Vu Quy Dã rất thông minh, anh biết tính cách Yến Kỳ Vũ thiện lương, cô tuyệt đối sẽ không xem mình là “ân nhân”, lúc trước cô từ chối lời mời của Vu Quy Dã một lần, đương nhiên có thể từ chối lần thứ hai.
Cho nên lần này, Vu Quy Dã còn tung thêm một "thẻ lệnh" khác có liên quan tới: “Hơn nữa, Daniel cũng nhớ cô lắm.”
Quả nhiên Yến Kỳ Vũ mắc mưu.
Tiểu Vũ Mao: Ôi QAQ ngày mai Daniel không cần đến trường sao?
Quy Dã: Lớp bọn nhỏ có hai bạn học bị bệnh thủy đậu, sức đề kháng của trẻ nhỏ yếu, cô giáo sợ bị truyền nhiễm nên cho cả lớp nghỉ rồi.
Quy Dã: Nhưng năm ngoái Daniel bị rồi, cho nên thằng bé không sao cả.
Quy Dã: Lúc trước thằng bé phạm lỗi lớn như thế, bị tôi bỏ hết tất cả hoạt động giải trí, mỗi ngày ở nhà chỉ có thể học tính toán thôi.
Quy Dã: Tôi vừa nói buổi tối sẽ đi tìm cô, thì thằng bé đã ầm ĩ muốn theo rồi.
Quy Dã: Cho nên vị tiểu thư này, cô có bằng lòng để tên nhóc bướng bỉnh này có cơ hội ra ngoài hóng gió không?
Yến Kỳ Vũ bị anh miêu tả đến cảnh này liền nở nụ cười. Sức tưởng tượng của họa sĩ truyện tranh vô cùng lớn, cô dường như có thể nhìn thấy tiểu mập mạp tròn vo bị tra tấn trên bàn, một tay cầm sách toán, một tay cầm 300 bài thơ Đường, trên bảng đen toàn là từ đơn tiếng Anh. Mỗi ngày từ sáng đến tối, trừ ăn cơm ra, thì thẳng bé chỉ có thể đung đưa đầu, miệng toàn là chi, hồ, giả, dã (trợ từ dùng trong văn ngôn để diễn tả lời nói không rõ ràng hoặc bài văn), ABCD, 1234…
Mà người hiền lành điển hình như cô, đương nhiên chỉ có thể trả lời với ba chữ:
Tiểu Vũ Mao: Tôi bằng lòng.
...
Bởi vì hôm nay không cần vẽ tranh, cổ Yến Kỳ Vũ vừa đau, nên cô đã sớm leo lên giường nghỉ ngơi.
Mà thời gian biểu của Vu Quy Dã cũng không có chuyện gì cần làm, hai người tranh thủ trò chuyện với nhau, bất tri bất giác từ ban ngày cho đến đêm tối.
Trước khi gặp được Vu tiên sinh, cho tới bây giờ Yến Kỳ Vũ không nghĩ tới trên đời này sẽ có một người hợp ý cô như thế, bọn họ có những đề tài nói không hết, những câu chuyện nói không xong. Rõ ràng bối cảnh gia đình, hoàn cảnh làm việc không giống nhau, nhưng tam quan của bọn họ lại giống nhau đến lạ thường, chỉ cần tóm được một chút chuyện lý thú, là có thể tán gẫu đến rất lâu.
Theo lẽ thường, tướng mạo Yến Kỳ Vũ hơn người thế này, tính cách nhẹ nhàng, không lo không có bạn bè, nhưng quả thật cô giao thiệp quá ít, bạn trong thế giới 3D cảm thấy cô quá chán, còn bạn trong thế giới 2D lại quá ít.
Chuyên ngành đại học của cô là kế toán, có nhiều cô gái đẹp tựa như mây, nhưng Yến Kỳ Vũ vừa mới nhập học thì đã được mệnh danh là hoa khôi của khoa. Bởi vì cô thích truyện tranh, nên không ít “trạch nam thế giới 2D” mượn cớ có “tiếng nói chung” tiếp cận cô, kết quả phát hiện cô quá nhạt.
Không cosplay, không nhảy múa, không phải là lolita, không học tiếng nhật, không lồng tiếng trên mạng, không xem văn học internet, không vẽ đồng nhân, không chơi game,…
“Yến Kỳ Vũ, thật ra cô là “người 2D” giả.” Có người nói như vậy.
“Sao, sao có thể chứ!” Khi đó Yến Kỳ Vũ còn ngốc nghếch phản bác lại, “Tôi thích truyện tranh, đương nhiên tôi là “2D”!”
Cho tới bây giờ Yến Kỳ Vũ mới hiểu cô và bọn họ khác nhau ở đâu.
Bọn họ thích truyện tranh, xem truyện tranh là một loại “hứng thú”.
Mà cô nhiệt tình với truyện tranh, xem truyện tranh là một loại “sự nghiệp”.
Giống như otaku “thế giới 2D”, những trạch nam kia không thể nào bắt được tần số với cô; nhưng người tinh anh ở “thế giới 3D” như Vu Quy Dã, lại dễ dàng bước vào thế giới của cô.
Cô nhớ ngày hôm sau sẽ gặp mặt, phải ngủ sớm một chút để nghỉ ngơi. Nhưng sau khi hai người nói “ngủ ngon” với nhau, yên lặng chưa tới năm phút, không biết ai lại ngồi dậy, tiếp tục khơi gợi đề tài.
Sau lần đầu tiên “chúc ngủ ngon”, bọn họ như máy phát bị bật, hỏi “quán ăn gần đây mới mở, ngày mai có muốn đi ăn thử không”.
Sau lần thứ hai “chúc ngủ ngon”, Yến Kỳ Vũ phát hiện nhiệt độ ngày mai sẽ giảm, nên nhắc nhở Vu Quy Dã mặc nhiều quần áo.
Sau lần thứ ba “chúc ngủ ngon”, Vu Quy Dã gửi cho cô một video clip hài hước dễ thương, cô hỏi “Vu tiên sinh đang nuôi sủng vật sao”, anh nói “Nuôi Daniel còn chưa đủ sao”.
Lại sau đó, là lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu...
Bởi vì cổ Yến Kỳ Vũ không thoải mái, chỉ có thể cứng ngắc ngưỡng mặt nằm, nâng di động lên cao ở trước mặt đánh chữ. Nhưng cô mệt mỏi thật, điện thoại cầm không chắc cứ rơi xuống trên mặt cô rất nhiều lần, cô cảm thấy mũi mình bị đập vào đến sắp thấp đi một tẹo rồi.
Cuối cùng, ngay cả chiếc di động rơi tự do cũng không thể gọi được thần trí cô trở về, cô khẽ quấn chăn, ngủ ngon lành.
...
Lúc tỉnh dậy, đã là khi nắng chiếu rực rỡ.
Di động bên gối kêu đã được năm phút rồi, tên của đồng hồ báo thức là “hôm nay ra ngoài phải trang điểm”.
Trừ hồi năm tư chụp ảnh tốt nghiệp, Yến Kỳ Vũ bị bạn cùng phòng ép trang điểm qua một lần, thì 25 năm khác trong cuộc đời của cô đều là mặt mộc không trang điểm. Cô trời sinh có làn da đẹp, ngũ quan đẹp, mặc cho ai thấy cũng phải gọi một tiếng gái xinh, đầu ngõ có bác gái bán bánh pancake, mỗi lần nhìn thấy cô đều tặng thêm một cây lạp xưởng.
Giống như khi thức khuya chạy deadline, họa sĩ truyện tranh khác đều rụng tóc, nổi mụn, thâm mắt, càng ngày càng già, nhưng cô thì sao, bởi vì hay ở trong nhà, nên làn da vừa trắng vừa mịn, hoàn toàn đối nghịch.
Nhưng con gái nào cũng đều thích đẹp, cô dựa theo “Đề cử mua hàng trang điểm của Bạch Nguyên Nhật” trên mạng mua trọn một bộ trang điểm, đáng tiếc số lần sử dụng rất ít. Tay cô có thể vững vàng vẽ ra nét vẽ chính xác, nhưng không thể nào kẻ mắt trơn tru.
Nhưng vì hôm nay gặp mặt với Vu tiên sinh, tối qua cô đã lục tìm túi trang điểm của cô, đáng tiếc hơn phân nửa đồ trang điểm nếu không phải quá hạn, thì cũng bị hư, duy chỉ có thỏi son màu bánh đậu là dùng được.
Trước khi ngủ, cô đặc biệt để cây son này ở đầu giường, nhắc nhở bản thân mình đừng quên thoa.
... Không sai, thoa son cũng được xem là trang điểm đó!
Nghĩ đến chuyện có thể lập tức nhìn thấy Vu tiên sinh và Daniel, Yến Kỳ Vũ trốn trong chăn, thầm cười trộm
A, Vu tiên sinh, Vu tiên sinh, Vu tiên sinh.
Rất kỳ quái mà, sao nghĩ đến anh là sẽ vui vẻ thế này chứ.
...
Yến Kỳ Vũ cười rất nhiều, tiếng cười không giấu được trong chăn, cũng chẳng giấu được trong gối, cô chỉ có thể chia một phần tiếng cười vào trong gấu bông kê đầu giường.
Cô lười biếng đứng dậy mặc quần áo, kết quả vừa mới ngồi dậy từ trên giường, thì một cơn choáng váng giống như quả tạ lớn bất ngờ ập tới, gõ mạnh vào ót cô, chạy thẳng xuống đầu. Trời đất quay cuồng, cô chỉ có thể nhanh chóng đỡ tủ đầu giường ổn định người, mới không ngã xuống làm mình bị thương.
Mẹ ơi QAQ, bệnh xương cổ đáng sợ thật!
Khi bệnh xương cổ nghiêm trọng đến mức độ nhất định, não vì thiếu dưỡng khí sẽ dẫn tới choáng váng. Tối qua cô ngủ quá gấp gáp, không điều chỉnh tư thế cho tốt, kết quả dẫn tới bị sái cổ rồi, việc này đối với người chuyên mắc bệnh xương cổ như cô chính là họa vô đơn chí mà.
Cô ở trên giường ngồi một hồi lâu, rốt cuộc cơn choáng váng kia mới qua đi.
Cũng may cô đã sớm chuẩn bị, theo thói quen kéo tủ đầu giường ra, lấy đai nâng xương cổ ra.
Đai nâng cổ màu hồng nhạt vừa dày vừa cao, cô có thể cố định cổ tốt hơn, để phần đầu giữ nguyên vị trí trung lập nhìn về trước, có hiệu quả giảm bớt đau đầu và choáng váng.
Vì thế cô chỉ có thể duy trì tư thế quỷ dị như vậy, như cô gái “cổ dài”, cần cổ ngưỡng cao, một tay vịn vào bồn rửa mặt, một tay cầm cốc và dụng cụ đánh răng, chao đảo loạng choạng vào trong phòng tắm công cộng.
...
Trước nay Vu Quy Dã hay thiếu ngủ, nhưng hôm nay năm giờ đã tỉnh. Chuyện đầu tiên anh mở mắt ra chính là tìm di động mở weixin, đáng tiếc lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại đoạn đối thoại cuối cùng tối qua:
Quy Dã: Yến tiểu thư, ngày mai gió lớn, nhớ mặc nhiều một chút nhé.
Tiểu Vũ Mao: Không Q$EGYE$%^U^R;
Khi vừa nhìn thấy câu nói này, anh còn tưởng rằng cô nhấn nhầm, nhưng đợi vài phút rồi cũng không thấy đối phương nhắn thêm tin mới nữa, anh đoán nhất định cô gửi được một nửa thì đã ngủ mất, ấn lung tung mấy chữ trên bàn phím.
Phương bắc vào cuối thu, năm giờ sáng trời vẫn tối đen. Vu Quy Dã khoác thêm áo ngủ, đi vào phòng bếp nấu cho mình một tách café nồng đậm.
Người đàn ông độc thân sinh hoạt vô cùng đơn giản, cà phê, bánh mì, trứng gà, bacon chính là một “bữa sáng phong phú”, những món dinh dưỡng này cũng đủ làm tỉnh táo đầu óc anh để múa bút thành văn suốt hai tiếng.
Thói quen sáng tác của mỗi tác giả không giống nhau, có tác giả không băn khoăn về thời gian, khi linh cảm tới thì ý văn cứ tuôn ra, khi không có linh cảm thì du sơn ngoạn thủy; mà có những tác giả sẽ có khoảng thời gian sáng tác riêng, cho dù không chạy deadline, thì cũng buộc mình ngồi trước bàn mài giũa.
Mà Vu Quy Dã chính là người thuộc vế sau, rất hay ràng buộc chính mình.
Hôm nay thần linh cảm chiếu cố anh, anh không cần suy nghĩ, linh cảm sẽ tuôn trào từ ngòi bút. Ngón tay anh bấm liên tục trên bàn phím, tiếng động lanh lảnh quanh quẩn trong phòng sách, kề sau những chuỗi âm thanh sẽ biến thành từng chữ từng chữ, chi chít trên màn hình.
Không phải anh đang viết Giấc mộng không trung, cũng không phải tiểu thuyết khác, chỉ là một bộ tác phẩm bình thường để luyện đánh chữ. Không cần quan tâm từ ngữ trau chuốt cỡ nào, không gọt giũa kết cấu câu từ, lại càng không cần tìm chiều sâu gì đó, anh chỉ hóa những suy nghĩ dâng lên trong lòng anh thành thực thể, hạ xuống dưới ngòi bút anh.
Anh có một blog cá nhân, chỉ mình mới có thể thấy được, mỗi khi viết xong một bài văn nhỏ, anh sẽ gửi vào blog để lưu lại.
Nếu có một tên hacker nào đấy có thể phá được mật mã, lẻn vào trong blog này, thì hắn có thể nhìn thấy một hoa viên tư gia đầy sự rãnh rỗi thú vị.
Không có nhà cửa hoa lệ, không có đình đài lầu các, không phải là “Quân Tử Quy Dã”, càng không phải là “Điền Dã”, đây là một nơi chỉ thuộc về Vu Quy Dã, đề tài của những tản văn tùy bút kia vô cùng đa dạng, có linh cảm thoáng qua, có suy nghĩ về hiện tượng xã hội, có lời chúc phúc cho người nhà, có du ký, có tài liệu học tập, có thắc mắc…
Mà hôm nay, trong blog có thêm một phân loại tên.
Tên là “Cô ấy”.
...
Trải qua hai tiếng vừa căng thẳng vừa sáng tác tuôn trào, cuối cùng mặt trời cũng đi về hướng một bên tòa nhà khác.
Lúc bảy giờ rưỡi Vu Quy Dã nhận được điện thoại của chị gái.
Vu Kinh Hồng nói: “Em trai, hôm nay em có rảnh không? Đản Đản gào thét muốn gặp em, ầm ĩ khiến chị đau đầu quá.”
Mặt Vu Quy Dã không đổi sắc tim không đập mạnh nói dối: “Hôm nay em và bên truyền hình có một cuộc họp, thật sự không đi được.”
“Bỏ đi, công việc quan trọng hơn.” Giọng Vu Kinh Hồng tuyệt vọng truyền đến từ trong ống nghe, “Trời ạ, rốt cuộc “đợt bệnh thủy đậu” ở nhà trẻ thằng bé đến khi nào mới kết thúc đây, Đản Đản thối người đầy tinh lực không chịu rảnh tay, hôm qua vừa vẽ mấy bông hoa lên bức tranh thủy mặc của ông nội thằng bé. Chị hỏi thằng bé rốt cuộc sao phải làm thế, thằng bé nói thấy tranh ông nội vẽ chỉ có màu đen, nên muốn thêm vài đóa hoa được tô màu bằng bút sáp…”
Chị ấy đang nói chuyện cùng với em trai, bên tai bỗng truyền đến tiếng thét chói tai của một cậu bé, Vu Kinh Hồng tuyệt vọng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Daniel thân thể trần truồng lao tới từ phòng tắm, hai cha con đang cầm chai xịt nước làm trắng da của chị ấy và súng bắn nước, “tác chiến” phun vào nhau!
Vu Kinh Hồng: “...” Cục thịt nhỏ và mì sợi lớn bực mình này, ai đem hai người đó đi đi!
Vu Kinh Hồng chỉ có thể ném điện thoại xuống, phẫn nộ vọt tới trước mặt hai cha con, một tay nhéo lỗ tai của một người, lôi hai người trở về phòng tắm.
Khi cuộc sống gia đình của chị ấy sứt đầu mẻ trán, thì em trai Vu Quy Dã của chị ấy đã rửa mặt xong, đang đi vào phòng thay đồ mặc thử bộ quần áo thứ ba.
Không sai, Daniel là ở nhà vì “đợt bệnh thủy đậu”, chuyện này Vu Quy Dã không hề nói dối với Yến Kỳ Vũ.
Nhưng anh… từ đầu đến cuối không hề có ý định mang tiểu bóng đèn này theo.
Anh sẽ nhân dịp lấy cớ.
Ví dụ như “Bạn học Tô Đản Đản chọc mẹ tức giận”.
Vì thế “Tô Đản Đản không thể ra ngoài gặp chị Tiểu Kê Mao”.
Không còn cách nào nữa, chỉ có thể “để Yến Kỳ Vũ và Vu Quy Dã hưởng thụ bữa ăn hai người”.
Vốn dĩ “buổi tối muốn dẫn Đản Đản xem phim hoạt hình mới”.
Nhưng “vé đã mua rồi không thể lãng phí”.
Vậy “anh và cô cùng đi xem đi”.
Thật sự là không chê vào đâu được, quá tuyệt quá tuyệt. √
Vu Quy Dã không hề cảm thấy cách này của mình có cái gì không đúng với một cô gái, anh chỉ xuất phát từ phong độ thân sĩ, không đành lòng nhìn họa sĩ truyện tranh hợp tác với mình ru rú trong nhà, mới kéo cô ra ngoài hưởng thụ đồ ăn ngon và đi xem phim.
Mà trong nội tâm anh, lại có một âm thanh nho nhỏ cố tình lẩn tránh, ăn cơm và đi xem phim riêng với một cô gái, quả thật chính là đi hẹn hò yêu đương.
【doge】【doge】【doge】
...
Trước giờ cơm trưa một tiếng, người đàn ông đến cửa nhà hàng đã hẹn đúng giờ, trong tay anh cầm đóa hoa hồng màu hồng phấn, có một cái nơ thật dài thắt dưới đuôi cây, kéo thành hai đường cong thật đẹp mắt.
Mười phút sau, có một cô gái khoan thai bước đến, cô mặc áo khoác xinh đẹp nhất và đắt tiền nhất trong tủ quần áo, búi tóc lên, vật trang sức màu bạc trắng lấp lánh như những vì sao dưới ánh mặt trời.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều im lặng.
Cô phát hiện, anh không mang theo cậu bé mập.
Mà anh phát hiện, cô đeo đai nâng cổ chuyên dùng cho chữa bệnh xương cổ.
=_=||||||||