Sau khi châm cứu xong, quan hệ giữa Yến Kỳ Vũ và Vu Quy Dã lại âm thầm tiến gần thêm một bước.
Hai người họ hiểu việc nắm tay trong lúc khám bệnh là thuộc trong phạm trù “tình bạn”, chính là trong sáng và thuần khiết giống “bạn bè tặng hoa”, “bạn bè ăn cơm”, “bạn bè khám bệnh”.
Đương nhiên, bọn họ cũng rõ sự rung động trong khoảnh khắc đó.
Trên đường trở về, Yến Kỳ Vũ thoải mái ngồi trên ghế phụ, chữa bệnh bằng châm cứu, cho tới giờ Yến Kỳ Vũ chưa từng cảm thấy cổ nhẹ nhàng như thế, cảm giác này giống như máy móc rỉ sắt được bôi dầu, nghiêng trái nghiêng phải vô cùng thoải mái.
Cô đang ôm đai nâng cổ trong ngực, rất đắc ý chọc chọc nó: “Sau này ta không muốn gặp mi nữa!”
Vu Quy Dã thoáng nhìn thấy một màn này, cảm thấy cô ngay cả ngốc nghếch cũng đều dễ thương muốn chết.
Người đàn ông giả vờ kinh ngạc hỏi: “Cô nói gì thế, không muốn gặp tôi nữa à?”
“Không phải không phải.” Yến Kỳ Vũ luống cuống tay chân giơ đai nâng cổ lên, “Tôi nói nó đấy, không phải nói anh đâu!”
“Ồ...” Vu Quy Dã nở nụ cười, “Vậy chính là sau này vẫn muốn gặp tôi nữa à?”
Yến Kỳ Vũ đỏ mặt không nói nữa.
“Sau này” này, kết quả là còn nhiều hơn cả “sau này” nữa, năm sau cũng được xem là sau này, tháng sau cũng được xem là sau này... Hôm nay gặp xong ngày mai gặp nữa, cũng được gọi là “sau này”.
Sau khi hẹn hò bạn bè kết thúc, Vu Quy Dã lịch sự phong độ, muốn đưa Yến Kỳ Vũ về nhà.
Nhưng trời không chiều lòng người, xe vừa mới xuống đường cao tốc thì gặp kẹt xe, phóng mắt nhìn tất cả đều là đèn sau (xe ô tô, xe máy), đường sá kẹt thành bãi đỗ xe.
Yến Kỳ Vũ xem tin tức mới biết được, thì ra thời tiết quá lạnh, phía trước có một đường ống nước bị đông lạnh nên phát nổ, làm tổn hại đến tất cả quảng trường xung quanh. Công nhân đang cấp bách sửa chữa, tiếc là tiến triển rất nhỏ.
Con đường này là đường duy nhất vào nội thành sau khi từ cao tốc xuống, bọn họ ở trên xe kẹt suốt một tiếng, đã trò chuyện hết tất cả các đề tài, mà xe chỉ mới nhích lên được 10 thước.
May mà bên cạnh có tổng trạm tàu điện ngậm, mới mở hồi tháng trước, hành khách trên chiếc xe bus phía trước đều xuống xe, đi về phía tàu điện ngầm.
Vu Quy Dã nhìn cô gái bên cạnh: “Trời tối rồi, xét tình hình hiện tại, đợi chúng ta trở về ít nhất cũng sắp 12 giờ, nhân lúc đường sắt còn đang chạy, cô nhanh về nhà đi.”
Đương nhiên Yến Kỳ Vũ không chịu, kiên trì muốn ở lại cùng anh: “Sao tôi có thể để anh ở lại một mình chứ? Kẹt xe vừa nhàm chán vừa buồn, có tôi cùng nói chuyện với anh thì sẽ thoải mái hơn đấy.”
Nhưng sao anh chịu cho cô ở chỗ này chứ. Không gian trong xe chật hẹp, không khí lại ngột ngạt, Yến Kỳ Vũ vừa mới châm cứu xong phải nhanh chóng về nhà nằm nghỉ ngơi, ngồi mấy tiếng ở trong xe, cũng không tốt đối với xương thắt lưng của cô.
Suy nghĩ một lát, người đàn ông tìm một lý do không thể nào từ chối: “Không phải ngày mai cô phải thức sớm chạy bản thảo sao? Hôm nay không ngủ sớm một chút, sao ngày mai thức nổi chứ.”
Biểu cảm của cô họa sĩ làm việc vừa nghiêm túc vừa chăm chỉ hiện ra vẻ do dự, nhưng rất nhanh đã ném những ý nghĩ này đi, nhỏ giọng an ủi bản thân: “Ngày mai lười biếng một chút, cũng không có người biết.”
... Ai nói sẽ không có người biết chứ?
Dù sao bây giờ cũng kẹt xe, Vu Quy Dã lấy điện thoại ra, đăng nhập QQ. Yến Kỳ Vũ nghĩ anh đang định liên hệ với người khác, nên nhanh chóng quay đầu ra ngoài cửa sổ, không nhìn trộm nội dung trò chuyện của anh.
Cũng thật trùng hợp, một phút đồng hồ sau, QQ của Yến Kỳ Vũ vang lên.
Nhóm làm việc “Giấc mộng không trung”
Điền Dã: @Tiểu Vũ Mao, hôm nay nghỉ ngơi thế nào rồi? Tôi đang tính thử, cô phải hoàn thành 12 trang màu trong vòng một tháng, tương đương một ngày phải vẽ hai trang rưỡi, lượng công việc này quá lớn. Cô nhất định phải chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay ngủ sớm một chút nghỉ ngơi đi nhé.”
Chuối tiêu điện hạ: Điền Dã nói rất đúng! Chín giờ hôm nay phải lên giường đi ngủ cho chị, không được nghịch điện thoại, không được xem anime, không được nghĩ ngợi lung tung, ngoan ngoãn nhắm mắt lại đếm cừu nhé.
Tiểu Vũ Mao: QAQ!
Tiểu Vũ Mao: Buổi chiều em đã nghỉ được một lúc rồi, buổi tối không cần ngủ sớm như vậy...
Chuối tiêu điện hạ: Ai nói không cần? Ngày mai bắt đầu chạy địa ngục bản thảo rồi! Đây là cơ hội cuối cùng để em ngủ trước 12 giờ trong tháng tới đấy.
Tiểu Vũ Mao: Ô!
Chuối tiêu điện hạ: Ngủ không được thật thì cũng không sao. Dù sao trên hợp đồng có địa chỉ của em, chị có thể tự mình đến nhà em dỗ em ngủ.
Điền Dã: Bấm like cho biên tập đại nhân. 【vỗ tay】【vỗ tay】【vỗ tay】
Tiểu Vũ Mao:【rơi lệ】
Yến Kỳ Vũ lẳng lặng cất điện thoại, mặt hiện vẻ áy náy nghênh đón ánh mắt của Vu Quy Dã.
“Xin lỗi...”, Yến Kỳ Vũ ủ rũ nói, “Biên tập đang thúc giục tôi trở về.”
“Là tôi xin lỗi mới đúng.” Người đàn ông nhịn xúc động đưa tay sờ đầu tiểu bạch thỏ, “Vốn dĩ là tôi phải đưa cô vê nhà, kết quả chỉ có thể để cô ủy khuất ngồi tàu điện ngầm một mình.”
Anh giả vờ giả vịt hỏi: “ Đúng rồi, truyện tranh cô vẽ khi nào bắt đầu đăng nhiều kỳ thế? Đến lúc đó nhất định tôi sẽ ủng hộ.”
Chỉ cần nói chuyện về nội dung công việc của mình, Yến Kỳ Vũ lập tức trở nên tích cực: “Lễ giáng sinh đấy! Biên tập giúp chúng tôi cướp được kỳ tuyên truyền login vào Giáng sinh! Thật ra chị ấy vốn muốn cướp kỳ năm mới, khi đó lưu lượng lớn nhất, nhưng đã bị biên tập tổ khác cướp mất rồi, tôi và người hợp tác của tôi đều là người mới, không tới phiên có vị trí tốt như thế.” DiennnDannleeeQuyyyyDonn!638
Cô thao thao bất tuyệt nói một tràng dài, lại đột nhiên phanh lại, “A, xin lỗi, xin lỗi, vừa nhắc tới chuyện này là tôi sẽ rất phấn khích.” Cô dè dặt hỏi, “Mấy chuyện này quá nhàm chán, đúng không?”
“Sao có thể chứ.” Vu Quy Dã thích nhất là nghe cô nói chuyện, cô gái khi nói đến truyện tranh là cả người tỏa ra ánh sáng, “Trước kia tôi chưa từng tiếp xúc với truyện tranh, nghe cô nói những chuyện này rất thú vị.”
Việc mình thích được người khác khẳng định như thế, Yến Kỳ Vũ vừa ngượng ngùng vừa tự hào nói, “Hôm nay thời gian không đủ rồi, tôi phải ngồi tàu điện ngầm, nếu muốn nghe tôi nói, thì lần sau sẽ nói cho anh nghe nhé!”
“Ồ? Hôm nay còn chưa nói hẹn gặp lại, thì cô đã muốn lần sau gặp lại rồi à?”
Ánh mắt cô gái hơi tránh né, nhưng lại không nỡ hoàn toàn dời đi. Vu Quy Dã nhìn gương mặt của cô, nhẹ giọng đồng ý: “Nếu lần sau gặp nói chuyện không hết, vậy thì lần sau tiếp tục nói nữa.”
…
Tuy hai người đã hẹn nhất định sẽ có “lần sau gặp mặt”, nhưng Vu Quy Dã lại đợi tới tròn một tháng.
Bời vì Yến Kỳ Vũ thật sự quá bận.
Trong một tháng vẽ 72 trang màu hoàn thành bản thảo, lượng công việc này vượt quá phạm vi khả năng của rất nhiều họa sĩ truyện tranh, may là Yến Kỳ Vũ đã từng làm trợ lý hai năm, nếu không thời gian cô cần còn có thể dài hơn nữa.
Rất nhiều người ngoài nghề sẽ nghĩ sai, họa sĩ truyện tranh chỉ có ba bước, bước đầu là vẽ bản nháp, bước thứ hai là viền bản nháp, bước thứ ba là lên màu, họa sĩ truyện tranh hoàn thành viền bản thảo tức là tiến độ đã đến 50%, đây là cách nghĩ hoàn toàn sai lầm.
Đầu tiên, trên đời này không phải tất cả họa sĩ truyện tranh đều phải vẽ bản nháp, có một số họa sĩ vô cùng “ổn định”, tay vững, tâm càng ổn định hơn. Anh ta không cần phải làm phân cảnh trước, chỉ cần nâng tay, là nét bút liền lượn vòng, mỗi đường đều chuẩn xác, không dừng ở nơi dư thừa. Hình ảnh nhân vật phong phú trên giấy, không cần làm thêm bất cứ sữa chữa nào.
Còn những họa sĩ khác muốn vẽ bản nháp trước, rồi dựa trên cơ sở bản nháp mà cẩn thận tô lại nét trên bản nháp, một ngày có thể viền được 5 trang bản thảo là đã cảm tạ trời đất. Mà những người hoàn toàn lượt bỏ bước thứ nhất kia, chỉ cần tính toán kỹ lưỡng, vừa đặt bút liền viền nét bản thảo, một ngày có thể vẽ hơn 20 trang.
Đương nhiên, kiểu họa sĩ thiên tài này rất ít, trong trăm không có một, cái đó còn liên quan đến tính siêng năng, càng liên quan đến khả năng thiên phú.
Trước sau gì Yến Kỳ Vũ cũng đã làm việc cho hai đại thần chủ bút, đầu tiên là Tri Bất Đạo Tiên Nhân, thứ hai là Độc Câu Hàn, trùng hợp là, hai vị chủ bút này đều là “thiên tài”. Đối với “người bình thường” như Yến Kỳ Vũ mà nói, đó cũng là may mắn, và cũng là bất hạnh.
May mắn là, Yến Kỳ Vũ dưới việc mưa dầm thấm lâu có thể học được nhiều kiến thức dùng bút, không may là, bên cạnh “thiên tài”, Yến Kỳ Vũ đã sớm ý thức được mình chỉ là “người bình thường”.
Cũng may trong tính tình của Yến Kỳ Vũ còn có tính kiên trì, người khác nhận lấy thất bại như thế e rằng sẽ nản lòng không tiến tới được, mà cô lại giống như búp măng mùa xuân, dưới bầu trời kiến thức rất cao, cô liền liều mạng cố gắng vươn cao lên, khát vọng đuổi theo bước chân của những thiên tài.
Cô không cam chịu số phận, cô chỉ tin nét vẽ của mình.
Người khác không hoàn thành được 72 trang màu, nhưng cô vẫn cắn răng đứng vững.
Điều này còn phải nói đến vấn đề thứ hai, rốt cuộc họa sĩ truyện tranh khi lên màu sẽ chia làm mấy bước?
Họa sĩ truyện tranh khi lên màu có thể chia làm hai bước lớn: lên màu cho nhân vật và lên màu cho bối cảnh. Rất nhiều họa sĩ truyện tranh mời trợ lý để lên màu đều chia thành hai người, một người chịu trách nhiệm một trong hai bước đó.
Nếu như chia nhỏ ra tiếp, thì bước này càng nhiều hơn. Đầu tiên phải lót một tầng màu nền trước, sau đó trên lớp màu nền thêm sáng tối, rồi thêm màu nhuộm, cẩn thận thêm chút hoa văn, thêm này thêm kia, thêm rất nhiều mà độc giả bình thường căn bản chưa hề chú ý tới nhưng lại là khâu nhỏ không thể thiếu được…
Nếu có người xem qua bản thảo truyện tranh màu, sẽ kinh ngạc phát hiện, một trang truyện thường sẽ có một trăm tầng vẽ trở lên, tài liệu gốc động tí là trên hàng trăm triệu. Yến Kỳ Vũ sử dụng chiếc laptop cũ kỹ đã lâu, thật sự rất dễ bị đứng máy, nhưng cô không có tiền đổi, mỗi lần sửa lớp vẽ đều phải cẩn thận, sợ kéo dài ra một chút sẽ khiến toàn bộ mặt tiếp xúc bị hỏng mất.
May mà nó rất không chịu thua kém, mỗi ngày làm việc 15 tiếng, mà nó cùng làm việc với cô 15 tiếng. Có lúc “quạt điện sẽ chuyển thành cánh quạt", dường như một giây sau sẽ chầu trời, nhưng nó lại vượt qua rất nhanh, cùng chủ xông pha làm việc.
Trong khoảng thời gian này đến nay, cô trừ ăn, ngủ, đi toilet, tắm rửa ra, ngay cả thời gian tán gẫu với Vu Quy Dã cũng không giành ra một chút được, nhiều lần nửa đêm cô nhào lên giường, giơ điện thoại lên định nói câu chúc ngủ ngon, năm chữ tiếng Hán còn chưa đánh xong, thì cô đã ngủ say mất.
Cũng may nỗ lực luôn có thu hoạch, Yến Kỳ Vũ nhanh chóng hoàn thành toàn bộ, 36P tập đầu tiên lại có thể hoàn thảnh trước một ngày rưỡi, cô đóng file bản thảo kéo vào trong nhóm, tiếng tim đập kèm với nhiệt độ của CPU trực tiếp tăng lên.
Tiểu Vũ Mao: Hoàn thành rồi!【Khóc】
Tiểu Vũ Mao: 【Chia sẻ tài liệu bản thảo tập đầu Giấc mộng không trung】
Thầy Điền Dã - người hợp tác của cô là người đầu tiên tỏ ý chúc mừng.
Điền Dã: Chúc mừng! Vất cả rồi!
Điền Dã: Mao Mao lợi hại quá, lại có thể hoàn thành sớm hơn kế hoạch.
Điền Dã: Sẽ không phải là thức đêm đó chứ?
Tiểu Vũ Mao: Không có, chỉ là gần đây hơi máu xíu thôi…
Tiểu Vũ Mao: Cũng không biết có thể duy trì được bao lâu_(:з」∠)_
Mà Bộ Na Na còn gửi một chuỗi biểu cảm.
Chuối tiêu điện hạ: 【Xoa tay cho đại lão】.jpg
Chuối tiêu điện hạ: 【Đấm lưng cho đại lão】.jpg
Chuối tiêu điện hạ: 【Châm thuốc cho đại lão】.jpg
Chuối tiêu điện hạ: 【Mời rượu cho đại lão】.jpg
Chuối tiêu điện hạ: Tiểu Vũ Mao, chị xem xong hết rồi.
Chuối tiêu điện hạ: Em thật sự lại một lần nữa làm ngoài dự kiến của chị.
Bộ Na Na không nói thẳng là cô làm tốt, mà là dùng cách thức khác để khích lệ kỹ năng vẽ của Yến Kỳ Vũ. Yến Kỳ Vũ vô cùng không quen người khác khen ngợi cô, dù sao trên con đường mà cô đi, cô đã từng gặp quá nhiều họa sĩ truyện tranh lợi hại hơn cô, cô tự nhận trừ siêng năng ra thì cái gì cũng không có bản lĩnh, nhưng hai vị hợp tác của cô lại không tiếc lời khen ngợi cô.
Bút cảm ứng nắm chặt trong tay Yến Kỳ Vũ, theo bản năng viết ra một câu “Thật vậy chăng” trên màn hình…
Nhưng cô còn chưa gửi thì Điền Dã đã gửi tới một câu trước.
Điền Dã: Tôi đã bắt ghế xong rồi, chờ nghe biên tập khen ngợi Mao Mao.
Bộ Na Na tạm dừng một lát, giống như đang tích đại chiêu.
Chuối tiêu điện hạ: Tiểu Vũ Mao, khi chị biết trước kia em từng làm trợ lý cho Tri Bất Đạo Tiên Nhân và Độc Câu Hàn, thật ra chị hơi lo lắng.
Chuối tiêu điện hạ: Bởi vì nội dung phong cách của họ rất dứt khoát, toàn bộ trợ lý lên màu đều cố gắng dựa theo phong cách đó mà phối màu. Bọn họ một người là truyện tranh thiếu niên nhiệt huyết, một người là truyện tranh thiếu nữ phong cách thủy mặc, chị rất tò mò tại sao em có thể nương theo được hai phong cách hoàn toàn khác nhau đó.
Chuối tiêu điện hạ: Cho nên chị luôn lo lắng, sau khi “học” qua phong cách của bọn họ, e rằng em rất khó lên màu theo phong cách của mình. Hoặc là cho dù có, thì cũng sẽ bị phong cách của hai người kéo xuống, làm ảnh hưởng đến phát huy của bản thân.
Chuối tiêu điện hạ: Dù sao StarDuck là truyện tranh trắng đen, chị chỉ có thể thấy kỹ năng vẽ vững vàng của em, không thấy được việc lên màu.
Chuối tiêu điện hạ: Nhưng khi nãy chị vừa mở file lên, phát hiện là do chị đã lo lắng nhiều rồi.
Chuối tiêu điện hạ: Em rất nắm chắc cảm giác khoa học kỹ thuật của Giấc Mộng không trung, trên những chiến trường này, hình ảnh có mức độ, có chiều rộng. Nhân vật càng không thể bắt bẻ được, bắt rất chuẩn những biểu cảm cho dù rất nhỏ, nhất là ánh mắt nổi bật rất có cảm giác.
Chuối tiêu điện hạ: Dùng câu tục nhất để nói thì chính là “Quá cool”.
Chuối tiêu điện hạ: Chỉ là lên màu cho cơ giáp có hơi thô một xíu, cảm giác lập thể không mạnh mẽ lắm, có mấy chỗ nguồn sáng rõ ràng bị sai lệch, không ngừng cố gắng, em sẽ có tiến bộ về không gian.
Ánh mắt của Bộ Na Na rất tinh tường, cô ấy từ góc độ của biên tập mà tỉ mỉ phân tích ưu khuyết điểm của Yến Kỳ Vũ. Cô ấy chưa từng tâng bốc quá mức, cũng không có ác ý hạ bệ, cô ấy chính là người thực tế, phân tích rõ ràng tất cả ưu khuyết điểm của cô, giúp Yến Kỳ Vũ càng tiến bộ hơn.
Biên tập trong ngành truyện tranh này, người chân chính có khả năng vẽ tranh vô cùng ít. Bộ Na Na chỉ biết sơ sơ, thậm chí ngay cả cơ bản về PS cô ấy còn không biết thao tác, nhưng đây cũng không có nghĩa là cô ấy không biết thưởng thức cái đẹp, không có khả năng phê bình cái xấu, cô ấy là nhà giám định soi mói nhất trên thế giới.
Yến Kỳ Vũ khiêm tốn nghe thỉnh giáo, lập tức ghi nhớ từng lời nói của Bộ Na Na. Nhưng thay đổi phong cách lên màu truyện tranh không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể hoàn thành, cần không ngừng mài giũa, dần dần trưởng thành, từ từ tiến bộ một chút.
Kỹ năng vẽ tiến bộ là một quá trình lượng biến thành chất, chỉ là chất này vô cùng vô cùng chậm, bạn là người trong cuộc, rất khó xác định bản thân mình có thật sự tiến bộ hay không. Rất nhiều người hao tổn công sức trong việc tích lũy lượng biến vào thời gian đầu, mà những người còn lại vẫn tiếp tục đi lên.
Yến Kỳ Vũ từ chân núi từ từ leo lên, cô ngửa đầu nhìn lên trên, phương xa là mây trắng xóa và đỉnh núi, cùng bầu trời vô tận.
Mà bên cạnh cô, có hai người bạn đồng hành đã chờ xuất phát, bằng lòng làm bạn với cô tìm tòi con đường phía trước.