Hai tay Cảnh Lang chống đỡ hai bên, hơi thở dày dặc thả trên gương mặt cô ấy. "Hồng phu nhân" dựa vào lý trí cố nghiêng đầu qua, nhưng mới chỉ như vậy, cô đã cảm thấy thân thể dùng hết khí lực rồi. Bởi vì khoái cảm đang nhanh chóng ăn mòn ý thức cô, mắt thấy Cảnh Lang đang ép gần đến gương mặt mình, , cô phun nước bọt vào mặt cổ, thanh âm phảng phất xuất hiện giữa hai hàm răng.
"Tránh xa tôi ra!"
Cảnh Lang không tức giận ngược lại mỉm cười, khóe môi cong lên, vẻ mặt âm u nhẹ giọng nói.
"Đừng trách tôi!"
Môi dán chặt lên đôi môi, chiếc lưỡi nhỏ âm mưu xâm lược, tay trái dùng một chút lực, cứng rắn kéo "vật nào đó" còn đang run ra ngoài.
"Uhm... hmm."
"Hồng phu nhân" thống khổ nhướng mày, không nhịn được khẽ rên lên. Nhưng khi cô ý thức được Cảnh Lang sắp làm gì. Vẻ mặt ngẩn ra, đôi mắt im lặng nhìn chằm chằm Cảnh Lang, tôi sẽ không cho cô được toại nguyện, cho dù tôi phải đổi lại bằng cái chết!
Cảng Lang vốn muốn dò ngón tay vào trong nhưng lại ngừng lại vào lúc này, cô nhận ra ánh mắt tuyệt vọng của người nằm bên dưới, dường như cô rời khỏi đôi môi cô ấy theo bản năng, đưa ngón tay lên dò vào trong miệng cổ.
"Ai da" – đầu ngón tay truyền đến đau nhức.
"Hồng phu nhân" hung hăng cắn ngón tay cô, muốn cắn đứt, thần sắc hết sức oán hận, bị đôi mắt ấy chăm chú nhìn, thân thể Cảnh Lang bất giác liền muốn lui về sau.
Rốt cuộc mình đã làm gì thế này... Cảnh Lang cảm thấy một trận choáng váng, một tay vuốt trán, chỗ đau nhức trên đầu ngón tay liền tê buốt.
"Dù chết... cô cũng không muốn bị tôi đụng vào sao?"
Cảnh Lang thất thần nhìn cô, giống như người bị xối một chậu nước lạnh từ trên xuống.
Hồi tưởng lại những chuyện vừa rồi, làm sao cô lại làm những chuyện như vậy với một người phụ nữ? Có khác gì với những gã đàn ông cầm thú kia chứ? Một hồi công phu, ngón tay cũng bị cắn rách, chất lỏng chậm rãi nhỏ xuống dọc theo khóe miệng "Hồng phu nhân".
"Uhm."
Cảng Lang muốn rút tay ra, nhưng "Hồng phu nhân" thủy chung vẫn duy trì ánh mắt kia, biểu tình nọ, cứng rắn không chịu nhả. Chỉ khi một người đang lâm vào thời khắc sợ hãi tột độ, mới có thể lộ ra trạng thái như vậy, giờ phút này là đang hiển hiện trên người "Hồng phu nhân".
"Buông ra."
Cảnh Lang lập tức mất hết sức lực, nhẹ giọng nói. "Hồng phu nhân" như không nghe thấy vậy, vẫn cắn thật chặt.
"Tôi không động vào cô nữa!"
Cảnh Lang mất khống chế hét lên. Dùng một chút lực, rút ngón tay ra, nhìn thấy dấu răng mà giật mình, đi sâu vào da thịt, máu vẫn tiếp tục chảy. "Hồng phu nhân" thè lưỡi liếm liếm khóe miệng dính chất lỏng màu đỏ, sợ hãi nhìn chằm chằm Cảnh Lang, rất sợ đối phương lại có hành động.
Cảnh Lang nhìn chằm chằm ngón tay mình thật lâu.
"Cô chán ghét tôi vậy sao? Tôi hiểu rồi."
Cảnh Lang nhắm hai mắt, nặng nề nói. Tiến lại muốn giúp "Hồng phu nhân" cởi trói, "Hồng phu nhân" co ro cả người run rẩy, không muốn Cảnh Lang chạm vào người.
"Tránh ra."
Cô như con thú nhỏ bị hoảng sợ. Cảnh Lang ngừng lại động tác, con ngươi ảm đạm.
"Tôi xin lỗi... hành động vừa rồi của tôi đối với cô. Nhất định là tôi giận điên rồi cho nên mới vậy."
Giọng thành khẩn chân thành.
"Tránh ra! Đừng chạm vào tôi."
"Hồng phu nhân" hoàn toàn không để ý đến cô, cả người muốn tận lực cách cô thật xa. Cảnh Lang nhìn thân thể gần như lõa thể, quần áo bị mình xé tan tành. Trong lòng càng cảm thấy áy náy, vừa rồi cô rốt cuộc là làm sao vậy? Lần đầu tiên mất đi lý trí, làm ra chuyện không bằng cầm thú như thế.
"Tôi chỉ muốn cởi trói cho cô thôi."
Cảnh Lang êm dịu nói.
"Hồng phu nhân" ngẩng đầu lên, hơi nhìn cô, trong mắt tràn đầy hoài nghi.
"Xin lỗi... vừa rồi tôi làm ra chuyện quá đáng với cô. Cô yên tâm, sáng mai, tôi liền đưa cô rời khỏi đây, cô sẽ được tự do."
Dần về sau thanh âm càng nhỏ, Cảnh Lang do dự.
"Đồ bịp bợm!"
"Hồng phu nhân" vội vàng nói một câu.
"Tôi..."
Cảnh Lang cắn môi, tóc chặn tầm nhìn, trong đầu đang suy nghĩ nên thế nào mới xin được cổ tha thứ cho mình. Hết thảy chuyện vừa rồi, tuyệt đối là một vết nhơ lớn trong cuộc đời của cô.
Vừa liếc mắt nhìn thì có tiếng , "vật nào đó" trên giường vẫn đang tiếp tục chấn động, thậm chí còn có thể nhìn thấy dâm thể màu trắng bên trên, mặt đỏ. Mới vừa rồi thế mà cô lại dùng thứ kia... ảo não chà chà chân, mặc kệ ba bảy hai mốt, cô đem sợi dây trên tay chân "Hồng phu nhân" cởi bỏ, phát hiện cổ tay cùng cổ chân đều bị dây siết ra dấu ấn đỏ đậm, cô đau lòng lấy tay nhẹ nhàng xoa nắn.
"Chắc cô đau lắm... tôi xin lỗi."
"Hồng phu nhân" hất tay cô, oán hận nói.
"Không cần cô giả bộ làm người tốt bụng!"
Tay chân được thả tự do, cô nhanh chóng co lại một góc tại góc giường, liều chết ngăn trở thân thể mình, đề phòng nhìn Cảnh Lang.
"Vậy... . Cô nghỉ đi cho khỏe. Tôi ngồi dưới đất, cái gì cũng không làm."
Cảnh Lang chần chờ nhìn cô, ngồi dựa vào một bên tường, thỉnh thoảng liếc trộm "Hồng phu nhân". Một lúc lâu, thấy Cảnh Lang thật chỉ ngồi ở đó gì cũng không làm, "Hồng phu nhân" chợt thở phào nhẹ nhõm, cả người không còn chút sức lực dựa vào lưng giường. Cho đến bây giờ, chỗ tư mật của cô vẫn còn cảm giác tê dại dị thường, làm cô cảm thấy khó chịu.
"Nếu không thoải mái, thì ngủ một giấc đi."
Cảnh Lang thuận miệng nói một câu, giờ phút này cô giống một đứa nhỏ phạm lỗi, lúng túng táy máy ngón tay.
"Cần cô quản à! Biến thái."
"Hồng phu nhân" bất mãn rống lên một câu. Nghe thấy hai chữ 'biến thái', lòng Cảnh Lang chợt thắt lại, nhưng nghĩ đến đều do một tay mình gây nên, lại bất lực cuối gầm đầu.
"Tôi không phải cố ý..."
Thật lâu, nói ra một câu bản thân cũng cảm thấy buồn cười, rốt cuộc cô đang nói gì đây. "Hồng phu nhân" bỗng cười rộ lên, nụ cười có chút rợn hết tóc gáy.
"Cảnh Lang, cô coi tôi là cái gì? Tôi vĩnh viễn cũng không tha thứ mọi chuyện cô đã làm với tôi!"
"Hồng phu nhân" kéo chăn che chở thân mình, tránh người nằm xuống, không để ý đến người thừa thải cô nữa.
"Xin lỗi..."
Cảnh Lang nói nhỏ, cứ vậy tựa vào tường, ngồi yên. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở, Cảnh Lang không nhịn được nhìn về chiếc giường, "Hồng phu nhân" duy trì tư thế kia cũng không động đậy, trong đầu suy nghĩ có lẽ đã ngủ rồi, vui mừng thở dài.
Cảnh Lang a Cảnh Lang, mày làm sao vậy? Vì sao lại đi tổn thương một cô gái yếu đuối? Mày vì cái gì mà lại để mất đi lý trí như vậy?
Nhớ đến cái chụp mắt màu đen bên con mắt trái của "Hồng phu nhân" lần nữa, cô lại không dám tưởng tượng tình huống nằm bên dưới cái chụp mắt ấy.
Manh Manh... . Bất kể có bao lâu, cô đều không thể quên được, lúc cô còn là một chú sói con, cô bé người đã cho cô hơi ấm, người có đôi mắt đã mù cùng cô nô đùa dưới nước, người hoàn mỹ nhất trong lòng Cảnh Lang, người như bầu trời trong suốt. Đêm nay, cô chợt phát hiện, bầu trời trong suốt ấy đã bị dính một vết đỏ tươi.
"Hồng phu nhân" nằm trên giường, từ đầu đến cuối cũng không ngủ, bởi vì vừa rồi kinh sợ quá độ, lúc này thân thể thanh tĩnh lại được một chút. Nhưng cô vẫn không dám nhắm mắt, cô sợ người đàn bà kia sẽ xông lên lần nữa. Nếu có thể, cô thật muốn chạy khỏi đây ngay bây giờ, cách xa Dạ Mị, cách xa Cảnh Lang, đến thành phố không ai biết đến cô, làm lại từ đầu. Chỉ là, thực tế nói cho cô cô phải nhẫn nhịn, đến khi trời sáng. Bất luận người đàn bà kia có phải thật sự muốn đưa cô rời khỏi đây không, cho cô tự do, đến lúc đó, cô cũng sẽ tìm cơ hội trốn thoát. Mới trải qua chuyện vừa rồi, đã để cô đem Cảnh Lang hoàn toàn định nghĩa thành "Nhân vật nguy hiểm", cô không thể tin cô ta. Hơn nữa, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện cô ta đã làm với mình, cô rất muốn giết chết đối phương.