Xuân Nha nhìn dáng vẻ chết lặn của nàng ta, lại hỏi: "Các nàng ta còn đang chờ ở bên ngoài, cô nương có muốn gặp không."
Mặc dù bà tử nói là hai nha hoàn đó được phu nhân bảo đến hầu hạ cho Tam công tử và Tam phu nhân, nhưng trước kia Xuân Nha cũng đã từng hầu hạ ở đại hộ nhân gia, sao còn không biết mấy cái cong cong thẳng ở đây chứ, vừa nhìn là biết Tạ phu nhân muốn nhét vào trong viện!
Tuy Xuân Nha có chút thất vọng Đỗ Phương, nhưng bây giờ nàng ta không tìm được một con đường tốt để thoát ra, chỉ có thể phụ thuộc vào Đỗ Phương, còn nữa văn tự bán mình của nàng ta còn ở trong tay Đỗ Phương, nàng ta và Đỗ Phương đang ngồi cùng trên thuyền, hiện tại có người ngoài đến, đương nhiên Xuân Nha rất là lo lắng.
Đỗ Phương ngủ sắp 3 canh giờ, giọng nói có hơi khàn, lộ vẻ đau buồn cũng nhát gan: "Xuân Nha, ngươi bảo ta nên xử lý sao đây?"
Nàng ta còn chưa quen cuộc sống ở đây, hiện tại xem ra mẹ chồng cũng không thích mình, nếu không sao làm ra chuyện như vậy!
Xuân Nha nói: "Cô nương, bây giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào cô gia. Còn đại công tử... Chỉ sợ là không được. Chờ cô gia trở về, người vẫn nên dịu xuống hầu hạ ngài ấy, nô tỳ sẽ gọi hai nha hoàn đó vào. Hai nha hoàn này là cơ sở ngầm của phu nhân, người cũng nên cẩn thận chuyện của mình và đại công tử. Chỗ của cô gia, cũng phải tốn tâm tư lôi kéo, không có để hai nha hoàn kia thừa cơ chui vào."
Cái này khác xa với mơ ước của Đỗ Phương gả vào đại hộ nhân gia sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực, giờ phút này, Đỗ Phương thấy thật là hoảng sợ.
"Xuân Nha, ta nên làm cái gì đây? Ta không biết đối phó những cái này?" Đỗ Phương thật là nóng lòng, chẳng qua nhà nàng ta khá hơn mấy nhà nông dân nhiều, nhưng rốt cuộc cũng là nhà nghèo, cha nàng ta cũng chỉ lấy có một mình nương, làm gì có nha hoàn thông phòng và thϊếp thất chứ.
Xuân Nha nói: "Bây giờ cô nương đã đến Tạ gia, mọi thứ đều phải tạm thời nhẫn nại chút. Còn hai nha hoàn mà phu nhân đưa đến kia, có thể dùng bọn họ, nhưng không thể trọng dụng, đặc biệt là tuyệt đối không thể sai bọn họ hầu hạ. Ban ngày Xuân Nha đã nghe ngóng, viện của chúng ta trồng không ít hoa cỏ, không bằng để hai nàng ta chăm sóc bọn chúng đi, cái này một là không cho bọn họ tiếp cận cô gia, hai là người nhận bọn họ, để phu nhân biết cũng không có khả năng tức giận với người. Vì kế hoạch hôm nay, điều quan trọng nhất, vẫn là phải dỗ dành cô gia hồi tâm chuyển ý."
Được Xuân Nha chỉ điểm một lúc, Đỗ Phương yên tâm hơn nhiều, nhờ có có Xuân Nha ở bên cạnh, nếu không nàng ta thật sự không biết ứng phó ra sao.
Hai nha hoàn kia tiến đến gặp Đỗ Phương, nàng ta nhìn hai người bọn họ, những nha hoàn ở đại hộ nhân gia, còn nuôi tốt hơn ở tiểu hộ nhân gia, Đỗ Phương nhìn diện mạo và khí chất của bọn họ, trong lòng liền sinh ra một cỗ dự cảm không tốt. Mặc dù nàng ta không thích Tạ Duệ, nhưng Tạ Duệ cũng đã là phu quân của nàng ta, hai nữ nhân này đi vào, chính là muốn trở thành nữ nhân của Tạ Duệ, Đỗ Phương không có cách nào chấp nhận chuyện như vậy.
Hai nha hoàn một tên là Hồng Châu, một tên là Lục Châu, đều đã 15, 16 tuổi, sau khi hai người họ thỉnh an Đỗ Phương, liền để Đỗ Phương sắp xếp công việc.
Đỗ Phương bảo hai nàng ta chăm sóc hoa cỏ ở trong viện, Hồng Châu cùng Lục Châu nhìn nhau, các nàng bị phu nhân đưa tới, nếu là vị Tam phu nhân mới đến đây vì thẹn quá mà hóa giận, vậy thì còn có cớ để tranh cãi, lúc này Tam thiếu phu nhân sắp xếp công việc, ngoài miệng thì nói bọn họ là do phu nhân đưa đến, nên không dám làm phiền hai vị, cố ý sai các nàng làm công việc thoải mái, cũng hoàn toàn hủy hết con đường hầu hạ chủ tử.
Sau khi Hồng Châu và Lục Châu lui ra ngoài, vội vàng đến bẩm báo cho Tạ phu nhân. Tạ phu nhân chỉ muốn chọc tức nàng dâu của Tam gia, nếu nàng ta ầm ĩ thì tốt, lúc đó sẽ cho nàng ta đẹp mắt. Không nghĩ đến thê tử lão Tam không những không ầm ĩ mà còn thu người vào mà phân chia công việc, trái lại làm cho Tạ phu nhân phải nhìn nàng ta với con mắt khác.
Tuy Tạ Duệ là một tân lang, nhưng chuyện xảy ra buổi sáng lại làm cho hắn ta canh cánh ở trong lòng, vốn dĩ tâm tư hắn ta rất nhạy cảm, là người lòng dạ không rộng rãi, càng nghĩ càng cảm thấy có phải nàng ta đã thích đại ca không, nếu không sao Đỗ Phương cứ nhìn chằm chằm vào đại ca của mình.
Ban đầu Tạ Duệ vừa mới thành thân, Tạ Lợi Trịnh để cho hắn ta nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng trong lòng hắn ta rất khó chịu, ngày hôm sau tân hôn lại vào trong cửa tiệm, bận rộn đến gần tối mới trở về, hơn nữa trên mặt Tạ Duệ chằng có chút vui sướng nào, còn xụ mặt xuống, người phía dưới cho rằng chẳng lẽ Tam công tử không vừa ý Tam thiếu phu nhân? Tam thiếu phu nhân mới gả đến đã thất sủng.
Đợi đến khi Tạ Duệ về đến nhà, trong nội viện đã đốt đèn lồng, hắn ta xụ mặt vào phòng, nhìn thấy trong phòng bày một bàn đồ ăn, Đỗ Phương ngồi trước bàn. Trước đó Xuân Nha được chỉ điểm, hơn nữa bây giờ mẹ chồng lại cho hai nữ nhân vào viện, làm cho Đỗ Phương dâng lên cảm giác nguy cơ, lúc này mới sắp xếp một bàn rượu và thức ăn ngon, định xoa dịu quan hệ với Tạ Duệ, cũng coi như là nàng ta cúi đầu trước.
Tạ Duệ vừa tiến đến, Đỗ Phương liền đứng lên, "Trở về rồi."
Tạ Duệ ừ một tiếng, Đỗ Phương lại nói: "Phu quân, chuyện sáng nay đều la do thϊếp không đúng, sau này thϊếp sẽ không như vậy nữa. Chàng tha thứ cho ta lần này đi."
Tạ Duệ tức giận vì thê tử của mình lại nhìn đại ca mình đến choáng, cái này mà nói ra, chẳng phải hắn ta sẽ thành trò cười sao. Lúc này Đỗ Phương nhận lỗi như thế, cơn tức giận trong lòng hắn ta cũng tiêu tan mấy phần.
"Vậy ngươi nói, sao hôm nay ngươi nhìn đại ca ta chằm chằm vậy?"
Trong lòng Đỗ Phương vừa uất ức vừa tức giận , nàng ta đã hạ mình xuống lấy lòng hắn ta như vậy, thế mà hắn ta còn chất vấn mình! Đỗ Phương cố nén chua xót ở trong lòng, nói: "Thϊếp làm gì có nhìn huynh ấy chằm chắm chứ, chỉ là không nghĩ tới đại của chàng sẽ cho t gậy như ý, chàng cũng biết xuất thân của ta mà, nhà chàng đều chướng mắt xuất thân của ta..."
Vừa rồi Xuân Nha đã nói, tân nương ở đại hộ nhân gia khi gặp trưởng bối, làm gì chỉ có lấy chút tiền vậy là xong, ngay cả cái vòng tay, trâm vòng cũng không có, đây là chuyện rất thất lễ, nói một cách khác, chính là bọn họ đều coi thường nàng ta. Đỗ Phương nói như vậy, ngược lại là lộ biểu cảm thật sự, rất là ủy khuất.
Tạ Duệ nghe nàng ta giải thích như vậy, suy nghĩ một chút cũng đúng, tính cha hắn ta còn tốt, dù sao nương cũng không có để ý đến mối hôn sự này, so sánh với tình hình hai huynh trưởng cưới hai vị tẩu tẩu trước đó, quá trình hắn ta cưới vợ đã đơn giản hơn nhiều.
Tạ Duệ đi về phía trước, kéo tay Đỗ Phương : "Đều là do ta không tốt đã làm cho nàng uất ức , ta không nên nghĩ nàng như vậy. Chỉ là từ trước đến giờ đại ca, nhị ca đều ưu tú hơn ta, ta còn tưởng rằng nàng cũng cảm thấy bọn họ tốt, cũng chướng mắt ta, trong lòng ta rất là khó chịu."
Hắn ta tự ti, lại hèn nhát, tất cả mọi chuyện trong phủ đều phải luôn ở phía sau hai người huynh trưởng, cho dù cha nương đều nói là yêu thương ba huynh đệ bọn họ giống nhau, nhưng Tạ Duệ biết là không giống! Tạ Duệ có thể chấp nhận thê tử của mình có xuất thân nghèo khó, lại không thể chịu đựng trong mắt thê tử hắn ta kém hơn hai người huynh trưởng, đây chẳng phải là nói hắn ta không còn có gì nữa sao!
Dẫn Đỗ Phương ngồi xuống ăn cơm, Tạ Duệ cũng đã nói mình không nên trong cơn tức giận đánh nàng ta và còn làm ra chuyện như vậy, trên mặt Đỗ Phương còn có chút sợ hãi, Tạ Duệ nói: "Ngày mai là lại mặt, ta cùng nàng trở về."
Ăn cơm xong, hai người cũng không có gì để nói, Tạ Duệ là một thiếu niên, lại vừa cưới thê tử, mà vị thê tử này còn rất mềm mạ, hắn ta rất muốn đền bù cho nàng ta.
Đỗ Phương lại thấy hắn ta bắt đầu cởi y phục, liền bị dọa sợ đến gương mặt trắng bệch, nhưng nghĩ những gì Xuân Nha nói, nàng ta chỉ có thể gắng gượng nhận lấy.
Kíƈɦ ŧìиɦ đến nhanh, mà đi cũng nhanh, Đỗ Phương bên kia còn đang lo sợ run rẩy, thì Tạ Duệ ở bên này đã làm xong. Lúc này Đỗ Phương còn cầu mong chuyện này sớm làm xong, đợi sau này nà gta có được một ít hứng thú, thì mới biết phương diện kia của nam nhân mình gả không được .
Tạ Duệ có chút uể oải, vốn dĩ hắn ta muốn biểu diễn kỹ năng tốt một chút, ai ngờ lại làm xong nhanh như vậy, phương diện này hắn ta có chút khiếm khuyết , trước kia cha còn dẫn hắn ta đi xem đại phu, uống rất nhiều thuốc, nhưng hiệu quả đều không tốt.
Tạ Duệ lau sạch sẽ người mình, nằm ờ bên cạnh Đỗ Phương nói nói: "Đi ngủ."
Sáng xốn thành thân ngày thứ 3, ngược lại Tạ Duệ nói lời giữ lời, cùng Đỗ Phương về nhà. Hiện tại Đỗ gia vẫn còn ở nhà ban đầu, định năm sau mới dọn nhà, Tạ Duệ tới, đương nhiên Đỗ Hoa Luân rất là cao hứng, lôi kéo Tạ Duệ nói không ngừng.
Trương thị nhìn thấy con rể bồi nữ nhi đến cửa, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, lúc trước bà ta còn sợ Tạ gia sẽ coi thường nữ nhi của mình, nếu mà ngày lại mặt con rể không đến, vậy thật đúng là có chút mất mặt.
Lôi kéo nữ nhi vào phòng, Trương thị nói: "Phương Phương, cô gia có đối tốt với con không? Mấy ngày con ở Tạ gia có bị ủy khuất không?"
Đỗ Phương nhìn nương của mình, vành mắt liền đỏ lên, lập tức liền đem chuyện hôm qua Tạ gia không có chào đón mình, còn chuyện mẹ chồng đem hai nữ nhân vào viện của mình. Trương thị tức giận đến nghiến răng nghiến lợi giận mắng Tạ gia một trận.
Nhưng mà bà ta chỉ dám nói ngoài miệng, Trương thị lại nói: "Khuê nữ, nhà chúng ta kém hơn Tạ gia nhiều, con chịu những uất ức này, nương cũng hiểu rất rõ. Chỉ là thời gian này con phải nhẫn nhịn chút, nương nói cho con biết, điều quan trọng bây giờ là con phải hầu hạ phu quân con cho tốt, chỉ cần nam nhân đối tốt với con, một lòng một dạ đối với con, những người khác cho dù muốn quấy phá, cũng không được!"
"Ta thấy con trong khoảng thời gian này, nhanh chóng điều dưỡng thân thể, sớm thụ thai, như vậy mẹ chồng con cũng sẽ không nói cái gì. Chỗ nương có một cái toa thuốc, là tổ tiên ta để lại, rất tốt với thân thể nữ nhân, đảm bảo trong vòng nửa năm con có thể mang thai." Nói xong Trương thị tiến đến bên tai Đỗ Phương thì thầm.
Hai người ăn cơm ở Đỗ gia đến chiều mới hồi phủ, Tạ Duệ uống đến đầu óc choáng váng, sắc mặt ửng đỏ, gần như một cái bãi bùn nhão. Cái này chỉ có khổ Đỗ Phương, chỉ có thể đỡ hắn ta đi, bước vào cổng Tạ phủ, Đỗ Phương thấy có người đang nói chuyện với Tạ Bân. Đỗ Phương nhìn thấy hắn ta, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn.
Tạ Bân phất tay, đuổi người đi, nhìn phu thê lão Tam đi đến, Đỗ Phương đỡ Tạ Duệ, nghĩ có lẽ hôm nay bọn họ đi lại mặt, Tạ Bân nói: "Tam đệ, Tam đệ muội."
Hắn ta đi về phía trước hai bước, đến đỡ một cánh tay khác của Tạ Duệ, cau mày hỏi: "Sao lại uống say như vậy, ta dìu các ngươi trở về."
Đỗ Phương không biết nên dùng tâm trạng gì đối mặt với hắn ta, nhưng mà nàng ta cũng biết, quan hệ của mình và hắn ta không thể cho mọi người biết, nếu như bị người biết, nhẹ nhất thì nàng ta bị hưu, mà nặng thì sợ đến cả tính mạng cũng không giữ được .
Vừa rồi Tạ Bân đỡ người mang về, hắn ta chớp chớp mắt Đỗ Phương, nhưng nàng ta cúi đầu không có phản ứng gì với hắn ta. Tạ Bân thấp giọng nói: "Viện tử Ngô Đồng ở phía tây, ngày mai tới, ta chờ nàng."
Chuyện Tạ Bân đến viện lão Tam, rất nhanh đã truyền vào tai Khâu thị, mặc dù Khâu thị bị cấm túc, lập tức bảo nhũ mẫu của mình kêu Tạ Bân trở về.
Bây giờ ở trong phủ, có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vậy nên Tạ Bân cũng không dám làm càn, nghĩ tới nghĩ lui, còn không bằng đặt mua một cái viện ở bên ngoài, hắn ta suy nghĩ nếu mình và Đỗ Phương qua lại, ở bên ngoài hai người chẳng phải tự tại hơn trong phủ rất nhiều sao.
Đỗ Phương có rất nhiều lời muốn hỏi hắn ta, lại nói không ra miệng.
Tạ Bân nói: "Tam đệ say rượu rất lợi hại, vẫn là bảo hạ nhân nấu canh giải rượu cho đệ ấy, quay đầu đệ ấy tỉnh lại có thể uống."
Nhũ mẫu của Khâu thị đến tam phòng thì thấy cô gia của mình đứng chung với Tam thiếu phu nhân, nhũ mẫu cảm thấy kỳ lạ, nhưng mà không có suy nghĩ nhiều:"Đại gia, phu nhân bảo đến mời ngài về, nói là Nguyên Ca đang khóc."
Tạ Bân xụ mặt xuống: "Biết rồi."
Nhũ mẫu Khâu thị nói: "Quấy rầy Tam thiếu phu nhân."
Tuy Tạ Bân không thích thê tử của mình, nhưng trái lại rất để ý hai con trai trưởng, dù trời sinh hắn ta tính phong lưu, nhưng mà rất chú trọng đến đích thức.
Đỗ Phương nghe tiếng Nguyên Ca kia, sắc mặt càng trắng bệnh hơn, nàng ta đã biết, dưới gối Tạ Bân đã sớm có nhi nữ, hai tử một nữ.
Nhưng tại sao hắn ta lại muốn hẹn nàng ta ra ngoài lén lút gặp nhau? Rốt cuộc hắn ta coi mình là cái gì?
Sau khi Tạ Duệ say rượu, cũng chỉ đi ngủ, không có quậy phá, ngủ đến sáng ngày hôm sau, Tạ Duệ vô cùng đau đầu, hắn ta mở miệng nói: "Phương Phương!"
Hôm qua uống quá nhiều rượu, cuống họng vô cùng đau đớn, giọng của hắn ta như vịt đực, Đỗ Phương thấy hắn ta tỉnh lại, vội vàng bảo Xuân Nha bưng canh giải rượu đến: "Tối hôm qua đã bảo người nấu cho chàng, mau uống đi."
Tạ Duệ rất muốn nói mình đã tỉnh rượu, có điều nhìn thê tử quan tâm mình như vậy, cũng cho nàng ta mấy phần thể diện, liền cầm lấy uống hết một ngụm.
Lúc này đã không còn sớm nữa, Đỗ Phương lại nói: "Hôm nay phu quân còn có đi ra ngoài không?"
"Không đi, cha ta cho ta nghỉ mười ngày, mấy ngày nay ở nhà cùng với nàng."
Hắn ta nói không có đi cửa tiệm, trái lại Đỗ Phương rất mong hắn ta đi, nàng ta vẫn là chuẩn bị đi gặp Tạ Bân, cũng phải chất vấn hắn ta một tiếng, hỏi hắn ta có ý gì đây!
Đỗ Phương mở miệng nói: "Phu quân, thϊếp muốn ra ngoài, cũng biết cửa tiệm của nhà chúng ta ở đâu. Cả ngày đều ở trong phòng, rất là buồn chán."
Tạ Duệ nhìn nàng ta từ trên xuống, so với hai vị tẩu tử, dáng dấp của thê tử lớn lên cũng không có thua kém bọn họ, tuổi trẻ còn hơn nữa, Tạ Duệ nói: "Vậy ta sẽ dẫn nàng ra ngoài, mua cho nàng ít đồ trang sức."
Đỗ Phương nghe xong, đương nhiên là lòng tràn đầy vui vẻ. Nàng ta theo Tạ Duệ ra ngoài, đầu tiên Tạ Duệ dẫn nàng ta đi dạo lòng vòng đầu tiên ở cửa tiệm nhà mình, lại chỉ vài tấm vải tốt cho nàng ta may đồ, rồi lại dẫn nàng ta đến cửa tiệm trang sức mua đồ.
Hai người đi bên đường mua vài thứ đồ ăn vặt, vốn dĩ còn muốn dạo chơi, lúc này Tạ Duệ thấy có một chưởng quỹ của cửa tiệm mình trước cổng, nói là muốn tìm lão gia thương lượng chuyện món hàng trước kia, người mua về còn chưa có bao lâu, phát hiện màu sắc đã bắt đầu phai màu, lúc này trong cửa tiệm rất là ồn ào, chưởng quỹ cũng không biết nên làm gì bây giờ, đành phải đi tìm Tạ Lợi Trinh.
Tạ Duệ nghe xong cũng cảm thấy chuyện rất là nghiêm trọng, hắn ta nhìn Đỗ Phương một chút, nói vài câu trấn an, rồi để mình nàng ta đi dạo, nhớ về sớm, nói xong liền vội vàng đi theo chưởng quỹ.
Đỗ Phương mím môi, Xuân Nha nói: "Cô nương, chúng ta còn có đi viện tử ngô đồng nữa không?"
Khẽ gật đầu, Đỗ Phương dẫn Xuân Nha đi qua mấy con phố, vì sợ bị người ta trông thấy, nàng ta còn cố ý mua một cái khăn trùm đầu, trùm hết mặt và tóc lại, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Tạ Duệ vừa mua viện tử Ngô đồng, mặc dù ở đây vắng vẻ, nhưng nơi nay là nơi tiểu dân tỉnh lẻ ở, cũng không cần sợ gặp người quen. Lúc Đỗ Phương tìm đến cửa, Tạ Bân ở trong phòng chờ, đợi Đỗ Phương vừa đến, hắn ta cũng mặc kệ Xuân nha đang ở bên cạnh, liền bế ngang Đỗ Phương lên, hôn nàng ta một cái: "Tiểu yêu tinh, gia nhớ nàng rất là nhiều!"
Xuân Nha ở ngoài phòng canh gác, Đỗ Phương cùng Tạ Bân ở trong phòng nói chuyện, Đỗ Phương còn có chút tức giận với hắn ta, hờn dỗi nói sau này hai người họ không cần phải gặp mặt nữa, Tạ Bân nghe xong liền biết nàng ta đang tức giận, chẳng qua Tạ Bân dỗ nữ nhân như cơm bữa, hắn ta lại nói yêu nàng ta đến mức có thể móc tim móc phổi, lại biết nữ nhân mà mình thích lại là Tam đệ muội của mình thì rất đau khổ, biết rõ là không đúng, hắn ta không buông nàng ta được, cứ tình nguyện làm điều sai trái như vậy.
Nói những lời dỗ ngon dỗ ngọt này, lại sớm chuẩn bị dâng lễ vật lên, đây là một bộ trâm làm bằng vàng, phía trên khảm rất nhiều bảo thạch, so với cây trâm mà Tạ Duệ mua mấy chục lượng cho nàng ta, thì đương nhiên nàng ta thích cái này hơn.
Tạ Bân thừa dịp nàng ta cao hứng, nửa dỗ dành liền cùng nàng ta làm xong việc tốt. Tạ Bân rất có thủ đoạn mấy chuyện này, đi dạo với Tạ Duệ mấy con phố, Đỗ Phương đối với mấy cái này □□ trái lại có chút cảm giác hơn. Sau khi xong việc, hai người hẹn ám hiệu, về sau cái ngôi viện này, cũng đã thành chỗ mà bọn họ qua lại với nhau.