Phùng Kiến Vũ không nhiều lời nữa trực tiếp mang đầu lưỡi của mình tách mở khuôn miệng Vương Thanh ra tiến vào, bàn tay ở phía dưới cũng đã luồn được vào bên trong quần hắn, cầm lấy vật thô cứng kinh người kia khẽ xoa nắn. Động tác của Phùng Kiến Vũ vô cùng dịu dàng chậm rãi càng khiến cho Vương Thanh dục hỏa khó nhịn, hắn đáp lại nụ hôn của cậu nhưng không hề có ý định động tay động chân, bụng của Phùng Kiến Vũ đã lớn rồi đứa nhỏ kia cũng không thể nói muốn phá bỏ là phá bỏ được nữa, nếu như hắn điên cuồng tiến tới đứa nhỏ trong bụng kia khẳng định sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa Phùng Kiến Vũ cũng không thể an toàn được.
Phùng Kiến Vũ hơi hơi tách khỏi môi Vương Thanh một chút, ánh mắt có điểm mơ màng mang theo tia dụ tình lan tràn, cái miệng nhỏ nhắn bị nước miếng làm cho bóng loáng kia khẽ cử động mấp máy:
"Có phải ngài gần đây tâm trạng không tốt cho nên mới bực bội với đứa nhỏ, nếu như tâm trạng ngài tốt lên rồi thì ngài đừng như vậy với đứa nhỏ nữa nhé"
Vương Thanh không nói chỉ nhìn Phùng Kiến Vũ chằm chằm, Phùng Kiến Vũ giống như nhận ra được điều gì đó liền gấp gáp kéo lấy tay Vương Thanh đặt lên bụng mình:
"Đứa nhỏ đang động"
Vương Thanh cũng cảm nhận được bụng của Phùng Kiến Vũ nhô lên rồi hạ xuống một chút, tuy rằng không phải là quá mức mạnh mẽ nhưng hắn vẫn có điểm bất an hỏi cậu:
"Có đau không?"
Phùng Kiến Vũ phì cười:
"Một chút cũng không đau"
Vương Thanh nhắm mắt lại muốn trời sáng thật nhanh, Phùng Kiến Vũ đột nhiên kéo lấy tay Vương Thanh đặt xuống mông mình, giọng nói hiện tại chẳng khác nào gió mùa thu đang thổi:
"Nếu như ngài không quá mạnh bạo... liền có thể rồi"
Vương Thanh quang sang nhìn Phùng Kiến Vũ, khi bắt gặp được khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ kia của cậu liền hiểu ra được chuyện gì đang diễn ra, hắn vội vã lật người đưa đầu ngón tay thăm dò vào trong động nhỏ của cậu, Phùng Kiến Vũ đã lâu cũng không được tiếp xúc thân mật như vậy cho nên vô cùng nhớ nhung mà đón nhận, đầu ngón chân cũng vì sung sướng mà quặp chặt lại với nhau, mười đầu ngón tay nắm lấy ga trải giường khó nhịn, miệng nhỏ liên tiếp phát ra tiếng kêu ngâm nga tà mị:
"Ưm...ha... ân"
Vương Thanh nhìn cái bụng lớn của Phùng Kiến Vũ e ngại một chút, nếu như để cho hắn tự mình làm chủ thì hắn cũng không chắc mình có thể không mạnh bạo điên cuồng hay không, dù sao cũng đã có một khoảng thời gian lâu thật lâu hắn không được chạm vào thân thể nhu mềm này rồi, cho nên vấn đề lúc này đây là như thế nào tiến vào mới có thể đảm bảo được an toàn cho Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ cũng hiểu được sự do dự của Vương Thanh, khi hắn vẫn còn đang suy nghĩ kỹ càng ở một bên thì cậu đã trực tiếp mang hai chân mình tách rộng ra rồi:
"Nếu như ngài nhẹ nhàng một chút thì sẽ không sao đâu"
Vương Thanh nghĩ một hồi liền trở mình ngồi tựa lưng vào thành giường, mang bàn tay vỗ vỗ lên đùi mình nói:
"Đến đây ngồi"
Phùng Kiến Vũ nhỏ giọng đáp:
"Sẽ nặng lắm đấy"
Vương Thanh giọng nói có tia nóng nảy khó nhịn:
"Không sao, mau đến đây nhanh lên"
Phùng Kiến Vũ bước đầu là mang hai chân tách rộng ra qùy gối ở trên giường chưa dám ngồi xuống chân hắn, Vương Thanh nhíu mày trực tiếp dùng một chút sức lực ôm lấy cậu vào trong lòng, bàn tay gấp gáp mang hai rãnh mông cậu tách ra đưa liền một lúc ba đầu ngón tay vào khuấy đảo, Phùng Kiến Vũ bất ngờ bị như vậy cả người liền mềm nhũn gục ở trên vai Vương Thanh, mái tóc cũng bị mồ hôi làm nhiễm ẩm mà bết dính trước trán. Vươn Thanh nhấn người Phùng Kiến Vũ xuống, động nhỏ chật hẹp kia trực tiếp bao lấy vật đang cương cứng nóng nảy của hắn, Phùng Kiến Vũ hức một tiếng, môi mỏng chạm vào tai Vương Thanh mấp máy:
"Thanh a... ưm"
Một tiếng Thanh kia của Phùng Kiến Vũ chẳng khác nào khiến cho lý trí cuối cùng trong đầu Vương Thanh bị đánh đổ hoàn toàn, hắn ở phía dưới nhấc thân chuyển động, Phùng Kiến Vũ ở phía trên cũng bị rung lắc điên cuồng, Phùng Kiến Vũ hốt hoảng vội vã đưa tay chạm lên bụng mình gấp gáp nói:
"Ngài đừng như vậy... sẽ nguy hiểm đến đứa nhỏ mất"
Vương Thanh gấp đến phát điên rồi nhưng lại bị Phùng Kiến Vũ nói dừng lại, hắn không thể làm khác hơn là đình chỉ động tác bất mãn chửi thề một câu:
"Chết tiệt"
Phùng Kiến Vũ biết Vương Thanh bị mất hứng cho nên liền đưa đôi môi kia gấp gáp hôm vào khắp mọi nơi trên gương mặt để lấy lòng hắn:
"Ngài đừng tức giận nhé... không phải là không thể, mà là ngài chậm một chút thôi, nếu như quá nhanh đứa nhỏ trong bụng rất có thể bị kinh sợ"
Vương Thanh không muốn chuyển động nữa, hắn một là nhanh hai là trực tiếp dừng lại, bảo hắn làm thật chậm rãi chẳng khác nào lấy mạng hắn rồi. Phùng Kiến Vũ sợ Vương Thanh sẽ tức giận cho nên miệng nhỏ không dám ngừng nghỉ một giây phút nào, cứ như vậy vừa hôn hắn vừa nói:
"Ngài đừng tức giận, đừng không vui..." Phùng Kiến Vũ vừa nói vừa tự mình di chuyển thân dưới: "Chậm như vậy thôi, là có thể mà... ân?"
Vương Thanh cả đời ngang ngược uy mãnh chưa bao giờ chịu nghe theo chỉ thị của người khác, cũng chưa bao giờ làm việc gì để cho bản thân bức bối, nhưng hiện tại đây thì người phía trước này đã có thể mang cái gọi là "trước nay chưa từng" lần lượt để cho hắn trải nghiệm hết rồi.
Phùng Kiến Vũ vừa uốn éo thân mình, cả người mềm mại nhu nhu ôm lấy cổ Vương Thanh hôn hắn, một bên phát ra tiếng ngâm nga đứt quãng khiến cho một người nào đó trong căn phòng này phải thống khổ:
"Ngài đừng tức giận nhé, đừng tức giận...".