Lục Trạm dẫn Đỗ Tam Nương ra ngoài, đi đến trong viện, những huynh tỷ đệ muội của hắn xúm lại, gương mặt Lục Trạm giận dữ, nói: "Đi đi, ra chỗ khác chơi đi!"
"Lục Trạm ca, huynh muốn dẫn đại tẩu ra ngoài sao?"
"Lục Trạm ca, cũng dẫn chúng ta đi theo đi!"
Lục Trạm nhìn những đứa trẻ choai choai này, hắn nhíu mày, phất phất tay: "Các ngươi cứ ở nhà đi!"
"Lục Trạm ca đi chỗ nào thì bọn em sẽ đi chỗ đó. Đại tẩu, chúng ta muốn đi cùng với người!"
Lục Trạm nhìn mấy đứa nhóc này chỉ sợ thiên hạ không loạn, quả nhiên là hận đến nghiến răng, hắn mím môi một cái, móc túi tiền trong ngực ra, nắm một đống tiền đồng: "Cầm lấy mua kẹo đường ăn đi!"
Mấy đứa nhỏ lấy được tiền, liền cười hì hì bỏ chạy.
Lục Trạm nhìn Đỗ Tam Nương nói: "Tam Nương, chúng ta đi thôi!"
Đỗ Phong cùng Tứ Nương kéo tay của Đỗ Tam Nương, Lục Trạm ho khan hai tiếng, lại lấy tiền trong túi ra, lúc này là mỗi đứa cầm một nắm tiền đồng, hai đứa trẻ không thể cầm hết chỉ có thể bỏ vào trong túi.
Lục Trạm nói: "Bước sang năm mới, hai đứa hãy mua ít đồ ăn vặt để ăn đi!"
Đỗ Tam Nương nói: "Đỗ Phong, Tứ Nương, còn không mau trả lại."
Đỗ Phong cùng Tứ Nương lần đầu tiên nhận được nhiều tiền mừng tuổi như thế, mỗi năm phu thê Đỗ Hoa Thịnh mừng tuổi cho mấy đứa trẻ chỉ có hai văn tiền từng người, nhưng đây là tỷ phu của bọn họ.
Lục Trạm nói: "Đây là tiền mừng tuổi cho mấy đứa nhỏ, muội đừng có dọa mấy đứa trẻ như thế!"
Nói xong vẫy tay về phía hai đứa nhỏ, Đỗ Phong cùng Tứ Nương liền chạy đến bên người Lục Trạm, Lục Trạm nói: "Đừng có nghe theo tỷ của mấy đứa, đây là tỷ phu cho hai đứa."
Đỗ Tam Nương bất đắc dĩ nói: "Huynh cũng đừng nuông chiều mấy đứa trẻ!"
Vào trong thành, khắp nơi đều là những hàng hóa đều được bày la liệt, các loại tiếng rao hàng không dứt ở bên tai. Ở trước cửa của cửa hàng dán những câu đối, còn treo chiếc lồng đỏ và dải lụa đỏ, trên mặt mỗi người đều là vui mừng hớn hở.
Đầu đường có những nhóm biểu diễn đường phố lộ ra tài nghệ của mình, thỉnh thoảng còn truyền tới những lời khen. Có mười đứa trẻ vây quanh nhìn một người đang nặn kẹo đường thành hình, những cái đồ chơi được nặn từ kẹo đường kia rất là giống với đời thực, đôi mắt Đỗ Phong cùng Tứ Nương đều nhìn chằm chằm vào đó, Đỗ Tam Nương sờ lên đầu của hai đứa bé: "Nếu thích thì mua đi!"
Đỗ Phong cùng Tứ Nương cười chạy đi, chỉ vào mẫu nào đó, để người ta nặn.
Cuối cùng hai đứa nhỏ không còn ở bên cạnh nàng nữa, Lục Trạm đi tới, đứng ở bên cạnh nàng, Đỗ Tam Nương mỉm cười đứng nhìn Đỗ Phong cùng Tứ Nương, căn bản là không chú ý đến động tác nhỏ của Lục Trạm.
Cả đám trẻ xông tới rồi chạy ra ngoài, Lục Trạm mím môi một cái, đôi tay thỉnh thoảng giật giật. Lại có một đám trẻ chạy qua, Lục Trạm vươn tay ra, kéo Đỗ Tam Nương sang về phía bên mình, chững chạc đàng hoàng mà nói: "Cẩn thận chút, đừng để bị đụng phải."
Ngón tay của nàng thật lạnh, cũng rất là mềm, thật sự là rất khác với bàn tay nóng hầm hập của hắn, lần này cùng lần trước khác nhau, lần này là do hắn cố ý! Trong lòng Lục Trạm dâng lên một cỗ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hắn khẩn trương đến mức cơ thể căng cứng, trong lòng bàn tay đều chảy đầy mồ hôi.
Đỗ Tam Nương đứng vững lại, cười nói: "Không có chuyện gì đâu."
Tay của nàng rất là nhỏ, một bàn tay của hắn có thể bao vây hết hai bàn tay của nàng.
Không bao lâu, Tứ Nương cùng Đỗ Phong chạy đến, mỗi đứa đều cầm một cây kẹo đường, vui vẻ chạy đến đưa cho cho Đỗ Tam Nương, Đỗ Tam Nương cười nói: "Ăn đi. Nếu không chờ một lúc nữa là tan mất đó."
Tứ Nương cùng Đỗ Phong dạ hai tiếng, lúc này hai đứa bé không còn mất tự nhiên như vừa rồi, dù sao trong túi có tiền, đương nhiên nhìn thấy cái gì cũng không muốn ăn.
Đỗ Tam Nương nói: "Đừng có tham ăn, ăn nhiều thì lúc quay về coi chừng bị đau bụng!"
Đi một đoạn đường, Đỗ Tam Nương phát hiện tay của mình còn bị người ta nắm, ngay lập tức nàng có chút xấu hổ, dùng lực muốn rút tay của mình ra, nhưng Lục Trạm cầm rất là chặt, quả thực là không rút ra được. Lục Trạm giả vờ như không biết gì hết, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, lại dặn dò hai đứa nhỏ, đừng chạy xa và nhiều thứ khác.
Gương mặt Đỗ Tam Nương đỏ bừng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, trong lòng thấp thỏm không yên, sợ bị người khác nhìn thấy.
Chỉ là năm hết tết đến rồi, ai đâu mà có thời gian chú ý đến mấy thứ đó.
Đi hai con đường, Đỗ Tam Nương nhìn thấy có một y quán, nàng mím môi một cái, nói: "Không phải tay của huynh bị nứt da sao, đi khám xem sao, nên bôi thuốc thì phải bôi vào."
Nàng rất là xấu hổ, bị hắn cầm tay đến hai lần, trong lòng nàng không ngừng đập thình thịch, Lục Trạm gật đầu: "Được thôi, vào xem đi."
Nói xong buông tay nàng ra, hắn còn có chút không nỡ.
Cuối cùng Đỗ Tam Nương cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dặn dò hai đứa nhỏ, rồi nắm tay hai đứa, hạ quyết tâm chờ lúc nữa phải nắm tay Đỗ Phong cùng Tứ Nương.
Tiến vào y quán, Đỗ Tam Nương nói rõ lý do đến, đại phu kia liền để dược đồng lấy bảy tám chiếc lọ dược cao, nói là chuyên môn trị nứt da. Hỏi giá cả một chút, một bình nhỏ đã hơn 20 văn, đúng là không rẻ.
Lục Trạm không muốn mua, mùa đông hằng năm tay của hắn đều bị như vậy, chờ sau khi thời tiết ấm áp, đương nhiên sẽ tốt hơn, trước giờ hắn chưa bao giờ để ý qua.
Đỗ Tam Nương nhìn đôi bàn tay sưng đỏ kia, nói: "Hay là mua một bình đi, chờ quay về ta làm cho huynh cái bao tay, mỗi ngày huynh bôi dược cao, lại đeo bao tay, chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều."
Nói xong Đỗ Tam Nương cho tiểu nhị lấy thêm nhiều bình, cho Lục Trạm hai hộp, nhà mình giữ lại một hộp, lấy thêm hai hộp chờ lúc về ngoại thì cho bà ngoại. Đỗ Tam Nương nói xong liền muốn đưa tiền thanh toán, sao Lục Trạm có thể cho nàng thanh toán được, mặc dù biết nàng có tiền.
Làm nam nhân, nếu đến tiền mà cũng phải để cho nữ nhân bỏ ra, thì còn gọi là gì nam nhân? Hôm nay Lục Trạm đã để ít đồng xu và vài mảnh bạc vào trong túi lớn, hắn trả tiền, xách đồ ở trong tay, dẫn đầu ra khỏi cửa y quán.
Đỗ Tam Nương theo hắn đi ra ngoài, vừa rồi ở trước mặt người khác nên không tiện tranh chấp với hắn, dù sao cũng phải chừa cho hắn mặt mũi. Nhưng có mấy lời nàng phải nói rõ ràng với hắn.
"Lục đại ca!"
Lục Trạm quay đầu lại nhìn nàng, cười nói: "Tam Nương, làm sao vậy."
"Cái đồ kia có bao nhiêu tiền, ta phải trả lại cho huynh."
"Muội cần gì phải chia rõ ràng với ra như vậy? Của ta không phải là của muội sao, chờ sau khi thành thân, có phải muội còn chia rạch ròi với ta không?" Lục Trạm nhíu mày nói.
"Sau này là sau này, bây giờ là bây giờ."
Lục Trạm hừ một tiếng: "Hiện tại cũng tốt, về sau cũng được, không phải đều giống nhau sao!"
Nói đến đây, hắn lại nhớ đến một việc, hắn hỏi: "Lần trước có phải muội lén bỏ mười mấy văn tiền vào trong tủ của ta không?"
Lúc hắn nhìn thấy, còn cảm thấy nghi ngờ, nhớ rõ mình chưa từng bỏ tiền vào trong tủ chén, lại nghĩ đến chẳng lẽ trước kia bà bỏ ở đây, nhưng mà không phải!
Bây giờ số tiền kia còn phải đặt vào trong tủ, hắn cũng không có động đến. Hôm nay nhìn Đỗ Tam Nương phân rạch ròi với hắn như vậy, ngay lập tức hắn cảm thấy có lẽ do nàng đã bỏ vào số tiền kia.
"Cái gì mà lén lút, thì đó không phải là tiền mà lần trước mua gà sao."
Lục Trạm nghe nàng thừa nhận, trong lòng có chút tức giận, nhưng hắn không nỡ nói mà cũng không nỡ mắng, hắn hừ hừ hai tiếng, ôm lấy một bụng khó chịu đi nhanh về phía trước.
Đỗ Tam Nương thấy hắn dường như đang tức giận, mím môi một cái, nàng lại không làm gì sai, hắn đang giận cái gì chứ!
Lúc này Đỗ Phong cùng Tứ Nương ở phía trước, căn bản cũng không biết hai người ở phía sau đang xích mích với nhau.
Đi qua một cửa tiệm sách, ngoài phòng còn trưng bày bút mực giấy nghiên, Đỗ Phong nhìn thoáng qua, trong mắt có chút chờ mong, mím môi một cái, hắn vẫn nên gác qua một bên. Đọc sách rất tốn tiền, nếu mà hắn đi học thì trong nhà sẽ rất là vất vả.
"Phong ca, Tứ Nương, đi chậm một chút." Đỗ Tam Nương ở phía sau kêu.
Đỗ Phong dạ một tiếng, liền đứng cùng với Tứ Nương chờ nàng.
Lục Trạm đi một lúc, phát hiện nàng cách hắn thật là xa, hắn quay lại đi mấy bước, Đỗ Tam Nương lại kêu Đỗ Phong cùng Tứ Nương, lông mày của Lục Trạm run rẩy một chút, cắn chặt hàm răng, nghiêm mặt lại.
Rõ ràng Tam Nương không coi hắn là một người nhà!
Lục Trạm đứng ở nơi đó, Đỗ Tam Nương đi tới, nàng không hề thèm nhìn hắn chút nào, đi lên kéo Đỗ Phong cùng Tứ Nương, nói: "Hôm nay nhiều người như vậy, hai đứa đừng chạy, không thể rời khỏi tầm mắt của ta, biết không?"
Đỗ Phong gật đầu: "Tỷ, tỷ yên tâm đi, đệ sẽ nắm tay muội ấy."
Đỗ Tam Nương cười cười, ngẩng đầu nhìn thấy là cửa tiệm sách, nghĩ đến năm sau sẽ đưa Đỗ Phong đi đọc sách, thế là Đỗ Tam Nương bước chân vào tiệm sách.
Lục Trạm tức giận đến mức tim đau nhói, hắn nhíu mày, nhìn nàng tiến vào, nên cũng đành theo nàng vào thôi.
Trong phòng có không ít người, có người ngồi người đứng, đều là nam tử trẻ tuổi. Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, cũng không có đi sâu vào trong, chỉ hỏi nói: "Chưởng quỹ, có sách cho trẻ học vỡ lòng không?"
"Có có, vị cô nương này chờ một lát, ta vào bên trong lấy cho ngươi." Tiểu nhị cười nói.
Đỗ Phong nghe thấy nàng muốn mua sách cho mình, trong lòng rất kích động, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Có điều hai quyển sách cơ bản nhất là « Tam tự kinh » « Thiên tự văn », Đỗ Tam Nương cầm sách lên lật hai trang, đối với những câu chữ ở trên đó Đỗ Tam Nương không còn xa lạ gì khi nàng là một người chuyên ngành Hán ngữ và văn học, chữ ở đây không chỉ là chữ phồn thể!
Đỗ Tam Nương nhíu mày, xem ra chờ sau này có thời gian, tìm một bản sách lịch sử để xem chút.
"Bao nhiêu tiền?" Đỗ Tam Nương hỏi.
Nói xong nàng mua một cây bút lông, một tập giấy và một cái nghiên mực.
"Tất cả là 6 đồng bạc."
Đỗ Tam Nương nghe xong đều muốn hít một hơi thật sâu, chẳng trách nói đọc sách rất tốn tiền, mua những thứ này, quả nhiên là rất tốn tiền.
Đỗ Phong vừa nghe là 6 đồng bạc, ngay lập tức trong lòng như bị dội một gáo nước lạnh, thằng bé kéo tay Đỗ Tam Nương muốn đi ra ngoài: "Tỷ, chúng ta trở về đi."
Đỗ Tam Nương hít sâu mấy hơi, cắn răng, nói"Gói lại cho ta đi."
"Tỷ, đệ không muốn. Chúng ta đi về nhà thôi." Đỗ Phong dùng lực muốn kéo Đỗ Tam Nương đi, nếu đọc sách mà tốn tiền như thế, hắn tình nguyện mình không đọc sách!
"Đỗ Phong!" Đỗ Tam Nương mím môi một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Buông tay ra đi."
"Tỷ..."
"Tiểu nhị ca gói lại cho ta đi." Nói sờ túi tiền của mình.
Bên kia Lục Trạm mò tìm trong túi tiền của mình, tìm mấy bạc vụn ra, đưa cho đối phương, đối phân cân trong tay một chút, lại thối mười mấy văn tiền cho Lục Trạm.
Đỗ Tam Nương nhìn chằm chằm hắn, Lục Trạm nhét sách vở vào trong ngực.
Ra cửa, Đỗ Tam Nương nhìn hắn nói: "Lục đại ca..."
"Đừng nói với ta những cái kia, Tam Nương, ta hi vọng muội thật lòng coi ta là một người nhà." Lục Trạm nói xong đưa những thứ đồ kia cho Tam Nương, sau đó nói: "Phong ca, tỷ tỷ muốn đưa đệ đi đọc sách, thì đệ cứ đi đi, đừng có phụ lòng của tỷ tỷ đệ."
Đỗ Phong ôm những vật kia, trong mắt chứa đầy nước mắt.
"Lục đại ca, ta cũng không có ý gì khác, nhưng ta thật sự có tiền." Đỗ Tam Nương nhíu mày nhìn hắn, hắn kiếm tiền cũng không dễ dàng, đều rất là vất vả.
Lục Trạm nhìn nàng nói: "Muội cứ cất kỹ tiền của muội đi. Ta sẽ mua đồ cho muội."
Nói xong hắn nhìn thấy phía trước có những bông hoa được bày ở quầy hàng, hắn vội vàng đi hai bước, cầm lấy một đóa hoa lụa màu đỏ rực, nhìn Đỗ Tam Nương nói: "Tam Nương, muội qua đây nhìn xem."
Đỗ Tam Nương đi qua, Lục Trạm liền cắm đóa hoa kia lên đầu của Tam Nương: "Thật là đẹp."
Tứ Nương chỉ vào một đóa hoa màu tím nhạt ở bên trong: "Cái này thật là đẹp."
Đỗ Tam Nương lấy hoa lụa trên đầu nàng xuống, nàng không thích những bông hoa màu xanh đỏ. Lục Trạm nói: "Muội thích cái nào, thì muội cứ chọn đi."
Bên trên quầy hàng đều là những đồ mà nữ tử hay dùng, son phấn bột nước, hoa lụa, hoa cài đầu, khăn tay, hầu bao, trâm cài tóc, các loại phụ kiện nhỏ khác.
Đỗ Tam Nương nhìn Tứ Nương một chút, hỏi: "Tứ Nương, muội thích cái nào?"
Chưởng quỹ thấy có khách đến, đương nhiên rất vui vẻ mở cái hộp nhỏ ở bên cạnh: "Cái này hơi nhỏ, rất thích hợp để cho đứa nhỏ mang."
Bên trong hộp nhỏ có một hoa lụa lớn bằng ngón tay cái, rất là xinh xắn, Đỗ Tam Nương cầm mấy cái ra, cắm lên đầu Tứ Nương. Còn nàng cầm hai dây buộc tóc, cũng cầm mấy cái hoa lụa nhỏ.
Lục Trạm thấy nàng chỉ cầm một cái nhỏ, lại lấy một cây trâm hồ điệp, còn được trang trí hai hạt châu màu đỏ như hạt gạo: "Tam Nương, cái này thật là đẹp."
Nói xong hắn không cho nàng cự tuyệt, liền để cho chưởng quỹ lắp ráp vào, rồi trả tiền.
----
Lại đi một lúc, Đỗ Tam Nương nói nhà mình muốn mua một con là và một con lừa.
Lục Trạm nói: "Ta biết ở đâu bán những thứ này, ta sẽ dẫn đi."
Ở trong thành mặc kệ góc nào, Lục Trạm đều rất là quen thuộc.
Tạ Hồng là chuyên môn buôn bán súc vật, bán đủ tất cả các loại heo, dê, bò con, lúc Lục Trạm dẫn người đi tìm hắn ta, thì Tạ Hồng đang dùng cơm.
Đỗ Tam Nương cứ nghĩ đối phương sẽ lớn tuổi, không nghĩ tới lại là một người rất trẻ. Nhìn bộ dạng thấy Lục Trạm và hắn ta hình như có quen biết nhau, Tạ Hồng mồm miệng nói không rõ: "Trạm ca đến rồi hả, ăn cơm không?"
Lục Trạm ghét chén mì sợi của hắn, nói: "Ngươi cứ ăn đi, ở đây ngươi có bán con la không?"
"Tạm thời chỗ ta không có la, nhưng mà có lừa!" Nói xong hắn ta chỉ chỉ, quả nhiên bên trong có vài con lừa, còn đang kêu la.
Lục Trạm nói với Đỗ Tam Nương: "Tam Nương, có mua không?"
Đỗ Tam Nương gật đầu: "Mua."
Lục Trạm nói: "Huynh đệ, cho ta một con lừa tốt."
Tạ Hồng chùi miệng, đặt bát ở trên kệ, đứng lên đi mở cửa hàng rào. Lúc nãy ngồi nên không cảm thấy được, người này vừa đứng lên thì dáng vẻ rất là cao, ngang bằng Lục Trạm, nhưng cơ thể lại không rắn chắc bằng Lục Trạm.
Tạ Hồng hỏi nhỏ Lục Trạm: "Trạm ca, đây là thê tử của huynh sao?"
Nói xong Tạ Hồng lại cười lên, đều nói trong nhà đã chọn một thê tử nhỏ cho Lục Trạm, hôm nay nhìn thấy quả nhiên còn rất nhỏ, chẳng những người gầy yếu, mà nhìn tuổi cũng rất là nhỏ, cái đầu chỉ mới tới đến lồng ngực Lục Trạm.
"Đó là Tam Nương, thê tử của ta." Nói xong Lục Trạm nhếch môi cười.
Tạ Hồng kéo một con lừa ra: "Con lừa này cực kỳ tốt, huynh nhìn xem, mập mạp và khỏe mạnh, sức lực rất là lớn đó!"
Lục Trạm nói: "Ngươi đừng có dùng thủ đoạn để lừa ta!"
"Trạm ca, sao ta lại dám lừa huynh chứ, tuyệt đối không có lừa huynh đâu!" Tạ Hồng liên tục vung tay nói, còn kém nữa là giơ tay lên thề.
Khi còn bé hắn ta đã bị Lục Trạm đánh qua mấy lần, mặc dù bây giờ đã lớn rồi, nhưng vẫn còn hơi sợ hắn.
Lục Trạm nhìn một chút, so với vài con lừa khác, thì con lừa này đúng là mập mạp khỏe mạnh, tứ chi phát triển.
"Tam Nương, muội xem có muốn mua không? Nếu là không thích, đợi lát nữa chúng ta sẽ đến xem sao."
Mua một lừa, sau này muốn đi đâu cũng sẽ dễ dàng hơn một chút. Đỗ Tam Nương chỉ vào nó nói: "Liền mua con này đi! Bao nhiêu tiền vậy?"
Tạ Hồng cười nói: "Ta cùng Trạm ca quen biết nhau, ngươi cứ đưa đủ tiền vốn cho ta là được rồi!"
Lục Trạm vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Cái này còn tạm được, đúng là huynh đệ!"
Lúc này cho dù thế nào Đỗ Tam Nương cũng sẽ không cho hắn bỏ tiền ra, trả tiền xong, Lục Trạm dắt con lừa, còn cầm mấy dây thừng từ chỗ Tạ Hồng.
Không còn gì để đi dạo, mấy người liền chuẩn bị trở về nhà.
Đi qua mấy con đường, đột nhiên Đỗ Tam Nương thấy có người đang gọi mình: "Tam Nương, Đỗ Tam Nương..."
Nàng bỗng nhiên quay đầu, nhìn xung quanh, thì thấy Triệu quản gia nheo mắt cười nói: "Tam Nương, ở đây!"
"Triệu thúc..." Đỗ Tam Nương hoảng sợ nói, trên mặt mang nụ cười đi đi về phía ông ấy.
"Triệu thúc, sao thúc ở đây? Ta còn muốn chờ qua năm sẽ đi thăm hỏi thúc."
Triệu quản gia nói: "Hôm nay đại công tử đi ra ngoài, ta liền đi theo."
Nói xong ông ấy chỉ về một phía.
Đỗ Tam Nương nhìn phía đó, quả nhiên nhìn thấy vị đại công tử của Nhan phủ đang nói chuyện với người khác. Dường như hắn ta phát hiện có người nhìn mình, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, Đỗ Tam Nương bị hắn ta bắt gặp, không khỏi thấy lúng túng.