Đỗ Tam Nương lạnh lùng nhìn bà ta lăn lóc trên mặt đất khóc om sòm, cái đồ đàn bà độc ác này cũng biết đổi trắng thay đen.
Chỉ trong một lát có một đám người vây quanh ở Đỗ gia.
Gương mặt của Đỗ Hoa Thịnh đỏ bừng, người mẹ giá chỉ biết ngồi dưới đất khóc lóc, lúc này ông cũng không biết làm sao, đành sốt ruột nói: "Nương, trước tiên người mau đứng dậy đi."
Vương thị vỗ đùi, nói: "Ta đứng dậy không nổi, nếu ngươi không chịu đồng ý với ta, thì ta không đứng dậy nổi! Sao mệnh của tôi lại khổ như vậy, cực khổ nuôi con trai để bây giờ nó chán ghét mình, ông ơi, ông về đây mà coi, coi con trai ông bất hiếu với mẹ già này.."
Lần này Vương thị nói, đánh, làm đủ các tư thế!
Bên ngoài vang lên tiếng xì xào bàn tán, Đỗ Tam Nương thật sự muốn đi lên đuổi người đàn bà không biết xấu hổ này đi. Nhưng nàng là tiểu bối, nương vẫn chưa về, nếu nàng đi lên, cho dù chờ lúc mọi chuyện đều sáng rõ, thì nàng cũng sẽ bị thiệt.
Đỗ Tam Nương chỉ đành nén cơn tức giận xuống trong lòng, sau đó lại nghĩ đến sao đột nhiên Vương thị lại muốn nàng xuất giá, ruốc cuộc xảy ra chuyện gì!
Dương thị đang chạy về nhà, lúc đi đến cửa thôn, đã nhìn thấy nhi tử cùng tiểu nữ đi đến, bà hỏi: "Sao các con lại đến đây?"
Tứ Nương vừa lau nước mắt vừa nói: "Nương ơi, bà nội tới, bà thật là hung dữ."
Dương thị nghe là mẹ chồng đến, ngay lập tức mí mắt nhảy liên tục, trái tim không ngừng đập thình thịch. Bà đã gã vào Đỗ gia đã hơn 20 năm, bà biết rất rõ đức hạnh của mẹ chồng mình. Bà ta không có chuyện thì sẽ không đến làm phiền, người đàn ông nhà mình bị gãy chân trên núi, mấy ngày nay nghỉ ngơi ở nhà cũng không thấy bà ta đến thăm hỏi. Lúc này nghe thấy bà ta tới, Dương thị cũng không tin lương tâm bà ta trỗi dậy.
Dương thị vội vàng kéo hai đứa con mình về nhà, còn chưa đến cửa nhà, thì đã nhìn thấy một đám người vây quanh cửa nhà mình. Gương mặt của Dương Dị có hơi đông cứng lại, bà lại gần thì nghe tiếng gào thét của mẹ chồng.
Dương thị vào sân thì thấy mẹ chồng đang ngồi dưới đất, một bên vỗ đùi, một bên miệng nói mình không có phúc, nuôi con trai lớn lên rồi nó bỏ mặc mình. Dương thị nghe thấy những lời này, trong lòng liền căm hận, lão bà này đúng là nói điêu, từ lâu đã muốn đi theo con út, rõ ràng là chính bà ta muốn tách ra ở riêng, tự mình lánh xa những đứa con trai khác, bây giờ thì ngược lại trách người khác bỏ mặt bà ta!
Dương thị bỏ cái sọt xuống, nói: "Nương, người đã đến rồi. Trên mặt đất lạnh, người mau đừng dậy mà nói chuyện."
Vương thị thấy bà trở về, ngay lập tức từ dưới đất bò dậy: "Ngươi về đúng lúc lắm, ngươi mau nói, có phải ngươi đã dạy con trai tốt của ta, kêu hắn bất hiếu với ta, không nghe lời ta!"
Dương thị không hiểu chuyện gì xảy ra, có điều bà sẽ không bằng lỏng cõng cái tội này lên người, bà nói: "Nương, người nói cái gì vậy! Từ khi con dâu đến Đỗ gia, vẫn luôn cần cù chăm gia đình, hiếu kính cha mẹ chồng. Năm đó nương kêu chúng ta tách ra ở riêng, hằng năm nhà con luôn hiếu kính tiền cho nương, Hoa Thịnh nhà con thà để cho mấy đứa nhỏ chịu khổ, cũng phải đem 200 đồng tiền tiết kiệm được đưa cho nương. Chính là đầu xuân năm nay gặp hạn hán, nhưng vẫn đưa trước cho nương 200 đồng tiền, hôm nay nương nói đến những lời này, thật sự không có đạo lý."
Bởi vỉ mấy năm trước Dương thị không sinh được con trai, luôn bị mẹ chồng hà khắc, về sau tách ra ở riêng mới có một chút thoải mái. Mãi cho đến khi bà sinh được con trai, để lại nòi giống cho phu quân, nên bà mới có thể ngóc đầu đứng thẳng lên được, cũng không còn là cô dâu nhỏ bị Vương thị bắt nạt như trước kia nữa.
Năm đó Vương thị ồn ào muốn tách ra ở riêng, đuổi mấy đứa con trai ra ngoài, nói là muốn đi theo con út sống, sau khi tách ra ở riêng còn muốn hằng năm mỗi nhà đều phải hiếu kinh 200 đồng tiền, đó cũng không phải là bí mật gì ở trong thôn.
Lúc này Dương thị vừa nói như vậy, mọi người xung quanh đều cùng nhau gật đầu. Muốn nói cả nhà Đỗ Hoa Thịnh đối xử với bà ta thật tốt, đầu xuân năm nay gặp hạn hán, vào lúc túng thiếu như vậy còn có thể thắt lưng buộc bụng hiếu kính tiền, coi như cũng đã rất là hiếu thuận rồi.
Dương thị nhìn qua trong phòng, thấy nữ nhi đứng ở sau lưng Đỗ Hoa Thịnh, vẻ mặt của phu quân rất khó coi, thầm đoán là do Vương thị chạy đến khóc lóc om sòm.
Ban đầu Vương thị định chụp cái mũ bất hiếu này lên trước, rồi mới nói chuyện khác. Ai ngờ Dương thị lại lấy tiên hiếu kính để nói. Trước kia còn ở chung một nhà, vì mẹ chồng Vương thị có đầy đủ tư cách, nên thường xuyên chửi mắng thê tử của đứa con trai thứ hai, không phải Dương thị luôn ngoan ngoãn nghe lời bà ta, chưa từng dám phản bác bà ta sao? Đừng nói là sau khi ra ở riêng, chỉ cần Vương thị hơi đau đầu gọi bà đến hầu hạ, thì thê tử của đứa con trai thứ hai này cũng sẽ đi, lúc này Dương thị phản bác một cái, trái lại làm Vương thị còn chưa hoàn hồn lại.
Có điều Vương thị là người thế nào? Trước kia cũng là người nổi tiếng chua ngoa trong làng, bởi vì với tính cách chua ngoa và ngang ngược đó, nên rất ít có mối quan hệ tốt với người trong thôn. Lúc này Dương thị dám chống đối bà ta, Vương thị liền tức giận, vươn năm móng tay dài ra muốn đánh Dương thị.
Dương thị lại nhanh chóng né tránh, bà nói: "Nương, người làm cái gì vậy, chẳng lẽ nương bị điên rồi!"
Bên ngoài viện rất nhiều người đứng nhìn đều cười, vẻ mặt Vương thị rất là khó coi, bà ta chống nạnh nói: "Ngươi mới bị điên! Lão nương hôm nay đã tới, thì các ngươi đều phải đồng ý!"
Dương thị cau mày, hỏi: "Nương, rốt cuộc là chuyện gì, người nói đi nếu có thể làm được, vợ chồng chúng con đương nhiên sẽ đồng ý với người."
Vương thị xụ mặt nói: "Ta giới thiệu nha đầu nhà ngươi cho một nhà, tốt bụng đến đây nói, vậy mà lão nhị lại muốn đuổi ta đi! Được rồi, ta nuôi dưỡng ngươi lớn như thế, còn cho ngươi lấy thê tử trẻ đẹp, bây giờ có vợ con thì không còn cần người nương này nữa!"
Nói xong Vương thị lại gào lên.
Đỗ Tam Nương không thể nhịn được nữa, nàng ở từ phía sau phụ thân đi ra, nhìn Vương thị nói: "Sao bà nội không nói hết luôn. Người vừa vào nhà, cái gì cũng không nói, chỉ kêu phụ thân con phải đồng ý với người. Phụ thân hỏi người là chuyện gì, người nói cho ta một cửa hôn nhân, đối phương ra năm mươi cân bột mì một xâu tiền, bà nội cũng không hỏi nhà con trước mà đã nhận lấy, cũng không cảm thấy ngại mà nói vì con làm mai sao? Con chỉ mới có 13 tuỗi, còn chưa đến lễ cập kê!"
Cho dù bây giờ là nạn đói kém, lúc này không còn giống ngày xưa. Nhưng năm mươi cân bột mù, một xâu tiền mà đã muốn cưới con gái người ta đi, thật đúng là con mẹ nó biết nằm mơ giữa ban ngày! Lúc này Vương thị chính là trưởng bối, nhưng nếu là bà mối đến, thì chắc chắn Dương thị sẽ đánh người đuổi ra khỏi cửa!
Đỗ Tam Nương lại nói: "Nương, con mới mười ba tuổi, con vẫn còn rất nhỏ. Nhị Nha của nhà Tứ thúc còn lớn hơn con hai tuổi, sao nàng lại không cho Nhị Nha lấy chông?"
Vẻ mặt Dương thị rất là khó coi, nói: "Nương, chúng con xin nhận ý tốt của người, chỉ là việc hôn nhân này, thật sự chúng ta không thể đồng ý. Người nào để ý 50 cân một mì và một xâu tiền này, thì người đó hãy gả con gái đi. Mặc dù nhà chúng con rất là khó khăn, cũng sẽ không đem nữ nhi bán tống bán tháo như vậy!"