Lúc Nhật Vy đi ra, cùng Lý Uyền như đùa giỡn, chỉ vào trán Ôn Nhiên trêu ghẹo, "Em làm bọn tớ xấu mặt quá đi mất. " Ôn Nhiên trách móc nhìn cô một cái. Nhật Vy chịu không nổi ánh mắt dễ thương này, đành dỗ dành cô. Ba người xách túi đi ra lối ra.
Nhật Vy chuyển để tài, "Lúc cậu đụng trán vào gương có ai không? Họ có cười không?"
Có người.
Ôn Nhiên phun ra hai chữ "Nhan tổng. " Nhưng cười hay không... Anh ta đeo khẩu trang và không thể biết được anh ấy có cười hay không. Nhật Vy có chút giật mình xoay người "Nhan tổng???" Lý Uyền xen vào, thật sự là Nhan tổng, vừa rồi anh đi ra sớm một chút, còn có thể chào hỏi. " Sắc mặt Nhật Vy lại thay đổi, không dám tin, hơn nửa ngày nghẹn ra một câu"Vậy anh ấy thật sự đi cùng với cô bạn gái nhỏ hay sao?"
"Không phải." Lý Uyền giải thích, "Hần là con gái của tổng giám đốc Nhan Hy"
Nhan Hy lớn hơn Nhan Vọng Thư 15 tuổi, có một đứa con gái gần hai mươi tuổi cũng không có gì ngạc nhiên. Nghĩ tới đây, Nhật Vy lắc đầu, xoay người đi về phía trước, "Cậu nói tổng giám đốc đã bốn mươi lăm tuổi, tuổi này mang thai lần hai, sản phụ cao tuổi tồn thương thân thể nhiều lắm, phụ nữ thật đúng là đáng thương.
sao lại nhất định phải sinh con chứ? Sinh một đứa không đủ còn muốn sin thêm hai đứa?"
Nhật Vy từ lâu đã quyết định trở thành người phụ nữ độc lập, cô không muốn có ràng buộc đè nặng trên đôi vai của mình. Cô ấy rất quyết tâm và không muốn có con. Lý Uyền: "Trẻ con đáng yêu biết bao, vừa mềm mại vừa mũm mĩm."
"Đáng yêu?" Nhật Vy bĩu môi, "Em có một người chị họ trước khi sinh con rất xinh đẹp, sinh con xong mập lên, rụng tóc, công việc cũng không dễ tìm, tưởng chừng như chị ấy đã già đi mấy tuổi, thật vất vả, khi đứa nhỏ lớn hơn một chút lại bắt đầu lo lắng tìm trường mẫu giáo cho đứa nhỏ, ở thành phố như ở quê tôi, muôn tìm một trường mẫu giáo tốt một năm đều phải chuẩn bị mười vạn, thật đáng sợ. " Nhật Vi nói xong đột nhiên cảm thấy so sánh chị của mình đối với Nhan Hy có chút buồn cười.
Tháng trước Nhan Hy vừa kiểm tra mang thai, liền ngừng tất cả mọi chuyện trên tay về nhà tĩnh dưỡng.
Cô có các chuyên gia dinh dưỡng tốt nhất, đội ngũ y tế hàng đầu, và con cái của cô được sinh ra với nguồn tài nguyên giáo dục tốt nhất và phong phú nhất. Cô làm sao có thể có loại băn khoăn cùng phiền não bình thường như các cô? Nhật Vy lỡ miệng, chuyển để tài, "Tôi nghe nói tổng giám đốc sinh con xong sẽ không trở về, sớm muộn gì Nhan tổng cũng nhậm chức. "
"Hẫn là." Lý Uyền cũng có nghe nói.
Sau này, "Carly" hẳn là Nhan Vọng Thư toàn quyền quản lý. Để tài cứ như vậy bỏ qua, ba người đi đến một quán trà sữa. Ôn Nhiên lúc này mới nhớ tới, hình như mình ăn sáng, cơm trưa cũng không ăn. Cô ấy không quan tâm đến việc ăn từ khi còn nhỏ. Trước kia ở nước ngoài, mọi người phải gọi cô thì cô mới xuống lẩu ăn thứ gì đó. Bây giờ một người ở đây, càng bỏ qua phương diện ăn uống. Uống chút trà sữa, ba người vừa đi dạo vừa đi về phía trung tâm thương mại. Tầng 4 của trung tâm mua sắm, tất cả đều là các nhà hàng ăn uống, hội tụ phong cách ẩm thực toàn cầu. Mùi thức ăn thơm ngát xông vào mũi, Ôn Nhiên đột nhiên cảm thấy đói
bung.
Bởi vì đó là một cửa hàng trực tuyến, bởi vì đó là cuối tuần, bởi vì đúng giờ ăn tối, nhân viên phục vụ lấy vé ở cửa nói với Nhật Vy, dự kiến phải xếp hàng mất hai giờ.
Nhật Vy cầm danh sách xếp hàng, hỏi ý kiến" Phải đợi hai tiếng đồng hồ? " Không đợi các cô nói chuyện, Nhật Vy lại mở miệng, "Cửa hàng này đặc biệt ngon, lần trước bằng hữu của tôi tới đây. " Lý Uyền tỏ vẻ không có ý kiến gì.
Mặc dù Ôn Nhiên đã đói bụng, nhưng nhìn thái độ của Nhật Vy, cô không muốn mất hứng" có thể chờ đợi." Bên ngoài nhà hàng bày hai hàng ghế nhỏ màu đỏ cho thực khách xếp hàng chờ đợi, nhân viên phục vụ dùng khay bày một ít trà hoa hồng cùng điểm ăn nhỏ, coi như thân mật. Ba người tìm một vị trí vừa ngồi xuống, sau lưng thủy tinh trong suốt vang lên hai tiếng.
Ba người theo bản năng quay đầu lại.
Tông màu chủ đạo nhà hàng là màu đỏ, Nhan Vọng Thư hướng về phía ba người bọn họ, cong ngón tay. Nó có nghĩa là mời họ vào. Nhưng các cô đều không tin là ý tứ này. Nhưng rõ ràng anh ta ra hiệu như vậy là muốn mời các cô dùng cơm. Ba người không hẹn mà cùng xoay người, Lý Uyền nhỏ giọng "Đi vào sao? "
"Có thể không đi vào sao?" Nhật Vy hỏi ngược lại.
Y tứ của ông chủ lớn, đương nhiên không thể cự tuyệt. Ba người đi vào trong, Lý Uyền suy đoán" Có phải bảo chúng ta vào chào hỏi không? "
"™
-Cũng không thể kêu chúng ta cùng ăn chứ?"
Nhật Vy "Ông chủ lớn mời cơm, tôi không thể tiêu hóa được." "
"Vậy thật sự mời chúng ta ăn sao?"
"Ăn đi, không ăn cũng phải ăn."
Ôn Nhiên đi theo phía sau không nói một tiếng. Cô không thích ở chung với Nhan Vọng Thư, anh luôn nhắc nhở cô, cô là người ngụy trang, có thể bị vạch trần bất cứ lúc nào. Loại cảm giác chột dạ này, chỉ khi cô hạ quyết tâm từ chức biến mất, sau đó không từ chức, loại cảm giác này ngược lại càng sâu. Cậu có thể giả vờ bị đau bụng không?
Có thể quá cố ý không? Quên đi, nói ít hơn là được.
Phòng ăn có chút ồn ào, bỏ qua vài vòng mới đến bàn Nhan Vọng Thư kia. Bàn ăn hình chữ nhật, phía trên treo một ngọn đèn bóng kim loại. Trên bàn có một phần salad, có một phần củ sen mật ong, có hai phần súp hoa đậu nành đẹp, phía trên phiêu phiêu cánh hoa màu vàng nhạt mảnh mai. Nhan Vọng Thư giơ tay lên, với tư thế mời, "Nếu không ngại, cùng nhau ăn?"
Anh có phiền không? Anh có thể nói là anh có phiền không? Nhật Vy lộ ra một nụ cười cứng ngắc, "Cảm ơn Nhan tổng. "
"Khách khí" Nhan Vọng Thư giương mắt nhìn Lâm An Tự, đẩy chiếc ria mí màu trắng trước mặt cô vào trong, "Ngồi vào trong." Lâm An Kỳ "Ồ" một tiếng, dịch vào trong. Nhật Vy thuận thế ngồi bên cạnh Nhan Vọng Thư, Ôn Nhiên bên cạnh Lâm An Tự, Lý Uyền ngồi ở bên ngoài. Nhan Vọng Thư thấy các cô ngồi xuống, đưa điện thoại di động đến trước mắt Ôn Nhiên, "Các cô gọi thêm chút đồ ăn. "
Ôn Nhiên xua tay từ chối.
Nhan Vọng Thư lại không có ý thu tay lại.
Nhật Vy hai tay cầm điện thoại di động lấy lấy, "Nhan tổng, để tôi gọi thay cô ấy"
Nhan Vọng Thư rồi khỏi tầm mắt, gật đầu. Nhan Vọng Thư ngồi đối diện, khó tránh khỏi tầm mắt chạm nhau.