Tiểu Hoàng Cô, Đừng Ngủ Nữa!!!

Chương 28



Bước vào nhã gian lầu hai, Vận Phụng liền gửi thấy một mùi thơm hoa lan thoang thoảng. Chậc, ông chủ cũng thật biết cách làm ăn nha.. Thượng Quan Mộ dìu nàng đi từng bước vào nhã gian độc mộc ( tg: ý là phòng này toàn là gỗ hịn), đỡ nàng ngồi xuống chiếc bàn tròn độc mộc khắc hoa sen tinh tế, rồi nhanh chân chiếm lấy vị trí ngồi bên phải nàng. Thượng Quan Mạc nào lại không thấu đáo ý tứ hoàng đệ mình, y cũng vội vã ngồi bên hướng tay trái nàng. Thượng Quan Miên không nói, chỉ lẳng lặng ngồi đối diện nàng như vậy! Vẫn là huynh trưởng, vẫn nên rộng lượng aa~. Thượng Quan Mộ, nhanh nhẹn kêu món, rồi lại nhanh chóng trở về với câu chuyện.

-“ Hoàng cô, lúc nãy, chất nhi mạo phạm gọi tục danh ngài, ngài không trách chất nhi chứ? Cũng là vì trước lúc đi phụ hoàng có căn dặn không thể để lộ thân phận của hoàng cô lúc này nên…. “ – Thượng Quan Mạc thừa cơ hội nhận lỗi như bất đắc dĩ.

-“ Không trách! Dù sao các ngươi cũng hơn ta mấy tuổi, để các ngươi kêu ta một tiếng ” hoàng cô “ cũng thật ngại quá! “ – Vận Phụng thực sự ngại ngùng nha.

Mặc dù ở thế kỉ 21, nàng đã sống tới 29 tuổi, cùng có 16 năm ở Thần Nguyên đại lục này nhưng sự thật, hiện tại nàng vẫn là nhỏ tuổi hơn bọn hắn nha.. Khi bị Thượng Quan Minh kêu “ hoàng tỷ “, nàng đã thấy sởn cả da gà thế nào nha. Chậc, thà để bọn họ gọi tục danh vẫn là dễ nghe hơn, nhưng cũng không thể gọi quá thân thiết được, vì nàng trở về không phải vì bọn họ đâu, nên cũng cũng không cần có những mối quan hệ phiền phức hay quá thân thiết. Rồi đến một ngày nàng cũng sẽ phải dời đi thôi...

-“ Vậy… sau này chất nhi nên xưng hô với hoàng cô sao cho tiện đây? “ – Thượng Quan Mộ cũng là không thua kém, vẫn cướp được lời của Thượng Quan Mạc.

-“ … phụ hoàng không phải phong cho ta là Khuynh Thiên công chúa sao? Vậy các ngươi cứ kêu ta là Khuynh Thiên đi, dù sao cũng không thể kêu tục danh của ta được… “ – Vận Phụng nghiêm chính đáp.

-“ Vậy, Mộ nhi sẽ gọi ngài là Khuynh Thiên tiểu cô được không? Sau này tiểu cô cứ kêu ta là Mộ nhi đi.. “ – Thượng Quan Mộ hí hửng đáp!

-“ Ân! Tùy ngươi aa~ “

-“ Ta cảm thấy, tam đệ kêu vậy vẫn quá xa cách rồi! Hay là ta chỉ kêu ngài là Khuynh Thiên, có được không? Ngài sau này liền kêu ta là A Mạc đi? “ – Thượng Quan Mạc có chút suy tư hỏi.

-“ ÂN. Ngươi gọi ta Khuynh Thiên thì được nhưng ta không gọi ngươi là A Mạc được, vẫn là nên kêu ngươi như Mộ nhi, là Mạc nhi đi! “ – Vận Phụng không do dự đáp.

-“ Nhưng … “ – Thượng Quan Mạc chưa bằng lòng.

-“ Vận Phụng … “ – ngẩn ngơ.

-“ ÂN? Đại hoàng tử kêu ta? “ – Vận Phụng đáp lại vô thức.

Giật tâm mạnh! Thượng Quan Miên chợt nhận ra mình vừa thất thố, kêu tên nàng… Nhận thấy ánh mắt đầy thị huyết của Thượng Quan Mạc, cùng với sự tò mò trên mặt Thượng Quan Mộ, Thượng Quan Miên chỉ đáp lại bằng cặp ưng mâu âm trầm, yên ắng như mọi ngày. Nhưng tâm lại dậy sóng cuồn cuộn, mà hồng tâm của cơn sóng dữ ấy lại là nàng. Thượng Quan Miên biết chính mình đã bị nàng mê hoặc, bằng một cách nào đó? Bằng nụ cười ấy sao? Hay là bằng cái chất giọng ngọt ngào mà man mát ấy? Hay chính là vì khí chất rất lạ và đặc biệt kia trên người nàng?… Y biết, chính mình đây chỉ mới gặp nàng đây là lần thứ ba. Cũng không nói cùng nàng được quá nhiều câu đâu. Nhưng từng cử chỉ của nàng, từng phong thái của nàng, từng câu nói của nàng, khiến y không thể không rung động. Ngày đó, sau tiệc tẩy trần, y vốn chỉ nghĩ sẽ dùng nàng như một cái thang để leo lên vị trí mà chính mình muốn. Thượng QUAN Miên vốn không hề có tâm để động với nữ nhân, vì với y, nữ nhân cũng chỉ như cỏ dại, không đáng quan tâm, ngoại trừ Kim Diệp Trân. Nhưng với Vận Phụng, từ ngày thực sự được nhìn thấy nàng, tiểu nhân nhi vận chanh y nhẹ nhàng, tóc vấn cầu kì mà phục sức lại đơn điệu không lòe loẹt, nàng đứng đó, im lặng mà cao ngạo như một vị nữ hoàng, bao bọc lấy nàng luôn là một hơi thở của tiên nhân xuất trần, là một loại khí tức rất đặc biệt mà hắn không thể nói lên, nó khiến cho người ngoài, chỉ cần là kẻ có cảm nhận nhạy bén đều sẽ cảm thấy được sự thông tuệ, tinh tường của nàng, dù cho đôi mắt ấy bị che lại, thì cũng chỉ càng làm thêm phần bí ẩn của nàng. Có lẽ vì thế mà khơi dậy hứng thú trong lòng y chăng? Y cũng không biết nữa…

Thoát khỏi sóng ngầm đáy lòng, Thượng Quan Miên mới nhàn nhạt lên tiếng tiếp lời:

-“ Hoàng cô, vậy ta cũng ngài là Khuynh Thiên, về sau ngài gọi ta Miên nhi là được! “

-“ Ân! Miên nhi, ngươi đang suy nghĩ gì sao? Có gì muốn hỏi cứ nói ra, không cần giữ trong lòng đâu nha. Những chuyện gì có thể nói ra là còn có thể giải quyết được nha, chứ cứ giữ mãi tròng là sẽ không thể cứu đâu.. “ – Vận Phụng chân thành khuyên nhủ.

Thượng Quan Mạc, Thượng Quan Mộ đồng loạt hướng lực chú ý về phía y! Như trực chờ y nói ra tâm tư…

Mặc dù nàng mang bạch lụa, mọi thứ sau tấm vải ấy chỉ là mờ mờ ảo ảo, không thể nhìn rõ được sắc thái của từng người trước mặt nàng, nhưng nàng có xúc giác nha… Một kẻ đã phải đứng ở vị trí cao trọng ( tg: cao cả và quan trọng) như Hàn Phiêu Phiêu, nếu không có thứ gọi là giác quan thứ sáu thì có lẽ đã chết ngay khi mới bước chân vào đi? Sự nhạy bén của nàng là không thể thay đổi, chỉ có ngày một tăng lên. Chính vì thế mà nàng có thể cảm nhận được, có một đôi mắt luôn nhìn nàng còn mang những tia xúc cảm phức tạp… còn có, một đôi một khác, đang nhìn nàng đầy nóng nảy? Ể? What? Nóng bỏng sao? Là kẻ nào dám nhìn lão nương như vậy??? Đôi mắt đó ở rất xa… Hừ, nhìn thì cứ nhìn đi, chả nhẽ Vận Phụng nàng lại sợ bị kẻ đó nhìn tới cháy luôn chắc?! Bỏ qua, VẬn Phụng chắc chắn, ánh mắt đầy xúc cảm phức tạp kia là của Thượng Quan Miên, bởi vì … hắn rất ít nói!! Những kẻ ít nói chính là những kẻ hay nghĩ nhiều nhất!!! Chính là vậy….. ( tg: thật hả?.-. bổn tác giả cũng chẳng biết).

Nàng quả thực rất nhạy bén!

-“ Khuynh Thiên, là ta đang nghĩ ngài có thể nói cho Miên nhi biết một chút về mắt của ngài không? Vì sao lại phải che lại? “ – Thượng Quan Miên cố tỏ ra tò mò để đánh lạc hướng nàng.

Nhưng một câu hỏi như vô tình này của y, lại khiến toàn lực chú ý của hai vị hoàng đệ mình một lần nữa đồng chuyển lên người Vận Phụng. Vấn đề này chưa từng nghe phụ hoàng nói qua, bọn họ cũng là rất tò mò đi.

-“ Đúng đó, Khuynh Thiên tiểu cô, mắt của ngài không phải có vấn đề gì khó chữa không? Nói ra đây Mộ nhi sẽ giúp tiểu cô tìm thầy lang giỏi nhất về chữa.. Chắc chắn co thể khỏi.. “ – Thượng Quan Mộ thật lòng quan tâm nàng.

-“ Khuynh Thiên, không phải ngại… Mạc nhi biết rất nhiều danh y tốt, có thể giúp ngài đón họ tới hoàng cung chữa trị… “ – Thượng Quan Mạc thật lòng không kém.

-“ Ân! Các ngươi nha, đừng có lo lắng quá, mắt của ta không sao mà! “ – Vận Phụng tươi cười đáp lại.

-“ Vậy sao phải dùng bạch lụa? “ – Thượng Quan Miên lần này thực sự tò mò.

-“ Vì A Minh nói, ta lớn lên trên Tiên Lĩnh sơn, quanh năm là hàn khí, mà Phượng Quốc lại là quốc gia khí tức cao nên sợ mắt ta chưa thể thích ứng, nên kêu ta dùng bạch lụa một thời gian nữa nha… “ – Vận Phụng thật thà trả lời.

-“ Hóa ra là vậy… “ – Thượng Quan Mộ gật gù hiểu.

Lừa gạt!! Phụ hoàng chắc chắn là đang lừa gạt… Lý do như vậy cũng có thể gạt được nàng? Nàng không phải rất nhạy bén, nàng ứng phó với những người trong hậu cung kia không phải rất thông minh sao? Nếu như phụ hoàng gạt được nàng thì chỉ có một khả năng, chính là… nàng tự nguyện để bị gạt!! Vậy lí do của nàng là gì? Tâm ba vị hoàng tử khẽ động, đồng nhất một suy nghĩ.

Xa xa đâu đó lại có kẻ khẽ nhếch khóe môi đầy sủng nịnh. Nàng đây là giả trư ăn thịt cọp đi? Có ý tứ, rất thú vị!

Tiếp tục lại là màn “ tranh cướp “ tiếu ý tàng đao giữa Thượng Quan Mộ cùng Thượng Quan Mạc. Chậc, hai nam nhân này, là hai vị hoàng tử đầy cao quý của Phượng Quốc nha, vậy mà…. Lại tranh nhau …. Gắp đồ ăn cho Vận Phụng nàng đây! Còn chưa đủ, còn chen nhau đút nàng ăn đây? Thở sâu!!! Thở thật sâu aa~.. Thiên aa~ thật phiền phức, nàng đâu phải không nhìn thấy gì đâu? Hừ lạnh trong lòng một cái, Vận Phụng tự tay cầm đũa, gắp từng miếng thức ăn, chậm rãi thưởng thức! Chậc, cũng ổn đấy chứ, tuy không thể bằng những món ăn Tây Âu nhưng nếu so với ẩm thực ĐÔng Âu thì cũng có thể tranh nhất nhì aa~! Hảo ngon! 

Vận Phụng hồn nhiên, ăn từng miếng ngon miệng trước những con mắt đầy kinh ngạc… Nàng.. nàng.. nàng làm sao có thể?? Mắt nàng ấy không phải … đi?! Thiên aa~?! Cái này cũng quá phi phàm rồi…

Thượng Quan Mộ lộ rõ vẻ mặt thần tượng nàng! Chẳng nhẽ Khuynh Thiên tiểu cô có con mắt thứ ba dưới cằm sao?? ( tg::V mắt thứ 3 thì có nhưng ở trên trán cơ ông eeiii)

Thượng Quan Mạc lại có chút mất hứng xẹt qua đáy mắt. Y đã cố tình đuổi Thu nhi đi để có thể thể hiện chút nam nhi trước mặt nàng, nay còn đâu kế hoạch ban đầu?

Thượng Quan Miên vẫn là lẳng lặng quan sát nàng, thầm khen ngợi, một tiểu nữ nhân xứng để y nhìn trúng! 

Còn xa xa đó, lại có kẻ đang hỏa diễm công tâm rồi nha~ … Hắn không biết vì sao, hắn chỉ biết chính mình cảm thấy thật không thoải mái khi nhìn nàng thoải mái… bên nam nhân khác!

Tư ĐỒ Tử Ngôn phượng mâu chăm chú nhìn gương mặt than của vị “ Liệt Diễm Chiến Thần “ bên cạnh, lòng thầm cao hứng… CHậc! Thật hiếm hoi để được thấy cái gương mặt thất thố này của hắn nha~ hahah ~.

#Airen.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv