Hạ Tử Hân tự thuật:
Ta không biết chính mình là làm sao vậy, như là đang nhập ma, thầm nghĩ chiếm lấy thân thể của nàng, không có một tia tình cảm nào đáng nói, chính là muốn chiếm lấy mà thôi.
Ta thô bạo cởi đi của nàng áo khoác, chỉ còn lại có một kiện cái yếm, hai tay đặt trên hai luồng mượt mà trước ngực của nàng.
Khi hôn lên của nàng khuôn mặt, trên mặt lý trí gọi trở về, ta phát điên đẩy ra nàng, một người ở đầu giường phát run, ta không biết chính mình như thế nào sẽ giống như cầm thú, cũng không quan tâm của nàng cảm thụ. Ta thậm chí nói không rõ, ta hiện thời cảm thụ, phần lớn là đau đi, trái tim gắt gao bóp chặt.
Ta như vậy, chính là đang yêu nàng đó ư? Hỏi chính mình, giờ này khắc này ta cũng không có thể cho chính mình kiên định đáp án.
Hai tay chặt chẽ ôm lấy chính mình, muốn một cái ôm ấm áp đơn giản nhất, nhưng không có nửa điểm ôn ý, có chính là vô tận cảm giác lạnh lẽo. Nàng nhất định là hận cực ta, cũng nhất định là chán ghét mình. Ta làm thế sao lại có thể xứng đáng với tình yêu của nàng? Tâm dần dần ổn định lại, đang muốn xuống giường rời đi khi, lại bị nàng gắt gao ôm lấy lưng.
Thân thể của ta chấn động, không biết nàng vì sao ôm lấy ta, hoàn toàn ra ngoài của ta dự kiến. Nguyên vốn tưởng rằng nàng nên lạnh lùng hoặc là có chứa hận ý nhìn ta rời đi, lại không nghĩ rằng nàng sẽ ôm ta.
Ta sững sờ ở tại chỗ, hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, thản nhiên mở miệng nói "Buông đi, chúng ta có lẽ thật sự không thích hợp. Cũng có lẽ là có duyên vô phận, đem đêm nay chuyện quên sạch sẽ đi. "
Nói những lời này thời điểm, ta hơi ngước đầu, sợ hốc mắt đã muốn ở đảo quanh nước mắt rơi xuống.
Nàng nghe xong của ta nói sau, cũng không có buông tay ra, mà là càng ôm càng chặt, ta khẽ nhíu mày, bị nàng ôm thật sự có phần đau. Muốn mở miệng làm cho nàng buông ra khi, lại cảm giác được sau lưng truyền đến nức nở, ngây ngẩn cả người. Nàng khóc sao? Là khóc vì ta sao? Rất nhiều suy nghĩ bồi hồi ở trong đầu, cuống quít rời khỏi của nàng ôm ấp, xoay người sang chỗ khác, thấy nàng chính hồng hai mắt, nước mắt ở khuôn mặt tùy ý chảy xuống.
Ta có chính là đau lòng, trái tim đều đang nhìn đến của nàng nước mắt khi, cả khuôn mặt đều đau đớn không nguôi. Lau khô của nàng nước mắt, lại không nghĩ rằng càng lau càng nhiều, càng nhiều ta liền càng bối rối. Không kịp nghĩ nhiều, thân mình đã tiến về phía trước, dừng ở của nàng khuôn mặt, một chút một chút hôn của nàng nước mắt, nhẹ giọng nói "Đừng khóc, đừng khóc, ngươi khóc lòng ta đau, thật sự đau, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta sai rồi, ngươi đừng khóc được không? "
Lại không nghĩ rằng ta càng là giải thích, nàng càng là khóc mãnh liệt. Ta dừng lại động tác, hoàn toàn không biết chính mình nên làm như thế nào, ta cũng không phải một cái sẽ dỗ dành người khác. Đặc biệt Trần Ngữ Yên, nàng khóc, ta chỉ có thể chân tay luống cuống, hoàn toàn không biết chính mình nên như thế nào đi an ủi nàng, an ủi này ta yêu nữ tử.
Trần Ngữ Yên nhìn thấy ta không có động tác, đột nhiên hôn lên đến.
Ta ngốc sững sờ ở tại chỗ, không nghĩ ra nàng đây là đang làm sao? Vì sao phải hôn ta? Mãi tới khi phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện khuôn mặt của nàng phóng đại bày ra trước mặt, chậm rãi nhắm lại hai mắt, đáp lại của nàng hôn, dần dần hóa bị động thành chủ động, dẫn dắt này lâu dài hôn, có phần chua chát, Trần Ngữ Yên nước mắt cũng tràn ngập dưới nụ hôn này.
Giờ phút này, của ta trái tim như là trăm ngàn con bướm bay bổng, nói không rõ cái loại này hạnh phúc cảm thụ. Kể từ khi đi vào thế giới này sau, đây là ta lần đầu tiên cảm giác được như thế hạnh phúc. Chỉ là vì Trần Ngữ Yên đáp lại của ta yêu, nàng cũng không phải không thương của ta. Nghĩ vậy, ta còn có nói không nên lời hạnh phúc cảm thụ.
Trên thế giới chuyện hạnh phúc nhất là người ngươi yêu cũng yêu ngươi.
Đã xong này lâu dài hôn sau, ta như cũ có điểm hoảng hốt. Hồi lâu sau, mới hồi phục tinh thần lại, nhìn về phía Trần Ngữ Yên, thấy nàng trên mặt hai luồng đỏ ửng hơn nữa rõ ràng. Ta thế này mới khẳng định chính mình mới vừa làm không phải mộng, nở nụ cười từ tận đáy lòng, nói với Trần Ngữ Yên "Ngữ Yên, ngươi nhưng là thích ta, phải không? "
Lòng ta rõ ràng biết được Trần Ngữ Yên là yêu ta, nhưng muốn nghe nàng chính mồm thừa nhận.
Trần Ngữ Yên vẫn chưa ngẩng đầu nhìn ta, mà là rất nhỏ gật đầu một cái, cực kỳ nhỏ giọng trả lời một tiếng.
Cho dù nàng này hết thảy động tác cũng không lớn, nhưng ta là thấy rành rành ở trong mắt, này mọi thứ đều chứng minh rồi nàng là thật yêu ta. Ta cũng không phải một bên tình nguyện, nàng cũng là yêu ta.
Hưng phấn mà ôm ở thân thể của nàng, kêu lên "Ngữ Yên, ngươi biết không, ta chờ ngươi đáp lại, đợi bao lâu sao? Đã lâu đã lâu, lâu đến ta cũng không biết đã bao lâu. Ta thật yêu ngươi, thật yêu ngươi! "
Trần Ngữ Yên nghe xong của ta nói sau, chính là càng dùng sức ôm chặt ta, đáp lại nàng đối với ta yêu.
Buông lỏng ra của ta ôm ấp sau, ta mới lại là khẽ hôn của nàng môi, của nàng môi lạnh lẽo, cảm giác tốt lắm, nguyên bản thầm nghĩ lướt qua bỗng chốc liền dừng lại.
Trong đầu chỉ có một ý tưởng, chính là được đến càng nhiều, càng nhiều. Tràn đầy đều là suy nghĩ muốn được đến Trần Ngữ Yên, tay chân luôn nhanh hơn đại não, nhanh chóng hôn dời xuống, mà Trần Ngữ Yên cũng không đẩy ra ta, ngược lại là có chút giống như đáp lại.
Tay chậm rãi đặt ở nàng trước ngực mượt mà, nhẹ nhàng vuốt ve, sợ mạnh, nàng sẽ đau.
Hôn đến cổ vị trí, cẩn thận liếm láp, rồi chuyển qua vành tai vị trí, thở nhẹ một ngụm nhiệt khí, nhìn thấy Trần Ngữ Yên thân mình hơi run rẩy. Trong lòng mừng thầm, bởi vì đạt hiệu quả như mong muốn.
Khẽ cắn vành tai, liếm nhẹ vài cái, hướng Trần Ngữ Yên lỗ tai thổi một hơi, lặp lại động tác này vài lần mới miễn cưỡng buông tha Trần Ngữ Yên mẫn cảm bộ phận. Vốn là đã bị ta mới tháo hỗn độn xiêm y, hiện tại bị ta nhẹ nhàng thoát bỏ, ta đem của nàng áo khoác ném ra, sau đó cúi người xuống, hôn ở Trần Ngữ Yên môi đỏ mọng, đến đây một cái ướt át nụ hôn, sau khi kết thúc chuyển đến của nàng bên tai nhẹ giọng nói "Nương tử, tai thật ngọt. "
Nàng không được tự nhiên xoay người, ta xem thấy nàng mặt đỏ như máu tươi, thật sự là cực kỳ xinh đẹp. Nhất thời si mê, nhưng lại đã quên động tác tiếp theo, đợi cho phản ứng lại đây khi, mới ảo não chính mình vì sao tại đây dạng mấu chốt thời khắc còn thất thần.
Cười khẽ một tiếng, lại cúi người đi xuống, khẽ hôn Trần Ngữ Yên xương quai xanh, nhẹ nhàng mà cắn cắn vài cái, nhìn thấy Trần Ngữ Yên hai hàng lông mày nhíu chặt, cảm thấy nửa là kích thích nửa là đau lòng, nâng thân mình đến nhẹ giọng hỏi "Đau không? Đau thì chúng ta sẽ không tiếp tục."
Trần Ngữ Yên nhìn ta liếc mắt một cái sau, trong mắt có phần trong suốt chớp động, hồi lâu sau, lắc đầu nhẹ giọng nói "Không có việc gì."
Thanh âm nhỏ nhất, ta lại là nghe đến. Ta khẽ mỉm cười, cúi người đi ở nàng bên tai kiên định nói "Ngữ Yên, ta yêu ngươi. "
Đối với ta mà nói, có thể được đến của nàng yêu, là một chuyện hạnh phúc mĩ mãn.
Ta vẫn cảm thấy chính mình yêu hèn mọn cực, vẫn cảm thấy nàng là không thương ta, vẫn cho rằng trận này cảm tình là ta một người kịch một vai thôi. Hóa ra rất nhiều tình huống, đều là ta một người tự nghĩ như vậy thôi.
Hiện nay ta đã biết, nàng là yêu ta, cũng đáp lại ta đối với nàng yêu.
Lại hôn cẩn thận thêm lần nữa, từ đây giản lược mấy ngàn từ...
Này ban đêm, từ khi ta đến Đại Tùy, cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc thế này, trông coi bên cạnh nàng, trong lòng ngọt ngào, hôn của nàng lông mày.
Thấy nàng khóe miệng hơi giương lên, ta cũng mỉm cười.
Ban đêm này điên cuồng hành động còn tại của ta trong đầu bồi hồi, ta như thế nào có thể quên như vậy quyến rũ, ngượng ngùng, khiêu gợi của nàng đâu, đêm qua mọi điều về nàng đều ở ta trong đầu thật sâu khắc xuống dưới.
Đêm qua nàng hẳn là mệt mỏi, thấy nàng còn nặng nề ngủ, không đành lòng đánh thức nàng, nhẹ nhàng mà mặc xiêm y, phủ thêm lớp áo khoác, ở cửa nhìn thấy Yến Nhi đi tới hầu hạ Trần Ngữ Yên rời giường, ngăn cản nàng, nhẹ giọng nói "Ngươi đợi chút hẵng vào phòng, Ngữ Yên nàng còn chưa ngủ đủ đâu. "
Yến Nhi mê man nhìn ta, Trần Ngữ Yên cũng không phải dạng nướng giường, nàng thừa biết điều này. Rất nhiều thời điểm, nàng qua tới hầu hạ Trần Ngữ Yên, Trần Ngữ Yên đã sớm thức dậy.
Ta bị nàng nhìn có phần mặt đỏ tai hồng, tối hôm qua chuyện, đều là ta không có tiết chế, mới có thể làm cho Trần Ngữ Yên hôm nay dậy không đến, chỉ phải ho khan nói "Ngữ Yên nàng tối hôm qua mệt. "
Đột nhiên Yến Nhi sắc mặt cũng trở nên có phần quái dị, hơi phiếm đỏ lên, ngay cả cáo lui cũng chưa nói, liền vội lui đi. Ta nghĩ tất nhiên là ta như vậy nói thẳng, làm cho nàng cảm giác có phần xấu hổ đi, chính là trong khái niệm của ta, nói như vậy dĩ nhiên không thể xem như trắng trợn.
Cổ đại người tư tưởng thật đúng là cũ kỹ, ta lắc lắc đầu, liền hướng đại sảnh vị trí đi đến. Tối hôm qua ta cũng vậy mệt muốn chết rồi, tay hơi tê dại, còn có chút run lên. Bụng cũng đói cồn cào, vội vàng phân phó gã sai vặt chuẩn bị chút đồ ăn đến.
Tối hôm qua ta cùng với Trần Ngữ Yên ngủ cùng phòng, việc này hẳn là đã sớm rơi vào tay Hạ Bác Văn rồi. Mà bằng vào Dương Hạo năng lực, hắn cũng tất nhiên là biết được tối hôm qua đã phát sinh hết thảy.
Ta tin tưởng triều đình cùng Dương Hạo tất nhiên đã an bày mật thám ở Trần gia hiệu buôn. Phúc bá theo Trần gia nhiều như vậy năm, còn không phải Minh Huy mật thám sao? Chuyện gì cũng có thể xảy ra cả.
Nghĩ đến Phúc bá, liền nghĩ tới Minh Huy, hắn tính khi nào thì ra tay đâu, Dương Hạo thì khi nào hành động đây? Này mọi thứ đều còn là một ẩn số, chính là ta phải chuẩn bị sẵn sàng mới được. Hiện tại ta, thầm nghĩ bảo hộ Trần Ngữ Yên một người, Trần Dương Hàm nếu muốn lợi dụng ta, liền tạm thời trước làm cho hắn lợi dụng đi, con người của ta đem ân oán tình cừu phân ra rõ ràng, hắn tuy là Trần Ngữ Yên phụ thân, cũng là thúc đẩy ta cùng Trần Ngữ Yên chủ chốt, nhưng là hắn làm mọi thứ đều chỉ là vì lợi dụng ta, việc này ta không thể làm ngơ được. Hơn nữa bằng vào ta hiện nay năng lực, không chỉ nói cứu Trần gia, chính là cứu Trần Ngữ Yên một người đều khó khăn vô cùng.
Của ta mỗi một động tác đều bị bọn họ giám thị, ngay cả ta thân sinh phụ thân đều không tín nhiệm cho ta, ta cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tại đây Tùy triều, ta duy nhất có thể tin tưởng chính là danh họa, trừ lần đó ra, liền chỉ có ta chính mình.
Dùng đồ ăn sáng sau, ta lại nhớ tới trong phòng, nhìn thấy Trần Ngữ Yên đã tỉnh lại, liền đi ra phía trước nhẹ giọng nói "Ngữ Yên, tỉnh? Còn mệt sao, muốn hay không ngủ thêm một lát. Đã đói bụng rồi sao, ta đã phân phó phòng bếp chuẩn bị chút ăn lại đây. "
Nàng nhìn ta một cái sau, chỉ một thoáng khuôn mặt lại xuất hiện hai phiến đỏ ửng, Yến Nhi ở một bên mân miệng cười trộm, bị ta giận trừng mắt sau, mới xoay người sang chỗ khác, hai vai run run, sợ người ta không biết nàng ở cười trộm giống như. Ta bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngồi vào Trần Ngữ Yên bên cạnh nhẹ giọng nói "Tối hôm qua, thực xin lỗi, ta... "
Còn chưa nói xong nói, đã bị nàng lấy tay bưng kín miệng nhẹ giọng nói "Không trách ngươi, là ta tự nguyện. "
Ta nghe xong nhìn nàng, thật lâu sau, mới ở của nàng bên tai nhẹ giọng nói "Cám ơn. "
Nàng nghe xong cũng chỉ là mỉm cười, ta thấy ba người đều ở đây, lại sắp mấy ngày nữa có chuyện phải đối mặt, vẫn là cùng Trần Ngữ Yên nói rõ ràng có vẻ tốt, nếu không làm cho nàng hiểu lầm thì xong đời, ta cùng với nàng có lẽ thật vất vả mới đi tới ngày hôm nay, ta không nghĩ bởi vì một ít hiểu lầm mà làm cho chúng ta trong lúc đó tồn tại ngăn cách hoặc là cứ như vậy mà bỏ qua.
Suy nghĩ sau khi, đối với Yến Nhi nói "Yến Nhi, ngươi lại đây, ngồi xuống, ta nói ra suy nghĩ của mình. "
Có lẽ là thái độ của ta chuyển biến quá nhanh một ít, Trần Ngữ Yên nhất thời thích ứng không kịp, ngây người sau, mới mở miệng hỏi "Tử Hân, làm sao vậy? "
Ta nhìn nàng, mở miệng nói "Đợi lát ngươi liền hiểu được. " nói xong liền đứng dậy, đến cửa nhìn, thấy không có người bên ngoài mới yên lòng, khóa cửa cẩn thận, xoay người sang chỗ khác đi đến Trần Ngữ Yên bên cạnh ngồi xuống.
Ta giải thích "Ngữ Yên, ta có một chuyện muốn nói cho ngươi, ngươi chớ suy nghĩ nhiều, chúng ta hai người cũng là vợ chồng, liền hẳn là thẳng thắn thành khẩn, hơn nữa đêm qua, đã... " nói xong nhìn thoáng qua Yến Nhi, lại nhìn thoáng qua Trần Ngữ Yên, thấy nàng vẻ mặt hơi có phần xấu hổ liền không có nói thêm gì nữa.
Yến Nhi coi như cũng hiểu ta đang nói cái gì đó, vẻ mặt cũng trở nên có phần không được tự nhiên.
Ta chỉ ho khan một hồi sau lại tiếp tục nói "Ta chính là đương kim Thất hoàng tử, tuy rằng ta cũng không hiểu được ta vì sao sẽ trở thành Thất hoàng tử."
Nói xong sau, Trần Ngữ Yên vẻ mặt cũng không có phát sinh biến hóa, ban đầu ta còn tưởng rằng nàng chắc chắn sẽ chấn động, không nghĩ tới nàng nhưng lại bảo trì như thế bình tĩnh. Dường như sớm biết được của ta thân phận.
Hồi lâu sau, trong phòng thậm chí ngay cả châm rơi xuống đều có thể nghe rõ ràng, nàng mới đưa mắt nhìn ta, nói "Ngươi là Thất hoàng tử chuyện, ta sớm biết được, là danh họa nói cho ta biết. "
Ta ngây ngẩn một hồi, vốn tưởng rằng là Trần Dương Hàm nói cho nàng, lại không nghĩ rằng là danh họa. Nhưng thực không rõ vì sao danh họa lại nói cho nàng.
Nàng coi như cũng nhìn ra ta trong mắt nghi hoặc, đối với ta mở miệng giải thích nói "Là ta nhờ danh họa đi điều tra của ngươi thân thế, chính là không nghĩ tới ngươi sẽ là trong truyền thuyết vừa sinh ra đã chết non Thất hoàng tử."
Nói xong, ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên có phần cô đơn, coi như ta là Thất hoàng tử chuyện, nàng đến nay vẫn đang không có cách nào có thể chấp nhận.
Ta ngơ ngác nhìn nàng vài lần sau, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe đến nàng nói "Ta đã sớm đoán rằng của ngươi thân thế không đơn giản, nếu không cha tuyệt nhiên sẽ không đem ta gả cho ngươi, chính là không nghĩ tới ngươi sẽ là đương kim Thất hoàng tử. Nay xem ra, cũng chỉ có ngươi là trong truyền thuyết cái kia Thất hoàng tử mới có khả năng trợ giúp hắn hoàn thành nghiệp lớn."
Nghe vậy ta càng cảm thấy mơ hồ, lại chưa mở miệng hỏi, ta hiểu được nàng sẽ đem mọi thứ báo cho ta biết.