Sở Sở ngẩng đầu nhìn về phía Lục Xuyên.
Lúc anh cười, ở ngay gò má như ẩn như hiện hai lúm đồng tiền, thế nhưng ánh mắt lại hoang dã cực kì.
Cô kinh hoảng buông bàn tay đang siết chặt lấy áo anh ra, liên tiếp lùi về sau nhiều bước.
Lục Xuyên cười một tiếng, nhận lấy quả bóng rổ mà Trình Vũ Trạch chuyền tới, cùng các nam sinh hi hi ha ha đi xuống thao trường.
Lúc đi ngang qua cô, còn nhẹ giọng khinh bạc huýt sáo.
...
Sở Sở đi trên đường trở về nhà, ánh chiều tà tà kéo ra bóng dáng thon dài của cô.
Trong lòng Sở Sở một bụng tâm sự, đi qua một chỗ ngoặt, duỗi tay từ trong túi quần jean lấy ra một cái điện thoại di động, ấn mở Microblogging.
Blog của cô trước kia đều không có người chú ý, thế nhưng bây giờ có bốn fan hâm mộ, có điều đều là cương thi phấn(*).
(*)Các fan hâm mộ không hoạt động, acc chết.
Đây là bác sĩ chữa trị đề nghị cho cô, biến blog thành một cái thế giới nhỏ không người biết đến, có thể ở nơi đây bộc lộ toàn bộ cảm xúc của bên ngoài, thổ lộ hết tâm tư của mình, làm như vậy có thể có lợi cho khôi phục lại bệnh tình của cô.
Sở Sở lúc đầu vẫn còn sợ hãi, sợ bị người khác biết được.
Nhưng lâu dần, cô phát hiện, thật ra người khác cơ bản cũng không quan tâm, không quan tâm cô nghĩ cái gì làm cái gì, cho nên trên blog của mình, cô liền mở rộng nội tâm mình.
Sở Sở thong thả biên soạn một cái blog, đăng lên:
[17:59, mình đã gặp được cậu ấy]
Đi đến trạm xe buýt, cô để điện thoại di động xuống, sờ sờ mặt mình, có chút nóng.
Xe buýt dừng lại ở cửa tiểu khu một căn hộ cao cấp, Sở Sở vừa mơi tiến vào cửa nhà đã nhìn thấy hai cái rương lớn, mẹ cô, Sở Vân Tụ đang ngồi ở trên ghế sofa, đem đồ đạc gấp lại thật chỉnh tề, bỏ vào trong rương hành lý màu đen trước mặt.
Sở Vân Tụ đặc biệt xinh đẹp, cho dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng năm tháng đối với bà phá lệ ôn nhu, trên mặt cực ít nếp nhăn, dung nhan vẫn mĩ lệ như cũ, làn da trắng nõn giống hệt da của Sở Sở, tư thái lại thướt tha, nếu không phải vì có một cô con gái mười chín tuổi, thì không ai nghĩ bà đã được bốn mươi.
Bà không những xinh đẹp, mà còn diễm lệ.
Giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ phong tình.
Sở Sở kế thừa hình dáng động lòng người của Sở Vân Tụ, nhưng khí chất lại khác xa so với mẹ cô.
Sở Sở rất ngốc, quần áo mặc vào cũng rất cứng nhắc, từ trước đến nay đều không giống như Sở Vân Tụ hay các bạn nữ sinh khác trong trường, chú trọng ăn mặc, cô căn bản không hiểu gì về mấy chuyện này, hơn nữa cũng không dám, cô không dám thể hiện bản thân trước mặt người khác, cũng không dám hấp dẫn sự chú ý, cho dù là người khác chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, cũng sẽ khiến cô bất an và sợ hãi.
Sở Sở cận gần bốn độ, mang kính đen, một đôi con ngươi đẹp động lòng người đều bị che giấu dưới tròng kính dày, dường như nó trở thành lớp màng bảo vệ cho tâm hồn của cô.
"Trường học mới thế nào?"Sở Vân Tụ đem bộ nội y gợi cảm nhất để vào trong rương, quay đầu lại hỏi Sở Sở: "Các bạn học cũng ổn chứ?"
Sở Sở trầm mặc gật gật đầu.
"Nhất Trung là trường trọng điểm của tỉnh, là trường trung học tốt nhất thành phố, mẹ cố ý nói ba con..." Sở Vân Tụ dừng lại một chút, sửa lời: "Mẹ cố ý bảo chú Kiều cho con chuyển tới lớp tốt nhất, nghe nói lớp đó có tỉ lệ đỗ đại học là chín mươi phần trăm."
"Mẹ cũng không cần con học thi vào trường đại học tốt gì." Sở Vân Tụ thở dài nói: "Học sinh ở Nhất Trung, nếu không có thành tích tốt, thì cũng là trong nhà không phú thì quý, hoặc là có tiền, hoặc là có quyền, con làm quen với nhiều bạn học một chút, sau này sẽ tốt cho tương lai của con."
Lấy chỉ số thông minh của Sở Sở, Sở Vân Tụ cũng không ôm hy vọng gì đối với việc học của cô, chỉ hy vọng cô tận dụng được vẻ ngoài xinh đẹp của mình là tốt lắm rồi, có điều nhìn trước mắt, Sở Sở dường như không cảm thấy hứng thú đối với sự dạy bảo của Sở Vân Tụ, thứ duy nhất khiến cô vui vẻ và am hiểu nhất cũng chỉ có hội họa thôi.
Sở Sở đem túi sách bỏ xuống, đứt quãng nói ra: "Thật ra...trường...học ban đầu cũng rất tốt."
Cô nói chuyện có chút tốn sức, cho nên bình thường nếu có thể thì đều cố hết sức không mở miệng.
"Cái trường rách đó, có cái gì mà tốt." Sở Vân Tụ một bên thu dọn đồ đạc, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía Sở Sở, trong mắt hiện lên tia sáng: "Có phải bạn học mới bắt nạt con?"
Sở Sở liên tục lắc đầu.
Sở Vân Tụ bỏ đồ trong tay xuống, ngồi bên cạnh Sở Sở, nắm tay cô lên: "Đứa nhỏ này, con quá thành thật, mẹ nói cho con, nhà mình bây giờ không giống với trước kia nữa rồi, nếu ai khi dễ con, không cần phải sợ, con không phải là đưa trẻ nghèo nữa, chú Kiều của con chính là Kiều thị của tập đoàn..."
Sở Sở giống như bị kim châm một cái, thân thể bỗng nhiên sợ hãi, đẩy tay Sở Vân Tụ ra, lui về phía sau vài bước, vội vã đi vào trong phòng mình.
Sở Vân Tụ nhìn bóng lưng cô nói: "Đúng rồi, nghe nói anh trai Kiều Sâm của con cũng ở lớp kia, nếu có ai khi dễ con, con hãy kêu Kiều Sâm đến giúp, dù nói thế nào nó cũng là anh trai ruột của con..."
Sở Sở tăng bước chân, cầm lấy cặp của mình vội vàng quay về phòng.
Sở Vân Tụ cũng đi theo, gõ cửa phòng cô: "Sở Sở, thu dọn đồ đạc của con đi, ngày mai chúng ta dọn tới nhà chú Kiều của con ở."
Bên trong căn phòng trầm mặc rất lâu, âm thanh Sở Sở cắn chữ không rõ ràng truyền tới: "Con muốn...nội trú."
"Ở trường học làm cái gì hả? Hiện tại tình trạng của con có thể ở lại sao, có thể chung phòng với các bạn khác được sao?"
Sở Vân Tụ nói: "Hơn nữa, nhà chú Kiều là một căn biệt thự lớn, ông ấy cố ý để lại cho con một căn phòng, so với ở trường to hơn gấp ba bốn lần. Trong nhà còn có người giúp việc, điều kiện tốt như vậy tại sao con nhất định phải chen lấn trong cái túc xá không thoải mái kia?"
Sở Sở cúi đầu nhìn đôi dép lê hình con thỏ, không nói gì ngồi vào bàn học lấy bút ra bắt đầu vẽ.
Mặt dù ở phương diện khác không bằng người bình thường, nhưng ở lĩnh vực hội họa cô lại biểu hiện sự thiên phú, lúc còn nhỏ cô đã có sự lĩnh ngộ đặc biệt ở các nét vẽ và màu sắc, từng khiến cho các bác sĩ trị liệu thán phục không thôi.
Trong phòng khách loáng thoáng tiếng Sở Vân Tụ đang diễn giọng, Sở Vân Tụ xuất thân là học Côn Khuất, y y a a hát mấy điệu dân gian, nghe vô cùng động lòng người.
Nghe ra được bà đang rất vui vẻ.
Làm tiểu tam nhiều năm như thế, cuối cùng đã lên chính thất, còn không vui sao?
Sở Sở không khỏi phiền muộn, cô mở một ngăn kéo nhỏ đã bị khóa lại, lấy ra một phần tờ báo, tờ báo có hơi cũ, là nhật báo đứng đầu mỗi ngày, đã hơn hai năm rồi.
Tin tức đầu đề, vài chữ to tướng bắt mắt:
Phu nhân Kiều thị mắc chứng bệnh trầm cảm, nhảy lầu tự sát, thực hư chuyện chồng nuôi tiểu tam bên ngoài nhiều năm.
Sở Sở đẩy cửa ra ngoài, Sở Vân Tụ khẽ hát, đang trong phòng tắm
Sở Sở mặt không biến sắc đem phần tờ báo kia đặt vào rương hành lý của Sở Vân Tụ.
Sau khi trở về phòng, cô chú ý động tĩnh ngoài cửa, nghe được tiếng Sở Vân Tụ từ trong phòng tắm đi ra, cô vội vàng úp mặt vào cửa, nghe tiếng bên ngoài.
Sở Vân Tụ vẫn còn đang ung dung khẽ hát một câu Mẫu Đơn đình.
Đột nhiên âm thanh im bặt.
Sở Sở đoán bà đã nhìn thấy tờ báo kia.
Sau đó là sự trầm mặc, trầm mặt không giới hạn, hô hấp của Sở Sở bị bóp chặt.
Cộc cộc cộc ba tiếng gõ cửa khiến Sở Sở sợ hết hồn, giống như bị bắt quả tang làm sai chuyện, cô liên tục lùi về sau nhiều bước.
Ngay lúc tay Sở Sở rơi từ trên tay nắm cửa xuống liền nghe thấy Sở Vân Tụ thở dài một tiếng.
"Sở Sở, cho dù con muốn ở lại trường thì trước tiên cũng nên thu xếp đồ đạc lại đã."
Vậy...Đồng ý rồi?
Sở Sở thở phào nhẹ nhõm.
An an ổn ổn ngủ một giấc ngon lành, sáng ngày thứ hai, Sở Sở rảo bước tiến vào phòng học liền nhạy cảm phát hiện ra bầu không khí bên trong phòng học rất khác thường.
Tất cả mọi người rất yên tĩnh, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn về phía cô, len lén quan sát cô, thần sắc có chút dị thường.
Sở Sở cảm thấy hơi kì quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, đi đến chỗ bên cạnh ngồi xuống, Lương Thiên chọc chọc khuỷu tay của cô, rồi chỉ chỉ đằng sau tấm bảng đen.
Sở Sở thuận theo ngón tay cô nhìn tới, thấy phía sau bảng đen có vài chữ cái to bự, đang giương nanh múa vuốt trước mắt cô.
"Họ Sở, mẹ cô ta là gà!"
Hô hấp của Sở Sở bị ngăn lại, trái tim bị ném vào vực sâu vạn trượng. Chìm thẳng xuống đáy cốc.
Ánh mắt bạn cùng lớp hiếu kì, giễu cợt, khinh thường tựa hồ như một lưỡi dao, sắt bén từng dao từng dao lăng trì thân thể cô.
Gò má cô căng ra đỏ bừng như máu, bàn tay sít sao nắm thành một quả đấm nhỏ.
Kiều Sâm mặc một bộ quần áo chơi bóng màu trắng, đang ngồi nói chuyện với bạn cùng bàn, cười rất vui vẻ, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Sở Sở đương nhiên biết, chuyện này là kiệt tác của cậu ta.
Lương Thiên lo lắng nhìn Sở Sở, giống như một giây sau cô sẽ khóc lên.
Loại chuyện này đổi lại là ai cũng không thể thừa nhận, bọn Kiều Sâm bắt nạt người rất quá đáng.
Sở Sở hô hấp khó khăn, khắc chế cảm xúc phập phồng, dưới ánh mắt sáng rực của cả lớp, bước từng bước khó xử đi đến phòng học phía sau tấm bảng đen bên cạnh.
Tay cô run rẩy cầm lấy khăn lau xoa chùi, muốn lau hết mấy chữ viết khó coi trên tấm bảng đen kia.
Chắc chắn là cố ý, những chữ kia viết cực kì cao, chống đỡ nóc bảng đen, dùng chiều cao của Sở Sở căn bản không với tới.
Cô cầm khăn lau phần đuôi, nhảy dựng lên, từng chút từng chút, cố gắng lau mấy chữ cái trên bảng đen, động tác có chút buồn cười và ngốc nghếch.
Lấy Kiều Sâm làm trung tâm, nam sinh xung quanh cậu ta phát ra từng tràng cười trào phúng mỉa mai.
Rất nhiều nam sinh trong lớp nhìn không được, rất muốn đứng dậy giúp Sở Sở, nhưng họ vẫn sợ thanh thế của Kiều Sâm trong lớp này, tức giận nhưng cũng không dám làm gì.
Đúng lúc này, "Ầm" một tiếng rất lớn, cửa sau phòng học bị một người một cước đá văng ra.
Lục Xuyên một thân mũ đen, áo cùng quần cao bồi đi vào phòng học.
Một tay anh cầm hộp sữa, tay kia giấu trong túi quần, trên cổ còn đeo một cái tai nghe màu đỏ bước chậm rãi.
Bên tai, một cái khuyên tai đen bóng phá lệ hiện lên tĩnh mịch trong ánh nắng sớm.
Anh vừa bước vào phòng học, các bạn nữ nhao nhao hút khí.
Rất nhanh Lục Xuyên đã chú ý tới không khí dị thường trong lớp học, anh hờ hững nghiêng mặt qua, chứng kiến những chữ viết phía sau bảng đen, còn có hình ảnh Sở Sở đang nhảy dựng lên chùi bảng.
Lục Xuyên lại chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Sâm.
Kiều Sâm làm ra vẻ mặt đang xem kịch vui, thưởng thức tư thế buồn cười của Sở Sở, trên mặt cậu hiện ra một tia đắc ý giải hận, nhưng lại biểu lộ một chút phức tạp.
Lục Xuyên ngậm ống hút, nhíu mày.
Sở Sở thở hổn hển đỏ mặt, lo lắng suy nghĩ biện pháp lau tấm bảng đen, đúng lúc này âm thanh "Bang Bang" vang lên, một cái ghế đặt trước mặt cô
Sở Sở kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Lục Xuyên.
Giọng điệu anh hơi nâng lên: "Có ngốc không hả?"
Sở Sở nhìn băng ghế, hiểu ra, thân người cô không với tới thì có thể đứng ở trên ghế mà.
Đầu óc cuối cùng cũng được thông, cô không chút do dự giẫm chân lên ghế, Lục Xuyên duỗi tay vịn chặt cô, cô tự nhiên đưa tay khoác lên bả vai anh.
Giác quan thứ sáu của con gái trước giờ rất nhạy cảm, nhìn hai người trên kia, ánh mắt bọn họ mang theo chút ý tứ, thấp giọng xì xào bàn tán.
Sở Sở lau sạch tấm bảng, từ trên băng ghế nhảy xuống, siết chặt vạt áo của Lục Xuyên để giữ vững thân thể, lại vội vàng từ trong cặp lấy ra khăn giấy cúi người giúp Lục Xuyên lau sạch sẽ vết tích trên ghế.
Sau khi lau sạch, cô mở to đôi mắt, nơm nớp lo sợ nhìn anh một cái.
"Cảm ơn."
Khi cô nói chuyện hay cong vểnh lưỡi lên,nghe rất ôn nhu.
"Nói lớn lên, không nghe được."
Đôi mắt đào hoa của Lục Xuyên nâng lên một chút câu dẫn.
"Cảm ơn." Sở Sở nâng cao âm điệu
"Cảm ơn ai?"
Nam sinh trong lớp thổi sáo huýt lên.
Sở Sở rất kiên nhẫn trả lời: "Cảm...cảm ơn cậu."
"Tôi là ai?"Lục Xuyên nhấc băng ghế của mình lên, nhưng hình như cũng không có ý định đơn giản buông tha cho Sở Sở.
Hô hấp Sở Sở khó khăn, cô chưa từng có lần nào nói nhiều lời như vậy, mặt đỏ bừng lên.
Đối với người khác thì nói chuyện hay hành động là việc làm đơn giản, nhưng với cô mà nói là một loại túng quẫn. Lúc nhỏ có một khoảng thời gian dài cô bị tắt tiếng, về sau đi điều trị tâm lý chuyên nghiệp, tình huống mới chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.
"Cậu là...Lục Xuyên." Giọng nói của cô nhu nhu, ra sức nói tên anh.
"Hóa ra cậu còn nhớ rõ."
Khóe miệng Lục Xuyên vui vẻ cười sâu hơn, vừa lòng thỏa mãn cầm lấy ghế của mình trở về vị trí.
Sở Sở lại ngẩn ngơ.
Anh nói, hóa ra cậu còn nhớ rõ.
Mình...vẫn nhớ cậu mà!
Sở Sở quay lại chỗ của mình, bây giờ cách thời gian vào lớp còn mấy phút nữa, Trình Vũ Trạch cầm lấy sách vở đập lên bàn học, phát ra từng từng vang "Ầm ầm ầm."
"Đừng ồn ào, Xuyên ca có chuyện muốn nói!"
Phòng học ngay lập tức yên tĩnh trở lại.
Lục Xuyên kéo dài giọng điệu lười nhác, vừa mở miệng lại trở thành giọng điệu lãnh đạo.
"Khụ, phòng học ở sau tấm bảng đen này..."
Anh đột nhiên tăng giọng điệu, hung hăng đập mạnh chén nước trên tay về phía bàn học, đột nhiên gầm thét:
" Con mẹ nó không phải là đại tự báo sao!"(*)
Nguyên bản 大字报(đại tự báo), cầu nghĩa với ạ.
Tim bạn học theo một tiếng rống kia không kịp chuẩn bị nhảy dựng lên theo.
Ánh mắt anh sắc bén quét một vòng lớp học, thả trầm giọng điệu, nói ra câu rất có lực uy hiếp: "Sau này, phòng học sau tấm bảng đen, nội quy do tôi quản, nghe rõ chưa?"
"Biết rõ." Bạn học cùng lớp kinh hồn đồng thanh trả lời.
Ánh mắt Lục Xuyên lạnh thấu xương rơi vào khuôn mặt Kiều Sâm, lạnh lùng nhìn cậu ta: "Mày biết rồi?"