Phùng Kiến Vũ vừa được Vương Thanh thả ra liền ngồi thẳng dậy ở trên đùi Vương Thanh thở hổn hển, hai mắt mở lớn có điểm hốt hoảng nhìn hắn nói:
"Ngài vì sao lại nói như vậy chứ, em như vậy không phải là đều do ngài hay sao?"
Vương Thanh híp mắt nhìn Phùng Kiến Vũ:
"Tại vì sao lại do tôi, tôi từ khi nào dạy em như thế?"
Phùng Kiến Vũ có điểm luống cuống:
"Ngài không có dạy em như thế, nhưng mà... nhưng mà bởi vì ngài em mới như thế"
Vương Thanh nhếch môi:
"Thân thể này cũng là do em làm chủ, em sao có thể nói là vì tôi làm đây?"
Phùng Kiến Vũ có chút bực bội mím chặt môi, Vương Thanh thấy người nọ không nói được gì liền tiếp tục đả kích:
"Vẫn là nói ngay từ lúc sinh ra đã như vậy, sự hư hỏng này đã ngấm vào trong máu rồi"
Phùng Kiến Vũ im lặng cúi đầu, tay nhỏ cũng tự động nắm chặt lại với nhau, một bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định nhỏ giọng lí nhí trong miệng:
"Ngài đừng nói như vậy có được không?"
Vương Thanh dùng một ngón tay nâng cằm Phùng Kiến Vũ lên hỏi:
"Tại sao?"
Phùng Kiến Vũ hít một hơi thật sâu:
"Bởi vì em cảm thấy mình giống như là... giống như là... không là cái gì cả"
Vương Thanh bật cười ha ha:
"Thế em nghĩ em là cái gì?"
Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh, sau đó liền tránh khỏi ngón tay của hắn cúi đầu buồn bã không nói. Vương Thanh không buông tha cho Phùng Kiến Vũ, ép buộc cậu trả lời câu hỏi kia đến cùng:
"Nói đi, em nghĩ mình hiện tại đang là cái gì?"
Phùng Kiến Vũ cũng không rõ mình hiện tại đang là cái gì, chính vì thế mới trả lời thế này:
"Em là Phùng Kiến Vũ"
Vương Thanh lên tiếng:
"Sai rồi!"
Phùng Kiến Vũ hả một tiếng, Vương Thanh liền tiếp lời:
"Em không phải đã quên mình gọi là tiểu khoái lạc sao?"
Phùng Kiến Vũ im lặng không nói gì cũng không có hành động gì tiếp theo cả, Vương Thanh đưa tay nắm lấy bàn tay của Phùng Kiến Vũ, mang đầu ngón tay thon dài kia của cậu đùa nghịch một chút rồi hỏi cậu:
"Đang không vui sao?"
Phùng Kiến Vũ lắc đầu, Vương Thanh thấy thế lại thở dài kéo cậu vào lòng rồi cúi xuống hôn lên đôi môi bởi vì tức giận mà mím chặt kia:
"Nói cho em biết một điều, thật ra tôi cảm thấy em nhìn cũng rất được... được rồi tôi có lẽ sẽ cần rời đi khoảng một tuần, khi tôi trở về tôi muốn nhìn thấy em có mặt ở nhà, nếu không đến lúc đó đừng trách tôi"
Phùng Kiến Vũ tự động ngả đầu vào lồng ngực của Vương Thanh, tay nhỏ dè dặt đặt ở trên đó khẽ xoa nhẹ, giọng nói nhu nhu nhỏ đi một chút:
"Ngài sẽ nhớ em chứ?"
Vương Thanh vòng tay ôm lấy người Phùng Kiến Vũ, tay lớn đặt trên tấm lưng của cậu khẽ trượt xuống hai rãnh mông mê người kia khẽ khàng xoa nắn:
"Tôi đi làm việc chứ không phải đi chơi, công việc bề bộn cần phải giải quyết, em nói xem tôi còn có thời gian để nhớ tới em hay sao?"
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu dùng ánh mắt mở lớn kia nhìn hắn:
"Ngài không ăn cơm, không đi tắm, không nghỉ ngơi, không đi ngủ sao? Khoảng thời gian đó ngài vẫn sẽ nghĩ đến công việc sao?"
Vương Thanh nhếch môi:
"Như vậy em muốn trong một tuần đó tôi chỉ nghĩ đến công việc rồi nghĩ đến em, không muốn cho tôi một giây phút nào để nghỉ ngơi?"
Phùng Kiến Vũ nhanh chóng lắc đầu:
"Không phải thế, thật ra ngài chỉ cần nghĩ đến em một chút là được rồi... chính là ngài cũng có thể nói một câu đại loại như tôi sẽ nhớ em, ngài chỉ cần nói như vậy em cũng sẽ tin mà..."
Phùng Kiến Vũ càng nói càng nhỏ, Vương Thanh cúi đầu chạm vào mái tóc mềm mượt kia của cậu:
"Được rồi, tôi sẽ nhớ em"
Phùng Kiến Vũ trái tim kích động:
"Thật không?"
Vương Thanh hơi nhíu mày dùng tay nâng cằm Phùng Kiến Vũ lên đối diện với mình:
"Là người nào vừa mới rồi nói chỉ cần tôi nói câu kia thì sẽ tin, bây giờ còn hỏi thật không là sao chứ?"
Phùng Kiến Vũ có chút thất vọng nhưng vẫn gật đầu cười một cái hướng Vương Thanh nói:
"Em cũng sẽ nhớ ngài!".
Vương Thanh hài lòng ừ một tiếng. Tiếp theo sau đó Phùng Kiến Vũ lại một bộ dạng ấp úng không biết nên nói hay không:
"Có một chuyện không biết em có nên nói hay không..."
Vương Thanh nhắm mắt nghỉ ngơi:
"Vậy không cần nói"
Phùng Kiến Vũ quả thật im lặng, nhưng ba giây sau đó vẫn mở miệng nói ra:
"Thật ra thì em chỉ muốn hỏi rằng... chỗ sắp tới ngài đến làm việc có nhiều người hay không?"
Vương Thanh đáp một chút:
"Nhiều!"
Phùng Kiến Vũ cúi đầu xuống hôn nhẹ một cái vào ngực Vương Thanh:
"Chính là ngài như vậy... ai cũng đều yêu mến ngài, có đúng hay không?"
Vương Thanh nhếch môi:
"Em nghĩ xem?"
Phùng Kiến Vũ bắt đầu có chút căng thẳng:
"Chính là em muốn hỏi... ngài... ở đó... có thích người nào hay không?"
Vương Thanh hửm một tiếng:
"Nếu như tôi thích người nào đó, người đó hiện tại còn có khả năng không ở bên cạnh tôi hay sao?"
Phùng Kiến Vũ hít một hơi thật sâu mang mấy lời mình suy nghĩ nãy giờ nói ra hết cho Vương Thanh nghe:
"Em mong chuyến đi này ngài đừng để mắt đến ai khác cả, bởi vì nếu không em thật sự sẽ rất buồn"
Vương Thanh bật cười ha ha:
"Còn có người dụ tình hơn em có thể khiến tôi để mắt tới sao?"
Phùng Kiến Vũ mím mím môi:
"Ngài chỉ cần không cho người khác có cơ hội tiếp cận ngài, thì cả tinh cầu này không ai có thể... ưm... dụ tình hơn em được"
Vương Thanh hỏi Phùng Kiến Vũ:
"Nếu như người đó cố ý tự động ngả vào lòng tôi thì sao?"
Phùng Kiến Vũ đáp:
"Như vậy ngài hãy đẩy người đó ra"
Vương Thanh lại hỏi:
"Nếu như người đó không chịu buông thì thế nào"
Phùng Kiến Vũ nhíu mày:
"Vậy ngài liền mắng người đó"
Vương Thanh nhếch môi:
"Nếu như người đó không sợ?"
Phùng Kiến Vũ im lặng một chút, sau đó liền xấu hổ cúi đầu xuống nhỏ giọng nói một câu thế này:
"Vậy ngài mang phi thuyền tới đón em qua đó"
Vương Thanh sảng khoái đáp ứng:
"Được!".