Mọi người đều nghĩ Daniel bỏ nhà đi, nhưng người thông minh như Daniel sẽ không làm những việc ngu ngốc này đâu! Ngay từ nhỏ mẹ đã bảo cậu bé, kết quả của việc bỏ nhà đi chính là bị bọn buôn người lừa vào trong núi bán cho người khác, ở ngọn núi đó không có sữa, chocolate, khoai tây chiên, hamburger, cậu không chịu đâu!
Cho nên đích đến của “chiến lược mang tính bỏ nhà đi” của Daniel chính là nhà của cậu mình.
Tuy Vu Kinh Hồng và Vu Quy Dã ở tiểu khu khác nhau, nhưng khoảng cách không xa, đừng thấy Daniel tuổi còn nhỏ, cậu bé đã phân biệt được đường đi rồi.
Trên bầu trời tối đen như mực, từng đợt gió lạnh ùa vào, Daniel út ít sợ hãi run lẩy bẩy, bóng cây đại thụ có thể biến thành quái thú ăn thịt người bất cứ lúc nào, kéo con heo béo kia vào trong huyệt động.
Hai bàn tay nhỏ của cậu bé mò vào trong túi nắm chặt chocolate, tự nói với bản thân mình “Không được sợ”, “không được sợ”, cậu bé cứ làm như vậy cho đến lúc tỉnh táo lại.
Không biết qua bao lâu, khi chocolate trong tay cậu bé bị chảy thành một đống mềm nhũn thì cậu bé đã đến cửa nhà Vu Quy Dã.
Đáng tiếc là, Vu Quy Dã đã rời khỏi nhà vào nửa tiếng trước để đi tìm tiểu tổ tông này.
Daniel đeo cặp da nhỏ căng phồng, tay nhỏ bị bẩn mở nắm cửa cả buổi,
… Chẳng lẽ cậu nhớ nhầm nhà rồi à?
Cậu bé xoay người nhìn cửa nhà ở sau lưng. Tiểu khu này xây nhà rất tiết kiệm kinh tế, mỗi tầng lầu, mỗi cánh cửa đều giống nhau như đúc, Daniel càng nhìn càng cảm thấy cửa nhà đằng sau lưng giống nhà của cậu mình hơn, vì thế cậu bé liếm sạch bàn tay, rồi chạm vào cánh cửa kia, khẽ gõ cửa chính.
Ầm ầm.
Ầm ầm ầm.
Ầm ầm ầm ầm.
Cậu bé gõ cửa, rốt cuộc cánh cửa này cũng mở ra trong ánh nhìn chờ mong của cậu bé ú, nhưng người đàn ông xuất hiện sau cửa không phải là người cậu đẹp trai của cậu bé!
A Dũng cao lớn đứng sau cửa chống trộm, trên người là chiếc quần jeans rộng thùng thình và áo mặc vào mùa thu đã bạc màu. Hắn hoàn toàn không đếm xỉa đến “Quy định của nhà cho thuê” dán trên tường, miệng ngậm điếu thuốc, cau mày cúi đầu đánh giá Daniel trước cửa.
“Thằng nhóc đến từ đâu thế?” A Dũng gẩy điếu thuốc trong tay, tàn thuốc rơi dưới chân Daniel, cậu bé bị dọa sợ nhanh chóng nhảy ra sau.
Cậu nhóc đâu ngờ được sẽ gặp một người lớn hung hăng đáng sợ thế này chứ, cậu bé ngẩng đầu lên, nuốt nước miếng, lắp ba lắp bắp nói: “Con… con tìm cậu.”
“Cút cút cút!” A Dũng không khách khí nói, “Chỗ này không có cậu của mày, chỉ có ông nội của mày!”
Không đợi Daniel nói thêm một chữ nữa, cửa chống trộm đập mạnh trước mặt cậu bé, suýt chút nữa chạm vào mũi của cậu.
Ở trong nhà, A Dũng đi đứng loạng choạng, lếch người vào trong phòng ngủ chính.
Khi đi qua căn phòng được ngăn vách trong phòng khách, sau khi ổn định người lại thì gõ lên cửa gỗ, phía bên trong mở ra một khe hở nho nhỏ.
Một cô gái mặc đồ ở nhà thò đầu ra sau khe cửa, trong ngực ôm một cốc nước ấm, một tay kia còn cầm bút vẽ chưa kịp để xuống.
Sau khi vào thu thì hơi ấm không còn nữa, tay chân của Yến Kỳ Vũ lạnh như băng, suốt ngày ôm túi ấm co người trước máy tính, tay lạnh lẽo đến mức cầm không nổi bút cảm ứng. Đúng lúc cửa hàng online có chạy hoạt động, cô mua một bộ đồ nhung san hô lông xù, trên nón ở sau áo còn có một đôi tai thật dài, khiến cô nhìn giống một chú thỏ trắng lớn.
Tuy cô và vợ chồng A Dũng thuê cùng một gian phòng, nhưng cô không có chào hỏi với A Dũng. Nếu không phải lúc nãy cô mơ hồ nghe thấy giọng nói của một cậu bé, thì cô sẽ không đáp lời với hắn.
“Sao thế?” Cô hỏi.
A Dũng hít thuốc lá một hơi: “Không có chuyện gì, lúc nãy chuông cửa vang lên tôi còn tưởng là giao đồ ăn đến. Kết quả lại là một thằng nhóc la hét muốn tìm cậu, bị tôi đuổi đi rồi.”
Yến Kỳ Vũ vừa nghe thấy, hơi sốt ruột: “Sao anh lại đuổi cậu bé đi hả? Lỡ cậu bé là đứa nhỏ đi lạc của nhà nào thì sao?”
“Ôi trời chị Yến, chị rãnh rỗi hay sao mà quan tâm đến chuyện này làm gì.” A Dũng ném tàn thuốc xuống, dùng dép lê dập thuốc, trên đất lót gạch men sứ bị mẩu thuốc lá để lại một vết tích đen sì. Hắn nheo mắt, cười cười với Yến Kỳ Vũ, chợt đưa tay về phía đỉnh đầu của cô.
Yến Kỳ Vũ theo bản năng nghiêng đầu tránh thoát, nhưng cậu thanh niên có cử chỉ lỗ mãng lại chụp vào lỗ tai của con thỏ trên đầu cô.
Lỗ tai dài nhỏ bị hắn nắm chặt trong tay, trong lòng của Yến Kỳ Vũ như có tiếng trống đánh vang lên, tính cảnh giác của động vật nhỏ đột nhiên bộc phát.
Nhưng không đợi Yến Kỳ Vũ quát hắn buông tay ra, thì A Dũng đã từ từ chủ động buông lỗ tai dài kia ra.
Hắn cười lưu manh nói: “Chị Yến, nếu chị thích trẻ con như vậy, không bằng tự mình sinh một đứa đi.”
Đương nhiên Yến Kỳ Vũ sẽ không để ý đến kiểu chọc ghẹo này, cô đóng sầm cửa lại, ngăn gương mặt đầy sự nguy hiểm sau ván cửa mỏng manh.
...
Yến Kỳ Vũ bỏ bút xuống, trong lòng cứ cảm thấy có chút không yên. Phân cảnh của truyện tranh trên máy tính đã hoàn thành một tập, hai tập còn lại thì phải chờ tài liệu của thầy Điền Dã.
Điền Dã đã đồng ý với cô, sáu giờ chiều hôm nay sẽ gửi kịch bản tập thứ hai sau khi sửa qua, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin nhắn.
Cô click mở QQ, cuộc đối thoại của hai người còn lưu lại lời nhắn của cô vào một tiếng trước.
Tiểu Vũ Mao: Thầy Điền Dã, tôi đã hoàn thành phân cảnh tập đầu rồi, đã được chị Na Na thông qua, nếu như anh không chê tôi vẽ sơ sài thì cứ xem thử nhé.
Tiểu Vũ Mao: 【 chia sẻ văn kiện 】
Tiểu Vũ Mao: Kịch bản tập thứ hai của anh sao rồi?
Ảnh đại diện của người đàn ông là một chú chim cánh cụt mang khăn quàng cổ, bây giờ đang tối đen, chứng tỏ người đó không có online.
Yến Kỳ Vũ không phải là người thích rảnh rỗi, cô suy nghĩ một lát, quyết định nhân lúc thời gian rảnh này xóa nét thô và chỉnh sửa. Tuy Bộ Na Na nói một tuần sau khi họp bàn đề tài chỉ cần nộp phân cảnh ba tập, nhưng Yến Kỳ Vũ định tiến thêm một bước, tốt nhất có thể làm ra thành phẩm một tập, như vậy phần thắng mới lớn hơn nữa.
Nhưng không ngờ đến cô vừa mới động bút xóa mấy ô vuông, thì phòng ngủ chính phía bên kia truyền đến tiếng tranh cãi không ngừng của cặp trai gái, A Dũng và Tiểu Kiều lại cãi nhau nữa.
Về chuyện bọn họ cãi nhau cái gì, Yến Kỳ Vũ nghe cũng đã gần một năm, đều có thể thuộc lòng thuật lại: A Dũng chỉ trích mỗi ngày Tiểu Kiều đều trang điểm đậm đi làm, còn Tiểu Kiều thì trách A Dũng suốt ngày làm chuyện bậy bạ ở trong game.
Cứ cãi nhau như thế, tên Yến Kỳ Vũ đột nhiên xuất hiện trong miệng của cặp vợ chồng trẻ.
“Cô xem chị Yến nhà người ta đi, mỗi ngày ở nhà vẽ vài nét truyện hoạt hình đã có thể kiếm ra tiền! Nếu như cô không an tâm về tôi, có bản lĩnh thì làm giống chị ấy đi, ở nhà làm việc trông chừng tôi!”
“Nếu như anh cảm thấy chị Yến tốt, có bản lĩnh thì anh ly hôn với tôi đi rồi cưới chị Yến!”
Yến Kỳ Vũ bị ép nghe trận cãi vã bên cạnh, đầu đầy hắc tuyến, ván cửa thô ráp ngăn cách phòng cũng bị tiếng tranh cãi của bọn họ làm rung lạch cạch. Bút cảm ứng trong tay cô vẽ thành một đường xiên vẹo trên máy tính bảng đồ họa, trên màn hình, biểu cảm của nữ chính An Khiết Lỵ Na trở nên buồn rầu.
“...”
Yến Kỳ Vũ khẽ đứng dậy, cất giữ tài liệu, khép máy tính lại, cởi bộ đồ thỏ trên người ra, thay thành một bộ bông vải cồng kềnh.
Cô ôm lấy laptop rất nặng và máy tính bảng đồ họa nhét vào trong ba lô, cả người chợt biến thành một chú rùa mang theo chiếc mai.
Đã nhắc đến cô rồi chẳng lẽ cô còn chưa chịu chạy trốn sao? Ở nhà không vẽ tiếp được nữa, phải tìm một nơi thanh tịnh một chút để chạy bản thảo.
...
Chỗ nào có máy điều hòa ấm áp, chi phí thấp, còn có wifi, nhưng lại mở cửa 24 giờ?
Đáp án đương nhiên chỉ có một —— tiệm thức ăn nhanh McDonald's!
Tiệm thức ăn nhanh McDonald's ngoài tiểu khu là nơi cô thường xuyên đến, chỉ cần tốn chút tiền gọi tách café, là cô đã có thể “múa bút thành văn” ở trong góc tận mấy tiếng. Cuối thu trời hơi se lạnh, có thể nói tiệm thức ăn nhanh McDonald's là ngôi nhà thứ hai của cô rồi.
Bởi vì cô rất thường đến nên ngay cả nhân viên phụ vụ cũng quen cô, mỗi lần vào cửa đều mỉm cười thật tươi với cô.
Nhưng mà hôm nay khi cô đẩy cửa thủy tinh ra, lại phát hiện nhân viên phục vụ trực đêm kia lại không đứng sau quầy hàng, mà đứng ở cổng “khu vui chơi thiếu nhi”, ngồi xổm xuống nói chuyện với một cậu bé đang chơi đùa một mình.
Tiệm thức ăn nhanh McDonald's này có một khu vực riêng, bên trong thiết kế một khu chơi trò chơi đơn giản, đặc biệt dành cho các bạn nhỏ chơi đùa. Phụ huynh có thể ngồi ở khu ngoài quan sát đứa nhỏ.
Bây giờ đã chín giờ, các bạn nhỏ đã dần dần ra về, hiện tại ở nơi đó chỉ còn có một bóng dáng của một cậu bé bụ bẫm.
Nhân viên phục vụ cảm thấy vô cùng kỳ quái: Bạn nhỏ này đến tiệm ăn vào bảy giờ rưỡi, chơi đùa suốt ở trong khu vui chơi thiếu nhi, bởi vì ở đây còn có các bạn nhỏ khác và phụ huynh, nên nhân viên phục vụ nghĩ rằng bọn họ đi cùng nhau.
Sắc trời càng ngày càng tối, những đứa trẻ khác đều đã đi rồi, nhưng cậu bé bụ bẫm vẫn ở lại.
Cậu không căng thẳng cũng không nóng nảy, còn ôm ống heo đến quầy hàng mua một phần happy meals, tự lấy đồ chơi bay nhảy một mình.
Nhân viên phục vụ sinh lòng nghi ngờ, liền đến hỏi cậu bé có phải là không tìm thấy phụ huynh không.
Câu bé trả lời như đinh đóng cột: “Không có ạ! Em có phụ huynh mà, họ sẽ lập tức đến đón em thôi!”
Đương nhiên nhân viên phục vụ không tin, đang định báo cảnh sát, không ngờ đến hai mắt cậu nhóc chợt sáng rỡ, còn chưa mang giày đã giương cánh tay gào khóc kêu gào về phía khách hàng vừa mới vào cửa.
“Tiểu Kê Mao! Chị Tiểu Kê Mao!”
Sức nặng khoảng chừng mấy chục cân ào tới đùi Yến Kỳ Vũ, Yến Kỳ Vũ đang đeo một “mai rùa” rất nặng nên trọng tâm không ổn định, suýt chút nữa bị cậu bé đẩy ngã trên đất.
Cô vội vàng đỡ lấy bàn, cúi đầu nhìn thì thấy một gương mặt nhỏ nhắn béo ụt ịt tràn đầy sự vui vẻ nhìn cô, lộ ra tám cái răng, trong đó thiếu đi hai cái, mầm răng mới lộ ra một tí, chỉ cần nói chuyện thì sẽ lộ ra.
“Daniel?” Cô không ngờ mình sẽ nhìn thấy cậu nhóc tinh quái này ở đây.
Daniel thân mật ôm đùi cô, nói tổng cộng được hai câu.
Câu đầu tiên là: “Chị Tiểu Kê Mao, em rất nhớ chị.”
Câu thứ hai là: “Chị Tiểu Kê Mao, em muốn ăn cánh gà.”
Yến Kỳ Vũ: “...”
Cô là Tiểu Vũ Mao, không phải là Tiểu Kê Mao, cám ơn.
Yến Kỳ Vũ bất đắc dĩ nắm tay cậu bé, dẫn cậu đến quầy gọi món. Nhân viên phục vụ nghi ngờ nhìn “chị em trai” này, nhỏ giọng hỏi: “Đứa nhỏ này là họ hàng của cô à?”
“Không phải... Ơ?” Lúc này Yến Kỳ Vũ mới phát hiện ra có điều không đúng, “Người nhà của cậu bé đâu?”
Nhân viên phục vụ nói: “Chỉ có một mình cậu bé, chơi cậu trượt ở đó rất lâu. Nếu không phải nhìn thấy cậu bé ăn mặc đẹp như vậy, tôi còn nghĩ cậu bé bị người nhà vứt bỏ đấy.”
Trong lòng Yến Kỳ Vũ căng thẳng, vội vàng dẫn cậu đến chỗ trống bên cạnh, bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, cẩn thận nhìn cậu nhóc hơi lộ vẻ căng thẳng.
Yến Kỳ Vũ giơ một tay cầm cánh gá lên, một tay xoa bóp thịt trên má cậu bé, nghiêm túc nói: “Daniel, nói cho chị biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em trốn cha mẹ em à?”
Daniel lắc đầu, nước miếng như sắp rơi tí tách nhìn chằm chằm cánh gà ở trên cao.
“... Chẳng lẽ là bỏ nhà ra đi?” Nghĩ tới khả năng này, Yến Kỳ Vũ càng sốt ruột.
“Không phải đâu ạ!” Daniel vội vàng phủ nhận, “Em đang chờ cậu ở tiệm ăn, cậu sẽ lập tức đến đón em về nhà!”
Nhưng cô gái lại không hề tin lý do đơn giản này của cậu bé, tuy cô rất ít khi gặp mặt Vu Quy Dã, cũng rất ít liên lạc trên weixin, nhưng trong ấn tượng của cô, người đàn ông trưởng thành, chững chạc, suy xét chu toàn, lại yêu thương cháu mình như thế, sao có thể để đứa nhỏ ở lại một mình trong tiệm fastfood chứ?
Cô để cánh gà xuống, vừa vặn chỉ cần Daniel nhón chân một chút nữa là có thể với tới được, tiếp tục “tra hỏi” tên tiểu quỷ này: “Em liên lạc với cậu mình như thế nào? Em có mang di động không? Hay là có đồng hồ định vị không?”
Daniel vẫn chưa lấy được cánh gà, sốt ruột rưng rưng nước mắt, ngậm ngón tay ủy khuất nói: “Em thật sự đã nói với cậu rồi! Em nói với cậu qua tâm linh tương thông đấy!”
“...”
Yến Kỳ Vũ khẽ buông tay, cánh gà vững vàng rơi vào trong tay cậu nhóc bụ bẫm. Daniel hoàn toàn không biết mình đã gây ra họa lớn, càng không biết chờ sau khi cậu trở về, nghênh đón cậu bé có thể là một trận đánh đôi có một không hai của một nam một nữ.
Cậu bé đắc ý ngồi xếp bằng ở trên ghế, hít cánh gà vừa thơm vừa giòn kia, mà Yến Kỳ Vũ lại nhanh tay lấy điện thoại ra, định gọi điện thoại cho Vu Quy Dã.
May là ngày đó bọn họ có để lại cách liên lạc, nếu không… nếu không…
Nhưng mà không đợi Yến Kỳ Vũ bấm số, trên di động đã hiện ra thông báo của mấy app.
QQ: 【Tiếp Sức Tình Yêu 】 Tô Đản, nhũ danh là Đản Đản, bốn tuổi rưỡi, rời khỏi nhà vào 6 giờ chiều hôm nay.
Weixin: 【Tìm người】 Tô Đản, bốn tuổi rưỡi, cao 105cm, nặng 30kg, lúc rời khỏi nhà mặc áo khoác màu sáng, quần thể thao màu đen, đeo cặp da màu vàng.
Gọi xe DiDi: 【 Trẻ nhỏ lạc đường 】 Tô Đản, nam, bốn tuổi lẻ bảy tháng, dáng người mũm mĩm, thiếu hai răng cửa.
Alipay: ...
Bản đồ Cao Đức: ...
Yến Kỳ Vũ nhìn thông báo chiếm cả một màn hình, yên lặng: “…”
Yến Kỳ Vũ: “... Đản Đản?”
Daniel đang cắn cánh gà: “Dạ, sao thế ạ?”
“Tô Đản?”
“Gọi em làm gì ạ?”
Yến Kỳ Vũ thở dài một hơi, bấm số điện thoại của Vu Quy Dã.
Trước khi điện thoại được thông máy, cô nhìn cậu nhóc nói đầy ẩn ý: “Daniel, chị Tiểu Kê Mao của em đã xem chòm sao hôm nay rồi, bấm tay tính toán thử, đoán chừng đêm nay mông em sẽ nở hoa đấy.”