Edit: Min
Beta: Doãn Uyển Du
Kiều Sâm ôm gối ôm ngồi xếp bằng trên giường lớn, lạnh lùng nhìn hai người trước mắt kia đang anh một miếng em một miếng, ân ân ái ái ăn cơm tối.
Bọn họ vừa ăn cơm vừa thấp giọng cười đùa, Lục Xuyên thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho vào trong chén của Sở Sở.
Mặt dù trên mặt Kiều Sâm là biểu hiện không hề thoải mái, nhưng thật sự không thể phủ nhận được rằng trong lòng cậu dần cảm thấy rất ấm áp. Đây mới là cảm giác của người thân, ba mẹ của cậu chưa bao giờ có kiểu hòa thuận ăn cơm như thế này, mỗi lần ngồi trên bàn cơm, nếu không phải là không khí trầm mặc khiến cho người ta hít thở không thông, thì cũng là loại mắng người ồn ào náo loạn.
"Không ăn nữa." Sở Sở ăn còn chưa hết nửa chén cơm đã ôm bụng xoa xoa: "No lắm."
Lục Xuyên gắp cho cô một miếng thịt bỏ vào trong chén: "Muốn cao hơn thì ăn thêm chút nữa nào."
Kiều Sâm khinh thường nói: "Con bé ở tuổi này rồi còn cao được nữa hả?"
Dường như là thói quen, Lục Xuyên liền bật lại: "Mày ở cái tuổi này còn dậy thì ngược làm loạn đi gây chuyện, thì Kiều Nhị nhà tao sao không thể cao được nữa?"
"Ai, ai dậy thì ngược! Còn nữa, Kiều Nhị từ khi nào thì thành của nhà mày, đừng nói chuyện dễ dàng như vậy!"
"Kiều Kiều, cậu nói đi, là của nhà ai?"
Sở Sở nhìn Kiều Sâm một cái rồi lại liếc qua khuôn mặt chân thành tha thiết của Lục Xuyên ở bên cạnh, rốt cuộc vẫn lôi kéo cánh tay của Lục Xuyên, ngượng ngùng nói: "Nhà cậu!"
Kiều Sâm dậm chân đấm ngực, tức giận mắng Lục Xuyên ngu xuẩn ép người, Lục Xuyên cũng lười so đo với cậu.
Không còn ý nghĩa, cậu dứt khoát nằm một mình trên giường buồn chán chơi trò "rắn tham ăn", chờ hai tên méo mó nhơn nhớt kia ăn cơm xong.
"Vừa nãy đụng có đau lắm không?" Sau bữa cơm chiều, Lục Xuyên đưa tay sờ lên trán Sở Sở kiểm tra.
Sở Sở hốt hoảng lắc đầu, nhưng sau đó lại lập tức gật đầu.
Tay Lục Xuyên rơi xuống trán của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, lại hỏi: "Bây giờ thì sao, có đau không?"
"Đau lắm."
Lục Xuyên nói: "Vậy cậu nằm xuống, tôi xoa cho cậu."
Sở Sở vội vàng cẩn thận bám vào đùi anh từ từ nằm xuống.
Thân thể ấm áp ở trong lòng, Lục Xuyên xao động tâm thần, cầm lấy đầu của cô, ấn huyệt thái dương cho cô, nhỏ nhẹ hỏi: "Còn đau không?"
Sở Sở mở to mắt đen nhìn anh, gật đầu.
"Muốn đi bệnh viện không?"
Sở Sở lắc đầu.
Lục Xuyên buông tiếng thở dài, cẩn thận nhẹ nhàng xoa đầu cho cô. Anh khắc chế hô hấp phả vào trên mặt của cô, mang theo mùi hương nhàn nhạt, là hương vị mà cô thích.
Kiều Sâm nhìn thấy ánh mắt trừng trừng chăm chú của Sở Sở, một mặt toàn là sự si mê, biết ngay cái cô nhóc này rõ là đang giả vờ giả vịt.
Không thể chịu nổi mà!
"Hai người các người, ăn no rồi thì ai về phòng người nấy, ông đây buồn ngủ rồi."
Lục Xuyên ngược lại rất sảng khoái, trực tiếp đứng dậy nói: "Được, đi ngủ thôi."
Ngay lúc anh hơi buồn bực nhìn Sở Sở yên lặng đi ra cửa, Kiều Sâm vội vàng gọi anh lại hỏi: "Đợi một chút, Lục Xuyên, mày thuê mấy phòng?"
"Hai phòng."
"Lục Xuyên, ông bà mày!"
Cục diện cuối cùng chính là, Kiều Sâm đẩy Sở Sở ra ngoài cửa, nghiêm túc khuyên nhủ: "Ban đêm khi đi ngủ nhất định phải khóa thật chặt cửa lại! Chốt cửa, khóa trái!" Cậu qua đầu hung dữ trừng Lục Xuyên một cái: "Nhớ kỹ chưa? Ai gõ cửa cũng không được mở."
Sở Sở lưu luyến không rời nhìn Lục Xuyên đứng trong phòng.
Lục Xuyên bất đắc dĩ nói: "Vẫn chưa buồn ngủ, tao qua bổ túc cho Kiều Nhị một chút."
Sở Sở liên tục gật gật gật đầu.
"Học bù à, vậy tao cũng nghe nữa, được không?" Kiều Sâm đứng ở cửa ngăn lại, hệt như là bức tường vô hình ngăn cách hai người.
Lục Xuyên nhăn lông mày nhìn cậu một cái, ghét bỏ nói: "Phiền lắm."
Kiều Sâm "he he" cười một tiếng, một tay đẩy anh vào lại phòng: "Lục lưu manh, chỉ vậy mà cũng phiền à? Sau này mày chịu được không?"
Sở Sở xoay người trở về phòng, Kiều Sâm còn không quên thò đầu ra dặn dò cô: "Nhớ khóa cửa đấy!"
Quay đầu lại, Lục Xuyên ngồi ở ghế sofa liếc Kiều Sâm một cái, tựa như có thần giao cách cảm, cả hai đồng loạt nhìn về phía cái giường lớn duy nhất trong phòng, một giây sau, hai người đồng thời nhảy dựng lên bổ nhào về phía cái giường đó.
Động tác của Lục Xuyên chậm nửa nhịp, Kiều Sâm nhảy lên giường trước, tay chân linh hoạt ôm hết chăn bông và gối nằm, chôn trong chăn cuốn lại mấy vòng, một mình chiếm nguyên cái giường lớn.
"Ông đây ngủ giường! Mày đi ngủ trên sofa đi!" Kiều Sâm hét to.
"Đệt!"
"Ai bảo tâm tư mày không trong sáng, còn thuê mỗi hai phòng."
"Sao không trong sáng hả!" Lục Xuyên phản bác: "Tao muốn ngủ với mày đấy, ấm áp mà! Không được sao?"
"Đến đây, mày đến đây đi!" Kiều Sâm vén chăn bông lên, vui cười hớn hở: "Đến ngủ với ông đây đi!"
Lục Xuyên từ trên cao nhìn xuống, ghét bỏ nhìn cậu một cái, tên này mặc áo cụt, tay đỏ chân đỏ, khối cơ bắp rắn chắc trên người, trên chân còn đầy lông.
Mẹ nó quá buồn nôn!
Anh xoay người muốn ói gọi điện thoại xuống quầy lễ tân bảo người mang thêm một cái chăn, trải lên ghế salon.
Nửa đêm, Lục Xuyên bị tiếng lẩm bẩm của Kiều Sâm làm cho tâm phiền ý loạn, một chút buồn ngủ cũng không có. Anh vén chăn đứng lên đi đến bên cửa sổ. Mở cửa sổ ra, một trận giò lạnh tràn vào, thần trí của anh càng thêm thanh tỉnh.
Ánh trăng mờ ảo treo trên ngọn cây ngoài cửa sổ, lồng vào nhau, bóng đêm nồng đậm, dãy núi nơi xa ảm đạm thâm trầm.
Lục Xuyên quay đầu nhìn Kiều Sâm một cái, cậu ngủ như một con heo, tiếng ngáy phập phồng vô cùng có quy luật.
Anh rón rén đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Trong đêm tối, Sở Sở đột nhiên mở hai mắt ra.
"Cạch" một tiếng, tiếng mở cửa từ căn phòng cách vách vang vọng. Cô vểnh tai lên lắng nghe tiếng bước chân trong hành lang.
Đi rất khẽ, rồi dừng lại ở cửa phòng của cô, cô ngồi dậy mượn ánh đèn nơi hành lang, xuyên qua khe hở của cánh cửa có thể nhìn thấy được bóng đen đang đứng trước cửa phòng của cô.
Cô khắc chế hô hấp của chính mình, chờ đợi, một phút, hai phút, năm phút.
....
Cái bóng đen kia từ đầu đến cuối vẫn chưa từng di chuyển.
Cô mang dép lê vào, nhẹ nhàng đi tới cạnh cửa, ghé sát vào lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Lại mấy phút trôi qua, người ngoài cửa tựa hồ chọn rời đi.
Vì cô nghe được tiếng bước chân dần đi xa.
Tay Lục Xuyên đặt vào trong túi, vừa đi được mới mấy bước thì nghe thấy một tiếng "cạch", anh giật mình quay lại, nhìn thấy cái đầu nhỏ của Sở Sở đang thò ra ngoài cửa phòng.
"Xuyên Xuyên."
..
Cửa phòng bị anh dùng một chân trực tiếp đóng sập lại, anh đặt Sở Sở lên trên cái vách tường tối đen, bàn tay nóng hổi vừa thô lỗ sờ soạng lung tung trên người của cô, tìm đến môi cô, tựa như đang nhấm nháp một loại trái cây ngọt ngào như đường vậy.
Đột nhiên "tách", cử động kịch liệt của hai người không cẩn thận đụng vào cái công tắc đèn trên tường.
Gian phòng đột nhiên sáng bừng lên, dường như là bị kinh sợ, động tác của hai người đồng thời ngừng lại.
Hô hấp của Lục Xuyên đình trệ, thở hổn hà hổn hển, ánh mắt như một ngọn lửa bừng cháy nhìn thẳng vào cô.
Sở Sở đỏ mặt, khẽ ngước mắt nhìn anh một cái, rồi lập tức duỗi tay nhấn nút công tắc một cái, cả gian phòng lại trong nháy mắt chìm vào bóng tối, hai người lại lần nữa dán sát vào ôm nhau thật chặt.
Anh tiến lên một bước, dán chặt chẽ vào thân người của cô, hai người khó rời, cô cũng cảm nhận rõ ràng được nơi nào đấy trên thân thể của anh nổi lên biến hóa, cách một lớp vải mỏng manh, trong đầu tựa hồ như có một thứ gì đó đang ầm ầm nổ tung.
Ngoài cửa sổ, ngay cả âm thanh côn trùng kêu cũng yên tĩnh hẳn, cô cảm giác những chòm sao trên trời đột nhiên rơi xuống, lóe sáng trước mắt mình, mỗi một tấc da thịt trên người đều đang phát run, đều đang run sợ kêu gào một thứ gì đó, linh hồn như một ngọn lửa rung động không thôi, nhưng tia pháo hoa bắn ra kịch liệt.
Đây quả thật là một trận cược tiêu hồn đoạt phách, cũng chính là sự khảo nghiệm ý chí của anh vô cùng nghiêm trọng.
Cuối cùng thì cách một khoảng cách khá xa mới đến bước cuối cùng, thì Lục Xuyên cũng kịp thời thắng lại.
Cô thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng động tác của anh dần nhẹ nhàng chậm chạp, không có ý định tiếp tục nữa, toàn thân anh đều đang run rẩy lại bỗng ngừng lại.
Anh cách một lớp quần áo ôm cô nằm ở trên giường, từng tiếng từng tiếng một gọi tên cô.
"Muốn giết tôi mà."
Thời gian dài đằng đẵng như thế này thật sự là muốn giết tôi mà.
Cậu cũng muốn mạng của tôi mà.
Sở Sở duỗi tay ra vòng lấy bên hông anh, vùi mặt vào trong lồng ngực anh, đầu óc dần trở nên mơ màng, ý thức tan rã nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhưng đôi tay vẫn ôm thật chặt lấy thắt lưng của anh.
Ngay khoảnh khắc bắt đầu say giấc, thân thể và tâm hồn Lục Xuyên cũng dần dung hợp với bóng đêm tăm tối, anh cảm nhận được sự an bình và tĩnh lặng chưa từng có từ trước đến nay.
Cô không hề có ý định chần chừ khi muốn đem mình giao phó cho anh.
Anh, chắc chắn sẽ không phụ lòng cô.
Sau khi đợi Sở Sở ngủ say, Lục Xuyên lặng lẽ lui ra khỏi phòng trở về phòng của Kiều Sâm, nằm trên ghế sa lông ứng phó tạm một đêm.
Không phải là không muốn chung giường chung gối với cô, nhưng dẫu sao thì anh cũng là một người thiếu niên khí huyết thịnh vượng, ôm người con gái mà mình thích đi ngủ, thật sự không dám đảm bảo anh có đủ định lực để chống đỡ trong bao lâu.
Sáng sớm ngày hôm sau Sở Sở ngáp ngắn ngáp dài đi vào phòng của Kiều Sâm, lại nhìn thấy được Lục Xuyên đang nằm ngã chỏng vó trến ghế sa lông, mà cái giường lớn chăn gối xếp chỉnh tề lại không có bóng dáng của Kiều Sâm đâu.
Sở Sở đi đến lay anh.
Lục Xuyên tỉnh dậy, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn Sở Sở, trong vô thức liền kéo cô ôm vào trong lồng ngực của mình: "Vợ lớn ơi."
Sở Sở mất sức tránh khỏi vòng ôm của anh, hỏi: "Anh mình đâu?"
Lục Xuyên liếc nhìn cái giường, nhíu mày: "Chạy rồi? Thức thời nhỉ, để lại thế giới riêng cho hai chúng ta."
Sở Sở đứng dậy kéo mản cửa sổ ra, ngoài trời mưa bụ lành lạnh tung bay, toàn bộ trấn nhỏ đều bị bao phủ trong màn sương trắng.
"Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Kiều Sâm."
Lục Xuyên đến nhà vệ sinh mở vòi nước ra rửa mặt, sau đó hỏi: "Cậu ta sẽ đi đâu?"
Sở Sở ngồi bên mép giường, nghĩ nghĩ rồi nói: "Chắc là đến nghĩa trang công cộng."
Huyện Động Tân mới là nhà mẹ đẻ của Kiều Sâm, nơi đây cũng chính là nơi mà bà an nghỉ.
Sở Sở cầm ô đứng ở trên một con đường nhỏ đầy hoa, không lâu sau Lục Xuyên chạy một chiếc xe môt dừng trước mặt cô.
"Tôi hỏi thăm rồi, nghĩa trang công cộng phải đi lên núi, tôi thuê chiêc mô tô này đi tạm, lên đây."
Anh vỗ vỗ ghế sau của xe, ngoắc tay với Sở Sở, Sở Sở ngoan ngoãn ngồi lên thuận tiện che dù về phía Lục Xuyên.
Anh khởi động xe, gầm rú một tiếng mô tô chạy ra ngoài.
Đường núi sau cơn mưa có nhiều vũng bùn, xung quanh là đồng ruộng núi non, ngay cả trong không khí cũng mang theo mùi hương xanh ngát, Sở Sở hít sâu, kìm lòng không đặng ôm chặt lấy eo Lục Xuyên, dán mặt vào trên lưng của anh.
Lục Xuyên quay đầu nhìn cô một chút, cong cong mắt cười, xe cũng chạy chậm lại.
"Kiều Nhị này." Anh giòn giã gọi cô.
"Ơi?" Sở Sở ngẩng đầu nhìn anh.
"Vợ cả xinh tươi mơn mởn của tôi."
"Á."
....
Xe dừng lại ở cổng chính của nghĩa trang, từng dãy bia mộ màu trắng thẳng tắp ở đây, vừa đi vào liền khiến cho người ta có một lại cảm giác vô cùng trang nghiêm.
Sở Sở thấy Kiều Sâm đứng ở phía xa mặc một chiếc áo thể thao màu đen, một mình đứng lặng người ở ngôi mộ nằm ngay lưng chừng sườn núi, không nhúc nhích như một pho tượng, cô bỗng nhiên dùng bước.
Lục Xuyên mơ hồ: "Sao vậy?"
Sở Sở chần chờ nói: "Mẹ Kiều Sâm nhất định không muốn gặp mình."
Lục Xuyên nghĩ nghĩ lại nói: "Tôi sẽ đến đấy chào hỏi, cậu đứng yên chỗ này chờ tôi, đừng chạy lung tung."
Sở Sở ngoan ngoãn gật đâu, Lục Xuyên chạy chậm về phía bậc thang.
Kiều Sâm quay đầu nhìn thấy Lục Xuyên chạy tới, vội vội vàng vàng vụng trộm lau nước mắt, cứng nhắc hỏi anh: "Mày tới làm gì?"
"Có người không yên tâm để mày một mình, đến xem sao." Lục Xuyên nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Kiều Sâm, cười thành tiếng: "Khóc cơ à?"
"Không có khóc!"
Lục Xuyên không để tâm nói: "Khóc thì khóc thôi, mạnh miệng làm cái gì, tối hôm qua còn uống say rồi ôm ngực con gái nhà người ta gào khóc, cũng đâu thấy mày thẹn thùng.
Kiều Sâm vội vàng đi đến che cái miệng Lục Xuyên lại: "Mày đừng có nói bậy trước mặt mẹ tao!"
Lục Xuyên nhìn di ảnh dịu dàng của người phụ nữ trên bia mộ, cất tiếng chào: "Chào dì ạ! Con là bạn tốt nhất của Kiều Đại."
"Ai là bạn tốt của mày!"
Lục Xuyên mặc kệ cậu, từ trong túi lấy ra điếu thuốc đốt lên, thuận tiện đưa cho Kiều Sâm một điếu.
Kiều Sâm không nhận: "Mẹ tao không thích nhìn tao hút thuốc."
Lục Xuyên thu tay, cười nói: "Lúc này lại đi làm bé ngoan, có giỏi thì cả đời đừng hút."
Kiều Sâm vứt cho Lục Xuyên một cái liếc mắt, ác giọng nói: "Lục Xuyên, tao ghét mày thật đó!"
Lục Xuyên lạnh lùng cười chế giễu: "Nói cứ như tao thích cái thể loại như con Husky mày lắm vậy."
Từng đợt gió lạnh ùa đến, anh không thúc giục cậu, một mình ngồi xổm ở đường mòn bên cạnh vân vê cỏ dại.
Kiều Sâm đứn một lát, đột nhiên quỳ gối xuống trước bia mộ.
Lục Xuyên ném tàn thuốc trong tay, đứng thẳng người nhìn cậu.
Nhìn thấy được cậu cúi đầu, thấp giọng nói với người phụ nữ trên bia mộ: "Mẹ, lần này con đến đây là muốn nói với mẹ một tiếng xin lỗi."
Lục Xuyên không rõ vì sao cậu lại xin lỗi, trầm mặc lặng yên đứng nghe.
"Con không muốn ghét con bé nữa."
"Là người lớn làm sai, không phải bọn con."
"Mẹ, xin lỗi mẹ, mẹ trách con cũng được. Nhưng mà sau này...con muốn quan tâm chăm sóc con bé."
Con muốn quan tâm chăm sóc con bé.
Dung mạo người phụ nữ vẫn cứ ấm áp như gió xuân, giống như chưa từng có dáng vẻ điên cuồng tàn bạo như khi còn sống. Trong ánh mắt bà là sự ôn nhu ấm áp, trong lòng Kiều Sâm cảm thấy yên ổn hơn bao giờ hết, cậu thấy đây hẳn là quyết định chính xác.
Nhất định là vậy.
.....
Cậu đứng dậy hỏi Lục Xuyên: "Kiều Nhị đâu?"
Lục Xuyên quay đầu, Sở Sở vẫn còn đang lẻ loi trơ trọi đứng ở cổng chính của nghĩa trang, chờ hai người họ.
"Sao mày lại ném con bé ở đó! Ở chỗ rừng rú hoang vu thế này, bị bắt cóc thì phải làm sao hả!" Kiều Sâm gấp gáp, quay người chạy về phía cầu thang đi xuống.
Sở Sở thấy Kiều Sâm chạy xuống thì lập tức đứng thẳng đón cậu: "Anh ơi"
Kiều Sâm chậm bước chân, hình như có chút ngượng ngùng, giọng nói hơi buồn bực: "Mưa rơi rồi, sao em đến đây."
Sở Sở vội vàng đi đến che dù cho cậu.
"Em sợ anh đi một mình...sẽ không vui."
Trong cơn mưa lất phất ở vùng núi hoang sơ, những vũng bùn bên cạnh đường mòn, còn có cỏ non xanh biếc, mưa nhỏ lất phất bay phớt qua mặt Kiều Sâm, có chút lạnh.
Cậu cúi đầu, đá mấy viên đá nhỏ vụn dưới chân, đồng thời nhận lấy cán dù trong tay Sở Sở, nghiêng thân dù về phía của cô, có chút không được tự nhiên: "Anh không sao, đi thôi, về nhà."
Sở Sở gật đầu, rất tự nhiên nắm lấy góc áo của cậu.
Hai người miễn cưỡng níu nhau đi xuống núi, hai tay Lục Xuyên đút trong túi, anh bước nhanh về phía trước, có hơi chua chát lầm bầm một tiếng: "Được lắm, có anh trai rồi thì không cần người khác nữa."
Sở Sở nghĩ nghĩ, lại duỗi một cái tay khác ra níu lấy góc áo Lục Xuyên.
Kiều Sâm trợn mắt nhìn Lục Xuyên một cái: "Mày có bị ngây thơ không hả?"
"Ha ha, Kiều ngu xuẩn mày lại đi nói tao ngây thơ á?"
"Mày nói lại một tiếng coi!"
"Kiều ngu xuẩn!"
"Lục lưu manh!"