Phản ứng khó chịu trong suy nghĩ của Đinh Thiển không lộ ra trên người đàn ông này.
Ngược lại, đôi môi mỏng của Cố Cảnh Sâm hơi nhướn lên, đôi đồng tử đen láy trong cặp mắt sâu thẳm kia như hai ngọn lửa.
“Căng thẳng sao?”
Đinh Thiển hơi giật mình.
“Đừng sợ.”
Cố Cảnh Sâm cười nhẹ một tiếng, giọng nói trầm thấp từ tính, hai hàng lông mi dài rũ xuống.
Ngón tay thon dài trắng làm như vô tình mà gõ lên mặt bàn.
“Sẽ không ăn em đâu.”
Đinh Thiển: “…….”
——-Tống Dao à, hình tượng D thần của cậu sụp đổ rồi.
Đoạn Kính Phong ở một bên trợn mắt há hốc mồm bàng quan nhìn cả quá trình, lúc này anh ta mới hoàn hồn lại, trong đầu chợt loé lên, ý cười hiện lên trên mặt.
Anh ta chớp mắt nhìn Cố Cảnh Sâm: “Chủ tịch Cố này, có còn muốn gọi điện thoại cho bảo vệ nữa không?”
“…..”
Cố Cảnh Sâm liếc mắt nhìn anh ta, ý cười trên khoé môi vẫn còn chưa phai nhạt.
Nhưng cảm xúc trong đôi mắt đó lại lạnh buốt.
Đoạn Kính Phong co rúm lại, chột dạ hắng giọng một cái.
“Ối, tôi còn có chút việc, đi trước đây, hai người từ từ nói chuyện.”
Chủ tịch Đoạn trốn thoát không thấy tăm hơi đâu.
Trong văn phòng chỉ còn lại hai người, yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Kết thúc nhận thân, xem ra cũng được tha thứ rồi, Đinh Thiển còn đang suy nghĩ nên nói gì mà có thành ý hơn vị đàn anh vừa rồi kia một chút để xuống đài đây, thì liền nghe thấy tiếng nói trầm thấp rõ ràng.
“Lúc nãy tới tìm anh sao?”
Cố Cảnh Sâm lật tờ giấy bản kế hoạch trong tay rồi làm như vô tình hỏi.
Đinh Thiển hùng hồn nói: “Dạ không.”
Ngòi bút của Cố Cảnh Sâm dừng lại giữa không trung, sau đó mới rơi xuống.
“Ừ, vậy chắc là chủ tịch Đoạn nhận nhầm người rồi.”
Đinh Thiển: “…….”
Hình như cô mới nghe thấy có tiếng người cười mà, đây là ảo giác sao = =
May mà hai người không tiếp tục cái đề tài này nữa.
“Ngày mai là vòng phỏng vấn thứ hai sao?”
“Vâng.”
“Nhớ thể hiện cho thật tốt.”
“Cảm ơn đàn anh.”
Đinh Thiển thấy quỹ đạo của cuộc đối thoại đang vận hành về hướng kết thúc, cô liếc mắt nhìn giờ rồi chợt sáng lên.
Nụ cười tươi ngoan ngoãn treo trên mặt: “Đàn anh Cố, đã đến giờ cơm trưa rồi, em có hơi đói bụng. Không bằng……..” Ngày khác nói tiếp?
Sau đó, Đinh Thiển tận mắt thấy Cố Cảnh Sâm ngước mắt lên nhìn thoáng qua đồng hồ rồi gật đầu.
“Ừ, anh cũng đói bụng.”
“…….” Đinh Thiển chớp mắt, “Em rất muốn mời đàn anh ăn một bữa cơm, nhưng tiếc là đã hẹn bạn cùng phòng——”
“Không sao cả.”
Cố Cảnh Sâm đứng lên, mười ngón tay thon dài duỗi ra đóng nắp bút máy cái cụp lại.
Rồi sau đó, anh ngẩng đầu nhìn lại, con ngươi đen láy vừa trong vừa rõ ràng.
“Anh không ngại đâu.”
Đinh Thiển: “…….”
———nhưng em ngại mà!
Nhưng bởi vì vừa mới nhận tội xong cho nên Đinh Thiển rất có giác ngộ: “Vậy để em nói với bạn cùng phòng một tiếng.”
“Cùng nhau đi đi.”
Bút máy được đặt trên bàn, Cố Cảnh Sâm bỏ tay vào trong túi rồi đôi chân dài bước ra ngoài.
Đinh Thiển nghĩ tới khả năng đi từ toà hành chính đến nhà ăn phải đi qua biết bao nhiêu biển người, vì thế cô đè điện thoại trong túi một phen rồi bày ra vẻ xin lỗi:
“Xin lỗi đàn anh, em quên mang điện thoại rồi nên chắc phải về phòng ngủ lấy đã ——- đàn anh cứ đi nhà ăn số ba trước đi, em sẽ tới chỗ đó tìm anh sau.”
Lần này, Đinh Thiển không đợi Cố Cảnh Sâm trả lời thì đã rời khỏi tầm mắt của đối phương với tốc độ chim bay.
======
Đinh Thiển vất vả lắm mới làm Tống Dao bình tĩnh lại được, nhưng vừa đến nhà ăn số ba thì cô liền hối hận.
Cố Cảnh Sâm ngồi ở bàn bốn người cách đó không xa, được tắm gội trong ánh mắt “từ ái” của nửa cái nhà ăn.
——-nếu lúc này dám đi đến đối diện Cố Cảnh Sâm, không phải người mù thì chắc chắn chính là dũng sĩ chân chính.
Đinh Thiển sống không còn gì để luyến tiếc nữa, cô hỏi Tống Dao: “Nam thần của cậu bình thường ăn một bữa thôi mà cũng phô trương thế à?”
Dừng một chút rồi cô lại bổ sung: “Phô trương như vậy, ăn không khó tiêu sao?”
Ánh mắt Tống Dao phức tạp nhìn cô một cái: “Tớ chưa nói với cậu sao? Hồi năm nhất lúc D thần lần đầu tiên bước vào nhà ăn thì bị động tác cao tay của người ta làm rảy cả ly nước đậu xanh vào người, thế là sau đó anh ấy không tới nhà ăn nữa.”
Đôi mắt hạnh của Đinh Thiển trợn to, bên trong đầy kinh ngạc cảm thán: “Cả một ly á? Rảy hết lên người luôn hả?”
“……..” Tống Dao: “Cậu sai trọng điểm rồi.”
Đinh Thiển tự hỏi.
“Nếu bây giờ tớ đi nói với anh ấy, đột nhiên tớ có việc không tới được…….Thì sẽ thế nào?”
Tống Dao không chút do dự: “Sẽ chết rất thảm.”
“Vậy nếu tớ nói với anh ấy là đổi chỗ thì sao?”
Tống Dao suy nghĩ một giây: “…….Tình trạng chết có thể sẽ tốt hơn chút chăng?”
Mặt Đinh Thiển không có tí biểu cảm nào nhìn cô ấy: “Thì ra định vị của nam thần cậu trong lòng cậu cũng chỉ có thế thôi.” Cô xoay người, “…….Đi thôi.”
Tống Dao đi theo sau, ngạc nhiên hỏi: “Cậu không sợ à?”
Đinh Thiển không quay đầu lại: “Đột nhiên nhớ ra tớ đâu có số điện thoại của anh ấy. Có plan đến thứ N thì cũng vô dụng thôi.”
Tống Dao không phúc hậu cười thành tiếng.
Đùa giỡn thì đùa giỡn, mặc dù ánh mắt toác ra cả người nhưng đến lúc Đinh Thiển đi đến tiêu điểm trung tâm của nửa cái nhà ăn thì biểu cảm ngoan ngoãn đến mức làm Tống Dao không tìm ra được chút tì vết nào.
“Đàn anh Cố thích ăn cái gì ạ?”
Cố Cảnh Sâm nghe thấy tiếng nhẹ nhàng của cô gái vang lên thì cảm xúc dồn nén khi bị nhìn chằm chằm cả mười phút liền biến thành hư không.
Anh ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh dừng trên bóng hình của cô gái.
Cố Cảnh Sâm im lặng hai giây rồi khẽ mở miệng: “Em thì sao?”
Đinh Thiển không nghĩ tới sẽ bị hỏi như thế, thành ra hơi ngẩn người, sau đó lại nghiêm túc suy nghĩ: “Thịt lợn chua ngọt, cá nồi đá, măng xào và bột hấp (1).”
Cô dừng một chút, “Nếu là ở nhà ăn số ba thì là những món này ạ.”
Cố Cảnh Sâm gật đầu: “Anh cũng thích mấy món này.”
“……..”
Đây là câu trả lời không có thành ý biết bao?
Đinh Thiển cố dời đề tài, ý cười vẫn ngoan ngoãn xinh đẹp như cũ: “Tiểu Dao, còn cậu thì sao?”
“……” Tống Dao bị cái tiếng “Tiểu Dao” kia làm nổi hết cả da gà, mặt cũng cứng đờ, “Tớ với cậu cùng đi——–”
“Tớ biết rồi, là mấy món như lần trước đúng không?”
Đinh Thiển mím môi cười, sau đó xoay người đi về phía quầy bán đồ của nhà ăn.
Tống Dao: “……”
——-chưa bao giờ gặp qua đồ vô sỉ bán đồng đội với tốc độ nhanh như thế!
Tống Dao tự hỏi nên mở miệng nói câu đầu tiên với D thần thế nào đây, thì liền nghe thấy tiếng nói nhàn nhạt trầm thấp.
“Đàn em ngồi đi.”
Cố Cảnh Sâm đứng dậy, vừa muốn nhấc chân bước đi thì chân dài khựng lại, nghiêng mắt nhìn về phía Tống Dao: “Tiểu Thiển thích loại đồ uống nào vậy?”
Tống Dao xoay cái cổ cứng ngắc: “Tiểu…….Thiển?”
Cố Cảnh Sâm trầm mặc một giây, khoé môi hơi giương lên, “Tôi tưởng rằng bọn em xưng hô với nhau như thế.”
Tống Dao bị cái ý cười nhạt chưa bao giờ thấy qua trên hình chụp loé lên thì trong đầu trống rỗng, tự mở miệng: “Nước chanh ạ.”
“Đàn em uống cái gì?”
“…….Nước dâu tây ạ.”
Cố Cảnh Sâm gật đầu, lấy khay ở bên rồi đi về phía quầy bán nước.
Lúc Đinh Thiển bưng khay quay lại chỉ phát hiện còn mỗi một mình Tống Dao trên bàn thì vui vẻ nói: “Anh ấy đi rồi sao?”
Tống Dao u oán ngẩng đầu, sau đó nhìn về phía sau Đinh Thiển, biểu cảm có hơi vặn vẹo một chút.
Đinh Thiển bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Một giây sau, lỗ tai cô liền nghe thấy có giọng nói trầm thấp từ tính từ phía sau vang lên, còn mang theo chút ý cười không rõ: “Đáng tiếc còn chưa.”
“…..”
Đinh Thiển giả vờ như chưa có gì xảy ra, đặt ba chén trà trong khay lên bàn, sau đó xoay người, đôi mắt hạnh hơi giương lên, cười rất ngoan ngoãn——
“Mời đàn anh ngồi, để em đi lấy đồ ăn.”
Chờ đến lúc cô quay lại vị trí thì hai chỗ ngồi trống chéo nhau bày ra trước mặt cô——-Hoặc là bên cạnh Cố Cảnh Sâm, hoặc là đối diện.
Bước chân của Đinh Thiên hơi khựng lại một giây, sau đó không chút biểu cảm đến bên cạnh của Cố Cảnh Sâm.
“Nước chanh của em này.”
Bên cạnh đưa sang một ly nước, năm ngón tay thon dài khoẻ khoắn cầm cái ly, khớp xương rõ ràng, đẹp đẽ như dương chi bạch ngọc (2) vậy.
(2) dương chi bạch ngọc: còn gọi là Bạch ngọc hay Dương Chi ngọc, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa
“Cảm ơn đàn anh.”
Sau khi nhận lấy thì Đinh Thiển mới phát giác có chỗ không đúng.
Cô ngước mắt lên nhìn thoáng qua Tống Dao ngồi đối diện—– nước dâu tây. Sau đó cô lại liếc về phía tay phải.
Cô là người thuận tay trái, nên đồ uống đặt bên tay phải.
Người đàn ông bên phải là người thuận tay phải, đồ uống thì đặt bên tay trai.
Hai ly nước chanh sáng long lanh hài hoà đặt bên cạnh nhau.
Đinh Thiển: “…….”
Toàn bộ bữa ăn thì Đinh Thiển lặng lẽ ăn như gà vậy.
Cho đến khi–
“Ôi? Trùng hợp thế cơ à?”
Bóng ma tâm lý Đinh Thiển theo bản năng ngước mắt lên thì phát hiện người tới không phải là Đổng Thịnh mà là Chủ tịch Đoạn của Hội Sinh Viên.
Đinh Thiển mới vừa thở phào một hơi thì giờ lại nghẹn ngay cổ họng.
Quả nhiên, Đoạn Kính Phong liếc qua liếc lại giữa hai người rồi cười ha hả nói tiếp: “Hai người tiến triển ——”
“Ghép bàn ạ.”
Đinh Thiển sạch sẽ lưu loát ngắt lời Đoạn Kính Phong.
Tống Dao ngồi ở đối diện trợn mắt sững sờ nhìn cô.
Ánh mắt lạnh lùng bên cạnh đảo qua người cô, sau đó…….
“Ừ.”
Khoé miệng nam sinh giương lên một độ cong không rõ, “Là ghép bàn.”
……
Bốn năm trước.
Bơi vì gia đình giáo viên cấp 2 có chuyện gấp nên Cố Cảnh Sâm tạm thời được điều tới giúp giáo viên trông coi lớp tự học.
Lúc anh ngồi trên bục giảng lật sách bài tập thì đột nhiên nghe thấy có tiếng cực nhỏ trong phòng ——-
“Răng rắc……”
Lúc Cố Cảnh Sâm đi qua thì Đinh Thiển còn vừa ôm quả táo mới cắn được một miếng kia, vừa cau mày nghiên cứu câu hỏi khó.
Lúc suy nghĩ thì cô không nhai, hai má phồng lên, y hệt như con hamster nhỏ mềm mại vậy.
“Bạn học này.”
Cố Cảnh Sâm cong ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn học, trong con ngươi thì đầy ý cười, “Không thể ăn trong lớp tự học.”
“…….” Đinh Thiển ngẩn người, rồi ngẩng đầu lên cười cực kỳ ngoan ngoãn, “Vâng, đàn anh.”
Sau khoá tự học, Cố Cảnh Sâm thay giáo viên giao bài tập: “Đại biểu môn Toán là ai?”
Con hamster nhỏ mềm mại giơ tay lên.
Cố Cảnh Sâm đi qua, đưa tờ giấy giáo sư để lại cho cô.
Anh vừa định xoay người đi thì thấy quả táo trên bàn nay chỉ còn cái lõi.
“…….”
======
“Ừ, là ghép bàn.”
Khoé môi Cố Cảnh Sâm hơi giương lên rồi đứng dậy, “Anh đi trước đây.”
“Hẹn gặp lại, đàn anh.”
Đinh Thiển cố gắng duy trì vẻ ngoan ngoãn này cho tới cuối cùng.
“A, quên mất.”
Đôi chân dài của Cố Cảnh Sâm lùi về sau hai bước, lấy một đồ vật trong ba lô đeo trên vai ra rồi đặt trước mặt Đinh Thiển.
Giọng nói sạch sẽ, lại mang theo ý cười sâu kín: “Đây là quà trả lễ cho bữa ăn này.”
Một quả táo……..được bọc trong giấy màu trong suốt đẹp đẽ.
Bên tai còn có ý cười sâu kín.
“Đừng ăn trong lớp tự học đấy.”
Đinh Thiển: “…….”