Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang (Cô Bé Quàng Khăn Đỏ)

Chương 91: Mang thai



Hai tay Lục Hồng nắm chăn thật chặt, hai vai trần trụi khẽ run. Nước mắt bất tri bất giác dọc theo khóe mắt chậm rãi nhỏ xuống.

Tại sạo lại thành ra như vầy chứ? Ông trời ông muốn trêu ngươi tôi đến bao giờ?

Vốn bởi vì gặp gỡ được Cảnh Lang, những ngày trôi qua trong bóng tối cũng gặp được một chút ánh mặt trời. Nhưng hôm nay cô còn tư cách gì để chạm tay vào ánh mặt trời ấy nữa. Một thân thể ô uế như vậy, ngay cả cô cũng thấy chán ghét bản thân mình, làm sao có thể vấy bẩn Cảnh Lang. Bất luận La Hữu Thiên nói là thật hay giả, cô với Cảnh Lang cũng đã không thể trở về như trước đây được nữa rồi.

Xem như tất cả đều là lời nói dối, thì lòng tự tôn của cô vẫn không cho phép cô gặp lại Cảnh Lang. Chẳng thà từ đây liền cứ như vậy rời xa Cảnh Lang. Đúng vậy, nếu vận mệnh của cô đã như vậy, không bằng cứ thế một người vượt qua phần đời còn lại. Cô sẽ không để La Hữu Thiên lại chạm vào người cô, nhưng cũng sẽ không đi gặp Cảnh Lang. Nếu La Hữu Thiên muốn lợi dụng cô gây tổn thương đến Cảnh Lang, vậy cô sẽ lấy mạng ra đấu với hắn. Cảnh Lang hoàn mỹ như vậy, ôn nhu như vậy, tuyệt không thể vì cô mà bị thương tổn. Lúc này Lục Hồng bừng tỉnh, thì ra cô đã đến mức độ có thể vì Cảnh Lang mà hi sinh.

Đây chính là tình yêu sao? Cảnh Lang, nếu có thể, bây giờ em có biết bao muốn nói với chị: Em yêu chị. Chỉ tiếc đã không còn cơ hội này nữa rồi.

---

Bắt đầu từ thời khắc đó, Lục Hồng lại phong bế bản thân mình. Thử trở thành 'một tượng gỗ', không biết khóc, không biết cười, cũng không biết suy nghĩ. Như vậy sẽ bớt nhớ nhung Cảnh Lang hơn. Nhưng mà, mỗi khi nửa đêm choàng tỉnh, trong cô đều tràn đầy hình bóng của người nọ.

Cảnh Lang, em rất nhớ chị.

"Hôm nay em thật xinh đẹp."

La Hữu Thiên trên người vẫn mặc lễ phục lúc ban ngày, tới bên cạnh Lục Hồng, một tay nâng cằm cô lên. Lục Hồng quật cường nghiêng đầu đi, ngón tay La Hữu Thiên dùng sức, cưỡng ép cô đối mặt hắn.

"Ngẩng đầu lên, nhìn anh."

Khóe miệng La Hữu Thiên khẽ giơ lên, quanh thân tản mát một loại hơi thở ngông cuồng tự cao tự đại, kiêu ngạo. Khoảng thời gian Lục Hồng tới biệt thự này cách nay đã ba tháng, dù không chịu cùng hắn chung giường, nhưng ít ra mỗi ngày hắn đều có thể gặp được cô. Chỉ cần nhìn thấy cô, tôn nghiêm đàn ông cao cao tại thượng của hắn có thể được thỏa mãn, bởi vì hắn rốt cuộc đã đánh bại Cảnh Lang, nhìn thấy được bộ dạng nản lòng thối chí của cô ấy. Không, là bộ dạnh chó sói mới đúng. Hắn đã đạt được người phụ nữ của Cảnh Lang, giống như khi chơi thuốc hưng phấn vậy, không thể ức chế được cảm giác vui thích tràn đầy toàn thân.

"Biến thái!"

Hai mắt Lục Hồng lạnh lẽo mắng hắn,

"Hắc! Nói hay lắm!"

La Hữu Thiên tiến lên, giam cầm bả vai cô.

"Vậy có phải anh nên làm vài hành động biến thái không."

"Ngày hôm nay em đã là vị hôn thê của anh rồi."

Nụ cười La Hữu Thiên phát ra âm lãnh, trong con ngươi bộc lộ một cổ dục vọng. Lục Hồng cảm nhận được trên người gã đàn ông này tản ra tín hiệu nguy hiểm, muốn trốn thoát, nhưng lại không trốn được.

"La Hữu Thiên, anh buông tay cho tôi! Tôi chỉ đồng ý gả cho anh, nhưng tuyệt đối sẽ không lên giường với anh!"

Lục Hồng hung hăng vừa nói, vừa mượn cơ hội dùng sức đạp thẳng chân vào bụng hắn.

"Con tiện nhân!"

Trong mắt La Hữu Thiên lóe lên một tia hung ác, trở tay bạt tai Lục Hồng một cái. 'Bốp', Lục Hồng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tầm mắt dần trở nên mơ hồ. Bỗng dạ dày lăn lộn một trận, cổ họng đau xót, 'ụa' há miệng chợt phun ra, La Hữu Thiên kịp thời né tránh. Chỉ thấy Lục Hồng một tay chống đỡ mép giường, cúi đầu nôn mửa, chất nhầy dơ bẩn vung vãi đầy đất.

Sắc mặt La Hữu Thiên trở nên có chút kỳ quái, Lục Hồng ói một hồi, ngẩng đầu lên, trực tiếp cảm thấy choáng váng. Vừa định đứng dậy, 'ụa' lại lập tức lấy tay che miệng, lần này, toàn bộ thân người mềm nhũn lăn trên mặt đất, ngốc đầu lên lại bắt đầu nôn mửa.

Ngay giây phút mất đi ý thức, Lục Hồng suy nghĩ nếu cứ thế mà chết đi cũng không đến nỗi nào.

Lục Hồng mơ màng trầm sâu, đang lúc nửa mê nửa tỉnh, cô cảm thấy giống như nhìn thấy Cảnh Lang. Cảnh Lang ôn nhu sờ mặt cô, nói sẽ đến đón cô về nhà. Đau khổ xông lên đầu, Lục Hồng mở mắt, trên mu bàn tay đeo cái truyền dịch. La Hữu Thiên thấy cô tỉnh lại, từ trên ghế đứng lên. Trên mặt không che giấu được niềm vui sướng,

"Lục Hồng, nói cho em một cái tin vui, anh sắp được làm ba rồi!"

Sắc mặt Lục Hồng ảm đạm, kinh ngạc nhìn về phía bụng bằng phẳng.

"Mới vừa rồi bác sĩ đã tới đây, em đã có thai nhiều tháng."

La Hữu Thiên trong mắt đầy vui sướng, xoa xoa tay, liền muốn đặt lên bụng Lục Hồng.

"Cút ngay!"

Lục Hồng như người điên đẩy tay hắn ra, đưa tay nhổ bỏ ống kim, hoàn toàn không để ý máu chảy ra.

"Tôi không cần đứa bé này!"

Lục Hồng chân trần xuống giường, loạng choạng muốn đến bên cửa sổ. La Hữu Thiên nhìn thấu ý đồ của cô, ngay tức khắc tiến lên ôm lấy thân người cô.

"Buông tay ra! La Hữu Thiên, tôi sẽ không đời nào sinh nó ra!"

Lục Hồng dùng hết khí lực muốn tránh thoát, nhưng làm sao được thân thể vốn là yếu ớt, bị La Hữu Thiên cứng rắn giam cầm trong ngực.

"Muốn chết? Haha, phu nhân đáng yêu của anh, cũng phải đợi đứa bé được sinh ra rồi hẵng hãy nói."

La Hữu Thiên thổi một làn hơi bên tai cô, cười ha hả nói.

"Mi đừng hòng!"

Cùi chỏ Lục Hồng thúc vào bụng hắn, La Hữu Thiên chẳng qua chỉ nhíu mày. Níu thân người cô lại, ném lên giường lớn.

Cửa bỗng dưng mở ra, hai tên vệ sĩ nhìn vào trong.

"Ông La, chúng tôi nghe thấy có tiếng động."

"Tôi với hôn thê của mình chẳng qua chỉ chơi đùa chút thôi, một lát tôi phải ra ngoài, các anh nhớ canh chừng cô ấy đấy."

Thần sắc La Hữu Thiên âm lãnh, sửa sang lại cổ áo. Lúc đi tới cửa, lại quay đầu nhìn Lục Hồng,

"Sanh con ra cho anh! Anh liền cho Cảnh Lang thuốc giải."

Dứt lời, hắn đắc ý nhếch mép rời đi.

Ngay lúc cửa đóng lại, nước mắt Lục Hồng không khách khí chảy xuống. Cô nằm sấp trên giường thút thít, tay bắt lấy ra giường thật chặt. Cô lại mang thai đứa con của La Hữu Thiên. Lục Hồng từ từ ngồi dậy, chậm rãi đi về hướng phòng vệ sinh. Tấm gương bên trên bồn rửa tay phản chiếu gương mặt nhợt nhạt của cô.

'Xoảng' một tiếng, Lục Hồng một quyền đánh về phía gương, trong kính mơ hồ xuất hiện vết nứt. Kẽ hở xấu xí cắt gương mặt Lục Hồng thành nhiều mảnh. Cũng giống như quả tim Lục Hồng giờ phút này trăm ngàn thương tổn, cô khóc thút thít, hai tay bao bọc lấy thân mình.

Bỗng cô ngẩng mặt lên, cái trán chợt đập vào mặt gương. Một phát, hai phát, ba phát. Trong Lục Hồng chỉ có một tiếng nói:

Mình chết đi, Cảnh Lang liền sẽ được an toàn. La Hữu Thiên sẽ không thể lấy mình ra uy hiếp đến cuộc sống của Cảnh Lang nữa.

Đồng thời, cô cũng được giải thoát. Không phải lần đầu mà cô có ý niệm muốn chết, nhưng là lần đầu tiên cô thành khẩn cảm thấy cái chết của mình có giá trị. Chất lỏng ấm nóng màu đỏ xuôi dòng chảy đến mí mắt, thế giới trước mắt Lục Hồng một màu đỏ thẫm. Đại dương đỏ mênh mông dần che lấp đi toàn bộ của cô, cô có thể cảm giác ý thức của mình đang rút đi từng chút một. Giác quan tê dại không cảm giác thấy đau đớn, ôm quyết tâm liều chết, Lục Hồng lại cảm thấy một tia nhẹ nhõm.

Chẳng qua hình dáng người nọ lại bỗng nhiên xuất hiện, nói ra lời nói muốn giữ mình lại.

Cảnh Lang, em muốn vượt qua cả đời với chị. Nhưng hôm nay, em làm sao đối mặt chị được? Sợ rằng em như vầy sẽ khiến chị cảm thấy đau khổ, xin lỗi. Không thể mang lại cho chị cuộc sống khoái lạc, ngay cả giây phút sau cùng, chị nhất định vẫn sẽ oán hận em đi.

Thân thể xụi lơ chậm rãi trượt xuống đất, chất lỏng đỏ lây dính thịt thấm nhuộm bồn rửa tay màu trắng. Mắt phải Lục Hồng đã không thể mở lên được, thế giới vỡ nát cùng những ký ức là thứ sau cùng của cô.

Lang, em yêu chị...

---

"Sói đuôi to, ăn cơm!"

Thanh Phượng bưng tô thức ăn, dùng cái muỗng khẽ gõ lên, tỏ ý Cảnh Lang tới ăn. Cảnh Lang mặt đầy hắc tuyến ngồi bẹp dưới đất, khóe miệng hơi co giật.

"Ơ! Đây là thức ăn cho chó mà!"

"Đúng a! Tớ thế nhưng đã hỏi qua chuyên gia dinh dưỡng cho sủng vật, đặc biệt vì cậu điều phối bữa ăn dinh dưỡng yêu thương đó."

Thanh Phượng cười rạng rỡ.

"Alice Carano, cậu có chừng mực cho tớ! Tớ không phải cẩu sủng vật!"

Cảnh Lang nâng móng vuốt lên, kháng nghị.

"Dồi ôi~ chó Samoyed nhà mình biết nói tiếng người kìa, thiệt hiếm có. Để mai tớ liền gọi điện cho nghiên cứu viên quốc gia, đem cậu đi nghiên cứu~"

Thanh Phượng nhoẻn miệng, xem thường lời của Cảnh Lang, khẽ cười nói.

"Cậu như vậy là bỏ đá xuống giếng!"

Cảnh Lang dứt khoát đứng dậy, bước chân thong thả đi qua đi lại tại chỗ. Cái đuôi to dài thỉnh thoảng lay động.

"Chó không vượt quyền, kháng nghị không có hiệu quả!"

Thanh Phượng xoay người xem thường.

"Cái đuỵt! Tớ là chó sói chứ bộ!"

"Sói thì cũng không được vượt quyền."

Cảnh Lang giận đến xù lông, bộ lông vừa dày vừa nặng nhẹ phe phẩy, trong mũi phát ra tiếng ghừ ghừ, một bộ như nhào tới Thanh Phượng.

"Càng ngày càng giống Samoyed!"

Thanh Phượng tạt dầu vào lửa. Hai tai nhọn của Cảnh Lang dựng thẳng lên một chút rồi lại rũ xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm một chỗ,

"Tiểu Xà, cảm ơn cậu."

"Lại cảm ơn, mấy tháng qua nghe thấy lời cậu nói nhiều nhất là hai chữ này đó! Thô bỉ~"

Thanh Phượng 'hầm hừ' một tiếng, hai tay khoanh trước ngực dựa vào một bên, đánh giá Cảnh Lang.

"Tớ biết cậu muốn cho tớ phấn chấn hơn."

Cảnh Lang cúi đầu, giọng buồn bã.

"Sói đuôi to, cậu thật sự cho rằng Lục Hồng phản bội cậu ư?"

Cái đầu lông xù màu trắng lắc lắc,

"Tớ không tin Tiểu Hồng Hồng sẽ phản bội tớ. Nhưng tại sao cô ấy không chịu trở về bên cạnh tớ, lại còn nói lời như vậy. Hơn nữa còn đáp ứng kết hôn với La Hữu Thiên. Thật ra tớ có rất nhiều nghi vấn, cũng rất hoài nghi chuyện này. Mấy tháng qua, tớ đã suy nghĩ rất nhiều."

Cảnh Lang vừa khổ sở vừa nói,

"Có lẽ cô ấy vẫn chưa tin tưởng vào tớ. Cho nên dù có nỗi khổ cũng không muốn nói ra. Không tin rằng tớ có thể chống đỡ một mảnh trời cho cô ấy. Tiểu Xà, cậu biết không? Hai người khi ở bên nhau điều quan trọng nhất chính là cùng nhau thắt chặt lòng, quyết tâm cùng đối mặt tất cả mọi khó khăn."

"Thật ra tớ muốn đi gặp cô ấy, nói mọi chuyện cho rõ ràng."

Tiếng nói Cảnh Lang rất thấp, mang theo 'nghẹn ngào'.

"Nhưng mà tớ sợ bộ dạng này của tớ sẽ làm cô ấy sợ hãi."

Cảnh Lang nhìn hình hài của mình một chút.

"Từ đầu đến cuối tớ đều hoài nghi lời của La Cẩn, cũng vì vậy không thể không bài trừ cô ấy vẫn chưa biết thân phận thật sự của tớ."

Cảnh Lang nâng đầu dậy, nhìn về phía Thanh Phượng.

"Đuôi to, cậu rốt cuộc cũng đã nghĩ thông suốt."

Vẻ mặt Thanh Phượng lộ ra vui mừng, nhéo lỗ tai mềm nhũn của Cảnh Lang một cái.

"Thông suốt thì đã sao, cô ấy đã đi lấy La Hữu Thiên rồi."

Cảnh Lang uể oải cúi thấp đầu, dựa lên móng vuốt.

"Liệu có phải cô ấy là bị La Hữu Thiên uy hiếp không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv