Đầu năm mùng một, Đỗ Hoa Thịnh dẫn vợ con mình lên núi đến viếng mộ, lúc bọn họ đến, đúng lúc gặp phải phu thê Đỗ Hoa Luân đang đi xuống núi, hai bên chỉ chào hỏi một tiếng, rồi mỗi người đi một hướng.
Bên trên mộ đã cắm rất nhiều hương nến, cả nhà Đỗ Hoa Tịnh cũng coi như là đến muộn, bắt đầu viếng mộ ông cố, từ núi này sang núi kia, thì đi hơn một canh giờ mới đến mộ.
Sau khi viếng mộ xong về nhà, thừa dịp hôm nay Đỗ Tam Nương không có làm việc gì, liền lấy giày hôm qua chưa làm xong ra may, Đỗ Phong ngồi bên cạnh Đỗ Tam Nương, lấy quyển “Tam tự kinh” ra, hôm qua lúc rảnh rỗi Lục Trạm đã chỉ Đỗ Phong vài câu, Đỗ Phong vẫn luôn nhớ kỹ, lúc này cầm lấy sách vở ngồi bên cạnh Đỗ Tam Nương đọc.
Đỗ Tam Nương vừa may giày vừa nhìn Đỗ Phong nói: "Đọc kỹ vào, đừng có đọc nhanh quá, vừa rồi chữ kia là đọc như thế nào, phải đọc rõ ràng vào!"
Đỗ Phong lại đọc tiếp hai lần, Đỗ Tam Nương nói: "Chờ hai ngày nữa Lục đại ca đến, thì để huynh ấy dạy đệ nửa còn lại. Năm sau, tỷ sẽ dẫn đệ đi tìm sư phó."
Nghe Đỗ Tam Nương nói sẽ dẫn mình đi tìm sư phó, Đỗ Phong cười hắc hắc hai tiếng,
Vẻ mặt vui mừng, Đỗ Tam Nương vỗ bờ vai của hắn, nói: "Đi chơi đi, ta cũng không có quản thúc đệ, chờ năm sau, sẽ không còn tự do như thế."
Đỗ Phong đóng sách vở lại, đọc lớn lại một lần nữa, Đỗ Tam Nương nghe thằng bé đọc không hề sai một chữ nào, cũng thấy rất là vui. Tuy nói đưa Đỗ Phong đi đọc sách, nhưng cũng không nhất định có được thành quả gì. Nhưng nếu mà Đỗ Phong hiếu học, về sau cả nhà bọn họ có thể bớt lo lắng.
Buổi trưa, Đỗ Tam Nương ngồi ở trên ghế không hề nhúc nhích, ngoại trừ đi vệ sinh, thì làm gần xong chiếc giày trong vòng nửa ngày, Đỗ Tam Nương lại chuẩn bị đi nấu cơm tối. Trước khi ngủ, trong phòng thắp ngọn đèn dầu, Đỗ Tam Nương vội vàng khâu mấy mũi cuối cùng, cuối cùng cũng làm xong đôi giày.
Đỗ Tam Nương vui vẻ ngắm nghía đôi giày, cuối cùng đặt vào trong cái sọt, đứng dậy đi rửa mặt.
Ngày mồng hai tết, Dương thị dẫn cả nhà về nhà ngoại, bà chuẩn bị đồ rất nhiều, cả nhà ngồi trên xe lừa, Đỗ Hoa Thịnh ngồi ở phía trước lái xe, gương mặt Dương thị tràn đầy ý cười, trên đường nhìn thấy người quen cũng chào hỏi, tiếng nói chuyện cũng lớn, có thể thấy được tâm trạng hôm nay của bà rất là tốt.
Đỗ Tam Nương nhìn gương mặt tràn đầy ý cười của bà, trong lòng cười thầm, xem ra cái xe lừa này đã làm cho bà tự tin hơn rất là nhiều!
Lần này Dương thị đi xe lừa về nhà ngoại, đến nhà mẹ đẻ, lập tức có mấy người ở trong phòng đi ra nhìn, trong lời nói có vài phần hâm mộ, ánh mắt mọi người nhìn Dương thị rất khác với bình thường. Dương thị kêu Đỗ Hoa Thịnh bỏ đồ mà mình đã chuẩn bị vào trong phòng, Sử thị kéo tay Dương thị, nói: "Con cũng thật là, chỉ cần đến là được rồi, cầm nhiều đồ đến làm gì vậy chứ!"
Dương thị cười nói: "Hôm qua Trạm ca nhi đến đem mấy cân hạt kê cho con, nên con đóng gói một ít cho người. Nếu không phải có nương, thì Tam Nương nhà con cũng không tìm được cửa hôn sự này, nếu không nghĩ đến hắn và Tam Nương còn chưa thành thân, con định để hắn đến gặp người!"
Sử thị nghe mấy hạt kê kia là do Lục Trạm tặng, nụ cười trên mặt Sử thị cũng sâu hơn mấy phần: "Thật sự là Trạm ca nhi đưa sao?"
Dương thị sửa sang tóc, giữa lông mày cũng có chút đắc ý, "Hôm qua hắn gánh hạt kê đến, còn có hai khối thịt heo lớn, nói là quà năm mới cho nhà con."
Sử thị vỗ tay Dương thị, nói: "Ta đã nói là đứa trẻ Trạm ca nhi này không tệ đi, ban đầu con còn bắt bẻ, con rể tốt như vậy, cho dù đốt đèn lòng cũng tìm không ra. Hắn không cha không mẹ, thì sau này chẳng phải coi hai đứa là người thân, chính là con của con!"
Sử thị lại nói: "Còn con lừa này mượn ở đâu vậy?"
Dương thị tươi cười hớn hở nói: "Đây là do chúng con mua, đi chỗ nào cũng tiện hơn."
Sử thị tắc lưỡi: "Tự mua sao, Hoa Thịnh vẫn còn khả năng kiếm tiền sao."
Dương thị méo miệng nói: "Ông ấy kiếm ở đâu ra chứ! Nương có còn nhớ khách hàng trước kia mua đồ của chúng ta không, cái người kia thực ra là một quản gia ở trong phủ, thấy nhà chúng ta nghèo, liền cứ bảo khi nào nhà con có đồ cứ đưa đến, cứ đến đưa mấy lấn, mấy tháng nay dành dụm chút tiền. Thế là con cắn răng quyết định mua con lừa này."
Sử thị hoảng sợ nói: "Vậy là tốt rồi, lương thực ở trong nhà các con cũng không ăn hết, đưa đến trong phủ, còn có thể đổi thành tiền, còn tốt hơn chỉ canh giữ mấy sào ruộng!"
Dương thị cười cười, hai người vào phòng, lúc này bà mới cầm một cuộn vải ra, đưa cho Sử thị nói: "Đây là Tam Nương cắt vải cho nương, người xem một chút, là vải bông đó. Ban đầu con bé định làm y phục cho người, con sợ con bé làm không đúng kích thước của người, nên không cho nó làm."
Sử thị sờ tấm vải kia, thật sự là vải bông, rất là mềm mại, cuộn vải có màu đỏ đậm còn in hoa, Sử thị nói: "Ta đã là một bà già rồi sao có thể mặc cái màu này, có phải là quá rực rỡ không."
Dương thị nói: "Làm gì có rực rỡ chứ, màu này là màu đỏ đậm, cũng không phải là màu đỏ chót, rất thích hợp với người."
"Nương, người có thể dẫn con đi gặp vị Lưu thúc kia không. Con muốn dẫn Tam Nương đến để hắn khám xem, thường ngày con cũng cho con bé uống rất nhiều thuốc, uống mấy tháng như thế nhưng vẫn không có chút thay đổi nào, kinh nguyệt cũng chưa có, làm cho con thật là lo lắng!" Trên gương mặt Dương thị còn mang theo chút lo lắng.
Sử thị nói: "Còn chưa có kinh nguyệt sao?"
Lão Lục rất có tiếng xung quanh trong thôn đây, đương nhiên y thuật rất là kém, Sử thị và hắn còn có chút quan hệ bà con xa với nhau, lần trước bà tìm lão Lưu kê đơn thuốc, lão Lưu đã nói, chuyện này không có gấp được, uống mấy gói thuốc trước thử xem, nếu uống khoảng năm ba tháng mà không có chút thay đổi nào, thì dẫn người cho hắn khám.
Sử thị nói: "Cái này. . . Có lẽ là vẫn chưa đến lúc đi, một khi cô nương trưởng thành sẽ đến rất là nhanh"
"Nương, ba tháng nữa đã là 14 rồi! Trước kia đi Lục gia, ngoại tổ mẫu của Lục Trạm muốn Tam Nương gả qua vào cuối năm, thế là bị con kiên quyết từ chối. Nhưng cuối năm sau mà con bé cũng như vậy nữa, thì con thật sự đúng là gấp!" Dương thị vừa nói vừa kể hết đầu đuôi câu chuyện ra, cuối cùng nói: "Cũng may đứa bé Lục Trạm kia là một đứa bé hiểu chuyện, nếu đổi lại thành những người khác, ta sợ hắn và Tam Nương sẽ có ngăn cách. Chuyện này đã nằm ở trong lòng con rất là lâu, mắt thấy năm sau chuẩn bị gả ra ngoài, trong lòng ta rất là hoang mang!"
Sử thị vỗ tay Dương thị: "Thường ngày ở đó rất là đông người, nhiều người nhiều miệng, như vậy đi, thừa dịp năm nay hắn ta cũng rảnh, ta dẫn các ngươi đi, ngươi gọi Tam Nương đi."
Nói xong Sử thị sắp xếp tấm vải kia bỏ vào trong rương, thì hai mẹ con mới ra khỏi phòng.
Cô em chồng vừa về đã chui vào trong phòng mẹ chồng, hai mẹ con này đóng kín cửa, cũng không biết đang thì thầm nói cái gì. Hôm nay Chu thị chịu trách nhiệm nấu cơm, những năm qua Dương thị vừa vào cửa liền đến giúp đỡ, nào giống hôm nay, vậy mà không ra. Chu thị đi ra nhìn mấy lần, nhưng mà hôm nay Dương thị là khách, lại mang theo rất nhiều đồ đến, Chu thị cũng không tiện mở miệng kêu Dương thị ra giúp đỡ, đành phải để nữ nhi mình ra giúp đỡ.
Sử thị cùng Dương thị ra ngoài, Dương thị nói với Đỗ Tam Nương: "Tam Nương, đi gặp biểu thúc của con với nương nào."
Biểu thúc nào chứ? Mặc dù trong lòng Đỗ Tam Nương có chút không hiểu, nhưng mà vẫn đi theo Dương thị.
Sử thị ở phía trước dẫn đường, rất nhanh đã đến một khu nhà dân, còn chưa đến gần, Sử thị mở miệng kêu: "Lưu lão đệ có ở nhà không?"
"Có." Người nói chuyện chính là một nữ nhân nhỏ tuổi, gầy yếu.
Dương thị đi theo vào phòng, kêu một tiếng: "Ngô thẩm."
Dương thị lấy chồng cũng đã nhiều năm, mặc dù hàng năm đều sẽ trở về, nhưng cũng không phải tất cả người trong thôn đều gặp thấy, Ngô thị nhìn bà, nhất thời có chút không nhận ra được! Sử thị nói: "Đây là nữ nhi của ta, Nhị Nha, gã đến Bạch thôn."
Ngô thị lấy lại tinh thần, cười nói: "A a, là Nhị nha đầu, đã qua nhiều năm như vậy, nếu như không nói thật sự ta không thể nhận ra được."
Vừa nói chuyện Ngô thị giơ cánh tay gầy yếu xoa xoa con mắt, lúc này mặc dù không có gió, nhưng đôi mắt bà lại chảy nước mắt, bà ở bên vừa nói vừa xoa: "Bây giờ thẩm đã già, không còn dùng được, nhìn đồ cũng không còn nhìn rõ nữa."
Sử thị nói: "Người già đều như vậy, ta cũng giống vậy, cái đôi mắt cứ hay tự nhiên chảy nước mắt."
Bên kia Lưu Bằng Minh đã đi ra, Sử thị cười nói: "Lưu lão đệ, mới đầu năm mà đã làm phiền ngươi, ta cũng thật sự thấy áy này."
Lưu Bằng Minh sờ cái chòm râu dài nói: "Lão tỷ tỷ, cần gì phải nói khách khí thế."
Sử thị cười, đi theo Lưu Bằng Minh vào phòng.
Dương thị cũng vội vàng dẫn Đỗ Tam Nương đi theo, chờ sau khi vào phòng, Lưu Bằng Minh nói: "Lão tỷ tỷ, bị khó chịu chỗ nào vậy?"
Sử thị nói: "Lão Lưu a, không phải là ta, mà là cháu gái của ta, trước kia đã từng nói qua với ngươi, đã uống thuốc mấy tháng, nhưng mà chẳng có chút động tĩnh nào, chúng ta thật sự lo lắng."
Lưu Bằng Minh ồ một tiếng, lập tức nhìn về phía Đỗ Tam Nương nói: "Đến đây, đưa tay cho ta bắt mạch nào."
Đỗ Tam Nương im lặng, đi cả buổi giờ là để nàng xem đại phu? Nàng cũng không có đau gì, thì xem bệnh gì chứ!
Dương thị thấy nữ nhi đứng không nhúc nhích, liền nhanh chóng đẩy nàng mấy cái, để nàng qua đó ngồi xuống, Lưu Bằng Minh dùng cặp ngón tay gầy trơ xương đè lên cổ tay của nàng, chẩn trị bên tay trái tay phải hai lần, ước chừng khoảng một khắc đồng hồ, ông mới ngừng tay lại, nói: "Cơ thể của đứa nhỏ này rất là yếu ớt, bình thường có phải hay đi tiểu ban đêm đúng không"
Dương thị nói: "Đúng đúng, chính là cả đêm đi tiểu rất là nhiều lần. Lưu thúc, có bị gì không."
Lưu Bằng Minh nói: "Cũng không gặp vấn đề gì lớn về thể chất, chính là thân thể có chút chứng hư nhược thôi, theo ta thấy, cái chứng hư nhược này là có từ trong lúc mang thai, lúc trước đứa nhỏ này sinh ra có phải cơ thể cũng không có tốt đúng không."
Lúc này vẻ mặt Dương thị đúng là ngày càng lo lắng, bà gật đầu nói: "Lúc sinh ra chỉ có 5 cân hai lạng, giữa tháng liền sinh bệnh, lúc đó sữa của ta cũng không có tốt... Lưu thúc, thúc thấy đó, tuổi của nó cũng không còn nhỏ nữa, chuyện của cô nương còn chưa có! Ta thân làm nương, trong lòng cũng lo lắng đến hoảng!"
Lưu Bằng Minh nói: "Ta sẽ sửa chút đơn thuốc cho con bé, hãy thử dùng ít thời gian. A, đúng rồi, tốt nhất là nhau thai ở đâu đó, là của người hay súc vật cũng được, tìm cho con bé ăn, thứ này rất là bổ!"
Dương thị dạ dạ hai tiếng, Lưu Bằng Minh kê đơn thuốc cho Đỗ Tam Nương, còn tự mình bốc thuốc, cầm lấy gói thuốc, Dương thị nói: "Lưu thúc, thuốc cứ để lại chỗ người trước, chờ lúc chúng ta đi thì đến lấy."
---
Chờ Dương thị đưa tiền, ba người đi từ trong nhà ra. Sử thị nói: "Lưu thúc ngươi nói chắc chắn là không sai rồi, ngươi cũng đừng quá lo lắng, về phần cái nhau thai, ta đang nghĩ cách, xem chỗ nào lấy cho ngươi."
Dương thị nói: "Nương, vậy nương phải để ý kỹ một chút đó."
Đỗ Tam Nương nhíu mày: "Nương, con còn chưa đến 14 tuổi đâu, lo cái gì chứ!"
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, mẫu thân của mình lại quan tâm đến chuyện này, khó trách lúc trước cầm nhiều thuốc về vậy, bởi vì cơ thể của nàng còn chưa dậy thì nên lo sợ.
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, trước kia sinh hoạt lại không tốt, cơ thể trổ mã được mới là lạ, bây giờ sinh hoạt tốt, mặt nàng cũng bắt đầu có thịt. Uống thuốc làm gì chứ, huống chi còn ăn nhau thai!
Lại nói, cũng không phải là không có nữ hài tử mười lăm mười sáu tuổi mới bắt đầu dậy thì.
Dương thị nói: "Con còn nhỏ, thì biết cái gì chứ! Con đừng có quan tâm đến chuyện này, ta và bà ngoại con sẽ giải quyết."
Về đến nhà, Dương thị đến phòng bếp giúp đỡ, mặt Đỗ Tam Nương tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, nhưng bọn họ cũng là vì muốn tốt cho nàng, nàng có thể nói cái gì đây? Ai bảo nàng chì mới có mười ba mười bốn tuổi, vóc dáng như cái tấm ván giặt đồ, cho dù gương mặt này có mấy phần rất dễ nhìn, nhưng cũng không thể sánh nổi bộ dạng gầy như cô -ve.
Nghĩ đến cái này thế giới này những nữ tử 15, 15 tuổi đã kết hôn, nghe nói ngoại tổ mẫu 12 tuổi đã được gả đi, mười sáu tuổi sinh ra đứa trẻ đầu tiên, nhưng mà đứa bé đó chưa đến đầy tháng lại chết yểu, lại qua hai năm, mới sinh ra đại cữu của nàng.
Đỗ Tam Nương thở dài, được rồi được rồi, cứ để bọn họ làm điều mình thích.
Dương thị mang theo bọn nhỏ ở nhà mẹ đẻ hai đêm, mùng bốn Đỗ Hoa Thịnh sẽ đi đón bọn họ vế.
Ngày mùng 5 tháng giêng, Đỗ Tam Nương dậy sớm giúp đỡ. Cả đêm Dương thị chỉ ngủ mới có 2 canh giờ, nửa đêm liền dậy chuẩn bị đồ. Hôm nay người tới rất nhiều, Đỗ Tam Nương cũng biết, nhìn quầng thăm dưới mắt của nương, nàng cũng đau lòng, nói: "Nương, để con coi chừng cho, người mau đi ngủ bù đi."
Dương thị nói: "Ngủ cái gì mà ngủ, trời cũng sắp sáng rồi!"
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, lại nói: "Nương, ở đây có con canh chừng, người đi nghỉ ngơi một chút đi!"
Dương thị cười nói: "Không sao đâu, mấy năm qua chẳng phải đều như vậy sao."
Trong nồi hấp mười mấy bát cơm gạo nếp, cái nồi lớn như thế, Dương thị cũng không dám để Tam Nương canh chừng, nếu hơi vô ý chút thì nước sẽ bị sôi khô cạn. Dương thị còn nhớ rõ năm trước, chẳng qua nàng chỉ mới đi nhà xí chút xíu, khi trở về suýt chút nữa cái nắp cũng muốn bốc cháy lên, còn có chỗ bị cháy.
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nhìn Dương thị nói: "Nếu người không muốn trở về nói, vậy người mau ngồi ở phía sau lòng bếp đi."
Nói xong kéo Dương thị đến lòng bếp, còn mình đứng trước bếp.
Hơi nước rất lớn, Đỗ Tam Nương cúi đầu, mặt của nàng đều bị hơi nước che đi.
Cũng không biết hôm nay Lục Trạm có đến không, tuy nói là lúc hắn đi về đã có nói với hắn, nếu hôm nay không có việc gì thì sẽ đến. Đỗ Tam Nương mím môi, cũng không biết sao mình lạ để ý đến hắn như vậy, lúc không thấy thì cảm thấy trong lòng rất lo lắng.
Đợi cho đến khi hừng đông, Dương thị đi gọi hai đứa trẻ kia dậy, cả nhà mau chóng ăn sáng, thoáng một cái đã đến giờ thìn, cũng có người đến, là cả nhà Đại bá nương đến trước, Mễ thị vừa đến đã hỏi có cần gì giúp không, Dương thị cười nói: "Tối hôm qua đã nấu xong hết rồi, cũng không cần giúp gì nữa. Đại tẩu chỉ cần ngồi xuống là được rồi."
Sau đó là đến nhà Tam thẩm, sau đó là ngoại tổ mẫu, đã đến gần giữa trưa, nhưng Lục Trạm cũng chưa đến, Đỗ Tam Nương nhìn ra ngoài nhiều lần, cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn, trong lòng có chút nhụt chí, chẳng lẽ hôm nay hắn không có đến?