" Ô oa oa oa!"
Tiếng khóc thét kinh thiên động địa đột nhiên vang lên.
Nam Bảo Châu miệng đang ngậm một cái đùi gà kho cũng nức nở nói:" Các ngươi đang khóc cái gì nha, làm cho người ta cũng thật đau lòng! Ô ô ô, các người đừng khóc nữa.."
" Ngươi cái đồ ngốc này!"
Lão phu nhân cười mắng một câu, trong nội tâm ngược lại là thoải mái không ít.
Nam Bảo Y ôm cổ lão phu nhân, yếu ớt hôn hai má nàng," Tổ mẫu, ta sẽ hiếu thuận người thật tốt, vì lẽ đó ngài nhất định phải bảo trọng thân thể, sống lâu trăm tuổi."
Lão phu nhân cưng chiều nhẹ véo chóp mũi nàng," Tổ mẫu chỉ mong tỷ muội các ngươi một đời bình an, cả đời được người coi như châu báu nâng niu trên tay, mới có thể dài mệnh trăm tuổi được!"
...
Đi ra từ Tùng Hạc viện, ngoài trời mưa xuân lại rơi.
Thị nữ bung dù che cho Nam Bảo Y, đi tới bên ngoài Cẩm Y các, lại trông thấy một thân ảnh đang quỳ.
Nam Bảo Y sững sờ.
Vị này là....
Nhị ca của nàng, Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch là con nuôi được đại bá ôm về. Mặc dù cũng coi là công tử Nam phủ, nhưng cũng không cùng huyết mạch, người trong phủ đối đãi với hắn đến ngay cả con thứ cũng không bằng.
Hai năm trước đại bá chết trận trên sa trường, địa vị của hắn trong phủ càng thêm ti tiện, cơ hồ bị xem như gã sai vặt mà sai sử.
Nhưng mà Nam Bảo Y rõ ràng nhớ kỹ, kiếp trước, vị nhị ca này từ khoa thi cử tiến sĩ bắt đầu bộc lộ tài năng, từng bước một ngồi xuống các vị trí của Đại Lý Tự Khanh.
Về sau hắn bỏ văn theo võ, trinh chiến sa trường. Lập được quân công hiển hách, tuổi còn trẻ đã được phong làm chính nhất phẩm đại đô đốc.
Bởi vì giúp hoàng đế giải quyết ba lần khó khăn, còn được thế nhân gọi Đế Sư, quyền khuynh thiên hạ thanh danh hiển hách, là quyền thần dậm chân một cái thiên hạ đều phải rung chuyển.
Nam Bảo Y đang hồi tưởng lại, đột nhiên Tiêu Dịch nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau.
Quyền thần tương lai vẫn chỉ là một thiếu niên, có thể bề ngoài lại là nhất đẳng, dáng người thon dài thẳng tắp, bộ dạng lạnh lùng mà xinh đẹp, màu có chút trắng bạch hiện ra thân thể bệnh tật, đường cong mũi cực đẹp, một đôi mắt phượng hẹp dài yêu dã nhuộm màu u ám, môi mỏng đỏ nhạt mím thật chặt.
Hắn mặc trường bào đen, tư thế quỳ thẳng tắp như tùng trúc, nước mưa bắn ướt vạt áo, tạo cảm giác cao thâm khó lường.
Nam Bảo Y âm thầm tán thưởng, không hổ là quyền thần đem quyền khuynh dã triều. Nhìn một cái người ta quỳ nơi đó không kiêu ngạo không tự ti, có thể thấy được trời sinh liền có tính ngông nghênh.
Thị nữ bên cạnh khẽ nhắc nhở nàng:" Tiểu thư, làm sao người lại ngẩn người với nhị công tử rồi? Hắn là bởi vì ngài mới bị phạt quỳ. Ánh mắt của hắn thật đáng sợ, nếu không chúng ta đi vòng?"
Nam Bảo Y nhớ tới hai ngày trước nàng còn chưa trùng sinh trở về, còn là ngũ tiểu thư ngang ngược. Trong lúc thả diều trong vườn, diều bị mắc trên núi giả, đúng lúc Tiêu Dịch đi ngang qua, nàng nháo muốn hắn leo lên lấy diều cho nàng, hắn không chịu, thế là nàng vén tay áo tự thân lên trận, kết quả bị ngã từ trên núi giả xuống.
Cái ót bị đập xuống đất, phải nam tĩnh dưỡng hai ngày trong khuê phòng.
Tổ mẫu tức giận, phạt Tiêu Dịch mỗi ngày phải quỳ hai canh giờ ngoài Cẩm Y các để bồi tội.
Nam Bảo Y nhớ lại, hận không thể đập đầu chết.
Sai lầm, quyền thần tương lai vậy mà lại để mỗi ngày phải quỳ hai canh giờ bồi tội nàng!
Đến cùng trùng sinh một lần, tâm trí của nàng cũng không còn phải là hài đồng mười hai tuổi. Biết muốn đối phó với gia tộc Trình thái thú thậm chí những kẻ quyền quý Thục quận kia, nếu chỉ dựa vào chính mình cùng Nam phủ là không đủ, nàng nhất định phải ôm lấy khối vàng lớn Tiêu Dịch này.
Thế là nàng cầm dù giấy, phân phó thị nữ đi nấu một bát canh gừng nóng.
Nàng cẩn thận từng li từng tí ngồi xổm xuống bên người thiếu niên. Đem hơn nửa dù giấy nghiêng che cho hắn, nghiêm mặt kêu:" Nhị ca ca..."
Đây là lần thứ nhất nàng gọi hắn là ca ca, thế nhưng thiếu niên mặt vẫn thờ ơ, lạnh lùng.
Nam Bảo Y lúng túng một hồi, lại lấy lòng nói:" Nhị ca ca chắc còn chưa dùng cơm trưa đi, ngươi có muốn ăn bánh hoa đào không—"
Nói còn chưa dứt lời, ánh mắt sắc bén như đao của thiếu niên rơi lên mặt nàng.
Quanh thân lặng yên không một tiếng động phóng thích uy áp, dọa đến Nam Bảo Y run rẩy hận không thể chạy ngay.
Nàng run rẩy lấy từ trong tay áo ra một khối bánh ngọt," Nhị ca ca, ăn bánh hoa đào?"
Thiếu niên lạnh lùng:" Cút."
Nam Bảo Y cũng không dám bỏ đi, đem bánh hoa đào đưa đến môi hắn," Nhị ca ca nếm thử, là ta cầm từ trong phòng tổ mẫu, có thể..."
Tiêu Dịch trầm mặt.
Cô nương ngồi xổm trước mặt nhỏ nhỏ một đoàn trắng nõn như ngó sen, tay nhỏ trắng mền nắm chặt khối bánh ngọt, ngón tay nhỏ mảnh khảnh còn yếu ớt nhếch lên.
Lúc trước khi nàng đối với hắn vênh mặt hất hàm sai khiến, cũng là vểnh ngón tay nhỏ lên.
Trong mắt phượng lướt qua lãnh ý, hắn không chút lưu tình đẩy tay nàng ra.
Bánh hoa đào rơi xuống nền gạch đá xanh. Trên mù bàn tay trắng nõn lập tức hiện ra vệt đỏ, đau đến nàng hít sâu một hơi, mở to mắt đỏ ngập nước mắt, luống cuống nhìn qua vị quyền thần tương lai này.
Mưa càng lúc càng lớn dần, nhiễm ướt phía sau lưng cùng váy áo nữ hài tử, giày thêu cũng ẩm ướt, mặc trên người mười phần không thoải mái.
Nàng cố nén khó chịu, nhỏ giọng nói:" Nhị ca ca, trước kia là do ta không hiểu chuyện, ngươi không cần cùng ta so đo, chốc lát mưa tạnh ta liền đi tìm tổ mẫu, cầu người không cần phạt ngươi quỳ nữa."
Cỗ thân thể này mười hai tuổi mảnh mai cực kỳ, mới ngấm có chút mưa liền đã bắt đầu choáng váng. Vừa nói xong dù giấy trong tay vô lực rớt xuống đất, cả người dựa vào trong ngực Tiêu Dịch ngã xuống—
Lại bị Tiêu Dịch lạnh lùng đẩy ra.
Tiểu nữ hài ngã xuống nền gạch đá xanh, váy áo vàng nhạt xoè xuống tự như đóa hoa sen bị mưa vùi dập.
" Tiểu Thư!"
Thị nữ bưng canh gừng đi ra sợ hãi kêu lên, vội vàng gọi bà tử đem Nam Bảo Y ôm vào viện, lại hung ác nhìn về phía Tiêu Dịch, chống nạnh mắng:" Nhị công tử làm chuyện tốt! Đợi lát nữa nô tỳ hồi bẩm lão phu nhân, cho ngươi biết mặt."
Mắng xong, hầm hừ tiến vào Cẩm Y các.
Giữa màn mưa bụi, lâm viên Nam phủ phong cảnh bày trí tinh mỹ rộng lớn, chỉ lẻ loi hình bóng thiếu niên vẫn quỳ gối trên gạch đá xanh như cũ. Nước mưa nhiễm ướt vạt áo, mặt mày anh tuấn lãnh nghị, bất thiện nhìn chăm chú qua màn mưa bụi về phía Tú Lâu.
.....
Nam Bảo Y tỉnh lại, thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã ảm đạm, bên trong Tú Lâu đã đốt đèn lưu ly, giờ này hẳn đã là hoàng hôn.
Nàng gắng gượng đứng lên, không để ý tới mình đang bị nhiễm phong hàn, kêu lên:" Hà Diệp, chén canh gừng nóng kia đã đem bưng cho nhị ca ca chưa?"
Thị nữ Hà Diệp bưng cháo tổ yến tiến vào, khuôn mặt nhỏ không cam lòng," Hắn hại tiểu thư bị nhiễm phong hàn, nô tỳ làm sao có thể bưng canh cho hắn uống? Nô tỳ mắng hắn một trận, sau đó hồi bẩm lão phu nhân, lão phu nhân phạt hắn mười roi."(ahr)