Buổi tối hôm tập quân sự kết thúc, ‘tiệc chào đón người mới’ được quan tâm cuối cùng cũng diễn ra.
“Gì?”
“Sao vậy?”
“Người kia, tôi hình như gặp ở đâu rồi.” Ngôn Tiếu chỉ chỉ người chủ trì đứng trên sân khấu. Trong lòng cậu còn ôm một hộp bỏng ngô.
“…..Cậu hôm qua vừa gặp cậu ta xong.”
“A, hóa ra là ở ký túc xá của anh.”
An Nhược Cốc đỡ trán, “Có thể trước hết cho tôi biết vì sao cậu lại ngồi đây không?”
Sắp xếp chỗ ngồi trong hội trường là như thế này, mấy hàng đầu ở dãy giữa là cho lãnh đạo cùng khách mời quan trọng, ở dãy bên trái là các thành viên làm việc trong Hội sinh viên, còn dãy bên phải là đại diện của các công ty tài trợ, ở giữa có hai lối đi nhỏ. Mà người đến xem còn lại được xếp dựa vào phân lớp trong trường, chủ yếu là sinh viên năm nhất, thuận theo thứ tự sắp xếp chỗ ngồi từ trước đến sau.
Cho nên, An Nhược Cốc ngồi ở hàng thứ ba dãy bên trái, mà lớp của Ngôn Tiếu hẳn là nằm ở một chỗ nào đó phía sau. Được rồi, y cho đến ngày hôm nay vẫn không biết tiểu kỳ ba học chuyên ngành gì.
Ngôn Tiếu đang nhét bỏng ngô vào miệng, sau khi nuốt xuống mới trả lời: “Chỗ này vừa hay không ai ngồi.”
“….. Cậu hẳn là nên ngồi với bạn cùng lớn, sinh viên năm nhất cần phải ký tên.”
“Ồ.”
“Còn nữa, cậu không tham gia tập quân sự, hẳn là sẽ phải học hai tiết đạo đức.”
“Khát rồi.”
An Nhược Cốc không biết nói gì nhìn cậu định giống như làm ảo thuật mà lôi một bình nước màu đen từ dưới ghế ra. Được rồi, cậu ta căn bản không nghe y nói.
Màn nhảy mở màn chính là bài nhảy jazz An Nhược Cốc tự mình chỉ dạy kia. Quả nhiên sau khi được Ngôn Tiếu chỉnh sửa, thay trang phục, đứng dưới ánh đèn sân khấu, hiệu quả vẫn tương đối có thể gạt mọi người.
Các tiết mục tiếp tục biểu diễn đâu vào đấy.
Tuy đã diễn tập rất nhiều lần, An Nhược Cộc vẫn xem rất chăm chú, ngay cả ở bên cạnh có người chào y cũng không nhận ra. Làm một người luôn tìm cách đạt đến mức hoàn mỹ, y bao giờ cũng có thể phát hiện ra vấn đề này hay vấn đề nọ.
Ngôn Tiếu chọc chọc y.
“Sao vậy?”
Ngôn Tiếu tỏ ý bảo y nhìn sang phía bên kia.
An Nhược Cốc lúc này mới phát hiện ngồi bên cạnh y là trưởng CLB của CLB văn nghệ trường, Tạ Nhất Hàm.
CLB văn nghệ trường, chính là CLB An Nhược Cốc từng đề nghị cho Ngôn Tiếu. Ban văn nghệ thường kết hợp cùng bọn họ, một bên trên sân khấu, một bên đứng sau màn. CLB văn nghệ trường là nơi tập trung của các tuấn nam mỹ nữ trong trường, bởi vì mỗi người đều có thể lên sân khấu biểu diễn, nên bộ dạng bên ngoài cũng phải đạt tầm trung trở lên. Tạ Nhất Hàm rất xinh đẹp, lại là con nhà giàu, có khí chất, có năng lực, còn am nhiều nhiều loại vũ đạo cùng nhạc cụ, nhưng người theo đuổi cô không nhiều. Bởi vì cô sớm đã nói rõ người trong lòng mình là ai, mà người kia chính là An Nhược Cốc.
Hai hoa hậu của ĐH X, tên đều có một chữ ‘Hàm’, mà đều là nữ theo đuổi nam, lại đều không thành công.
Tạ Nhất Hàm năm ba, Tương Tiểu Hàm năm hai, một người xinh đẹp, một người thanh nhã, mỗi người một vẻ.
Tạ Nhất Hàm từng tỏ tình với An Nhược Cốc một lần, sau khi bị lịch sự từ chối thì không có hành động gì lớn. Mà Tương Tiểu Ham theo đuổi kịch liệt một năm trời, Bách Thần vẫn như cũ không có phản ứng gì. Cũng nghe nói Bách Thần đã nghĩ định đồng ý rồi, kết quả hai hôm nay lại thấy anh ta nắm tay một học muội năm nhất. Theo lời Chu Bằng, học muội kia còn đẹp hơn Tạ Nhất Hàm và Tương Tiểu Hàm.
Tình huống cụ thể là thế nào, người ngoài cũng không rõ.
Tạ Nhất Hàm đang cười rạng rỡ nhìn y.
An Nhược Cốc tự nhiên mỉm cười, “Học tỷ, đã lâu không học. Vừa rồi không nhìn thấy chị…”
Tạ Nhất Hàm ủy khuất hít mũi, “Mắt em thì bao giờ nhìn tới chị chứ?”
“À, có thể vì học tỷ bận rộn quá, bình thường không thể gặp mặt.”
“Em có thể đi tìm chị mà, lần đầu tiên gặp em chị đã cho em địa chỉ cùng số điện thoại rồi, không phải sao?”
An Nhược Cốc không biết phải trả lời thế nào mới phải, chợt nghe cô nói bên tai: “Chị thà nghe em lạnh lùng cự tuyệt chị, cũng không muốn em mỉm cười nói chuyện lấy lệ với chị.”
“Học tỷ….”
“Đáng ghét, đã bảo em gọi là Nhất Hàm rồi mà không chịu, học tỷ học tỷ, sợ người khác không biết chị lớn hơn em một tuổi sao.” Vai diễn đổi quá nhanh, dường như người nói câu vừa rồi không phải là cô.
“Nhất Hàm học tỷ,” An Nhược Cốc đương nhiên biết câu kia của cô là thật, mất tự nhiên đổi chủ đề, “Nữ sinh đang diễn vai người bán hàng là trong CLB chị sao?”
“Ừ, bộ dạng thế nào?”
Một nữ sinh hỏi một nam sinh bộ dạng của một nữ sinh khác như thế nào thật sự là rất khó trả lời, An Nhược Cốc giả bộ đẩy kính, “Nhìn không rõ.”
“Một cái mũi, một cái miệng, hai cái mắt.” Bạn nhỏ Ngôn Tiếu ăn hết bỏng rồi.
“Hả?”
“Anh không phải nói anh nhìn không rõ sao?”
“……” Hình như có nói hay không cũng không khác biệt gì.
“Ý của tôi là mặt, đại, chúng.” (ý là khuôn mặt tầm trung, có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu)
An Nhược Cốc có chút không biết nói gì, nữ sinh trên sân khấu kia nếu coi là mặt đại chúng, vậy mức độ nhan sắc của người dân nước ta thực sự rất cao.
Tạ Nhất Hàm hất tóc, “Đây là?”
“Tôi tên Ngôn Tiếu, chào dì.”
Dì dì dì dì……
An Nhược Cốc đột nhiên có cảm giác vô lực không cách dạy con. Mà mặt Tạ Nhất Hàm đã biến đổi không ngừng, giống như đèn chiếu ra năm màu trên tường.
Ngôn Tiếu tỏ vẻ vô tội giải thích: “Dì của tôi lớn hơn tôi năm tuổi.”
Tạ Nhất Hàm căn môi, “Dù sao, tôi cũng sẽ không lớn hơn cậu… nhiều như vậy?”
“Vậy cô bao nhiêu?”
Mặt Tạ Nhất Hàm đã đỏ bừng, tuy rằng dưới sân khấu rất tối nhìn không rõ. “Hè năm nay vừa tròn hai mốt.”
“Nhưng tôi mới mười lăm tuổi nha,” Ngôn Tiếu cười đến ngây thơ thuần khiết, “Có điều, sắp tròn mười sáu rồi. An ca ca, đừng quên tặng quà em nhé.”
“An ca ca” bỏ mình rồi. Còn ‘dì’… không thấy đâu nữa.
An Nhược Cốc trở về phòng trong tình trạng kiệt sức, gục đầu xuống bàn. Từ sau khi quen biết Ngôn Tiếu, hành động này y làm càng ngày càng thành thục.
Chu Bằng thực biết điều đưa một lon bia cho y. “Đi xem văn nghệ sao lại mệt thành như vậy?”
“Bởi vì bên cạnh tôi có hai người ngồi.”
“Tiếp đó?”
“Một người tên Ngôn Tiếu.”
“À.” Nơi nào có Ngôn Tiếu sẽ có phiền toái, gã hiểu mà.
“Còn người kia, tên Tạ Nhất Hàm….”
“A?”
An Nhược Cốc đứng phắt dậy, “Cậu biết Ngôn Tiếu làm gì không?”
“….. Ăn hết đồ ăn vặt của Tạ Nhất Hàm?”
“Cậu ta gọi Tạ Nhất Hàm là ‘dì’!”
“Khó trách hai người họ đều phiền toái, hóa ra là họ hàng.”
“…….” An Nhược Cốc tức muốn chết rồi, “Ý tôi là, cậu ta gọi Tạ Nhất Hàm một tiếng ‘dì’, làm người ta giận dữ bỏ đi!”
“A,” Chu Bằng suy nghĩ, quyết định an ủi y một câu, “Ai, nói với cậu tin tốt.”
“Ví dụ như Ngôn Tiếu nghỉ học?”
“…… Không phải, tôi vừa đặt mua trên mạng một cái giường nhỏ cho cậu, về sau cậu trở về liền có thể trực tiếp nằm thẳng cẳng ra rồi.”
Được rồi, đây cũng coi là tin tốt.