốc, Lục Quân Thần chẳng lẽ chịu để bảo bối của mình hai ngày ba bữa ra ngoài làm đầu bếp à?

—— bớt mơ đi.

Nấu cho mình ăn là ân ái, nấu cho người khác ăn, muốn gì đây hả?

Nhìn, Trần Tử Hàn vừa nhắc với Lục Quân Thần Đường Học Cẩn bận rộn ở "Giai Viên" gần nửa tháng, ông bạn của anh đã lập tức tăng ca thêm giờ chạy về——

Xuy xuy xuy, kẻ rơi vào lưới tình, thật là thay đổi trăm tám mươi độ mà.

Ăn xong bữa tối, Giang Tư dẫn Tô Lễ Hàng chào tạm biệt Lục Quân Thần và Đường Học Cẩn, bà định tới nhà con mình ở một đêm, ngày mai trực tiếp về Cảng Thành.

Tiễn Giang Tư và Tô Lễ Hàng đi rồi, Đường Học Cẩn Lục Quân Thần cũng chào tạm biệt Trần Tử Hàn, lúc này đã gần tám giờ, giờ tan tầm của Trần Tử Hàn là mười giờ, cho nên anh chưa thể đi.

Trần Tử Hàn phất tay với cả hai, "Trên đường cẩn thận nhé~~"

Chờ đến khi đuôi xe mất bóng, Trần Tử Hàn đút tay vào túi, đong đưa đầu vào "Giai Viên", khôi phục nụ cười nghề nghiệp.

...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv