Yến Kỳ Vũ “thông báo” ngoài dự đoán của mọi người, làm cằm của mọi người muốn rơi ra, toàn bộ phòng hội nghị yên lặng như tờ, các gương mặt như Trư Bát Giới, tiểu ếch xanh, Quan Vũ, chuột Mickey, Peppa Pig đầy vẻ ngây dại.
Chân Cà Ca ngừng run, tay Dưa Gia ngừng niệm Phật châu, nụ cười của Bộ Na Na cứng lại, tay Loạn Mã Quân nắm chặt.
Có người vừa rồi còn đang thất thần, chỉ sau khi nghe được nửa câu cuối, thì cậu ta chọc chọc tác giả bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thỏ trắng vừa rồi nói gì thế? Cô ấy muốn tên của Điền Dã cùng xuất hiện ở đâu? Là trên hộ khẩu sao?”
Tác giả bị hỏi: “...”
Tuy giọng nói của họ không lớn, nhưng trong phòng hội nghị yên lặng như bây giờ thì ngay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy được, nên đương nhiên lời nói này truyền đến tai mọi người.
Chốc lát, cái đuôi thỏ trắng muốn dựng lên. Yến Kỳ Vũ cũng không biết tinh thần dũng cảm vừa rồi đến từ đâu, rõ ràng bình thường cô rụt rè, nhưng vừa nghĩ đến Điền Dã có khả năng sẽ phối hợp với họa sĩ truyện tranh khác, cô liền sốt ruột chịu không nổi.
Kết quả lại lỗ mãng liều lĩnh nói ra lời trắng trợn như vậy trước mặt các tác giả.
Mất mặt sao? Khẳng định là mất mặt.
Hối hận sao? ... Một chút cũng không hối hận.
Cô thích tác phẩm của anh, cô thưởng thức tài hoa của anh, cô phải làm họa sĩ của anh, chuyện này có gì mà hối hận chứ?
Sau khi Yến Kỳ Vũ xuống sân khấu, Bộ Na Na lập tức bước tới, đẩy một cái vào vai cô.
“Được lắm Tiểu Vũ Mao, thật khiến chị nhìn em với cặp mắt khác xưa!”
Ai ngờ cơ thể Yến Kỳ Vũ mềm nhũn, suýt chút nữa bị cô ấy làm ngã xuống đất.
Bộ Na Na nhanh chóng đỡ lấy cô: “Sao vậy, cơ thể không thoải mái sao?”
Yến Kỳ Vũ lắc đầu, hai tay lôi kéo ống tay áo của Bộ Na Na, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Em, chân em mềm ...”
Đừng nhìn dáng vẻ chí khí ngút trời của cô trên sân khấu, nhưng đến dưới sân khấu thì lại hiện nguyên hình, biến thành gan con thỏ.
“Chân mềm cái gì!” Bộ Na Na cười ôm chầm cô, “Em xem có bao nhiêu người hối hận kìa, không biểu hiện tốt giống như em! Lúc nãy em quá mạnh mẽ, chị cam đoan không ai dám đoạt anh ấy với em đâu!”
Thật ra Điền Dã không tính là miếng mồi ngon gì, họa sĩ truyện tranh vốn muốn hợp tác cùng anh không nhiều lắm, cô là một trong những người cạnh tranh còn sót lại, đương nhiên, trừ Loạn Mã Quân ra.
Yến Kỳ Vũ dưới sự dìu đỡ của Bộ Na, loạng choạng đi đến chỗ ngồi của mình.
Khi cô đi qua bên người “Điền Dã”, cô vội vã cúi đầu, ngay cả khóe mắt cũng không dám lướt qua trên người anh.
Người đàn ông mang mặt nạ sói xám lớn giơ tay lên, vừa mới nói được một chữ “cô”, thì Yến Kỳ Vũ đã sợ tới mức dựng thẳng lỗ tai dài, vội vã trốn phía sau biên tập đại nhân.
Vu Quy Dã: “...”
Không phải nói muốn cùng hợp tác với anh sao, tại sao lại sợ anh như vậy?
Khi cô gái nói tên của mình ở trên sân khấu, Vu Quy Dã chớp mắt bị một cảm xúc phức tạp bao phủ. Loại tình cảm này bao hàm kinh ngạc và cả xúc động, lần đầu tiên nhận tranh từ tay cô, thì ai có thể ngờ đến cô chính là người hợp tác số trời đã định của anh chứ?
...
Khi tất cả họa sĩ truyện tranh kết thúc phần giới thiệu, thì Cà Ca lên sân khấu, tuyên bố thời gian trao đổi tự do giữa tác giả và họa sĩ truyện tranh chính thức bắt đầu.
Lúc này, Loạn Mã Quân đứng dậy đi về phía “Điền Dã”, nhưng vừa mới đi hai bước, thì đã bị bảy tám vị tác giả và biên tập của họ ùa lên bao vây.
Phải nói cô ấy thật sự xứng với giới “người nổi tiếng”, chắc chắn sau hoạt động ngày hôm nay, nhất định bát quái về việc cô ấy kí với truyện tranh mạng Cá Heo sẽ khiến trong giới chấn động không nhỏ. Nhưng từ khi cô ấy ra mắt đến bây giờ, gặp được lời khen ngợi và gièm pha còn ít sao? Nếu cô ấy để ý đến mấy lời bàn luận vô dụng đó, thì cô ấy đã không vẽ truyện H rồi.
Nhưng nổi tiếng cũng có chút phiền toái, giống như bây giờ, cô ấy đã bị mười người đến vây quanh, không thể động đậy.
“Loạn Mã Quân, tôi là tác giả của “Hiệp khách Miêu Miêu”! Thật ra, thật ra bộ tác phẩm này của tôi chính là nhìn tranh cô sáng tác!”
“Loạn Mã Quân, đây là nội dung và thiết kế người của tôi!”
“Xem của tôi nè, thật ra tôi còn có vài sáng ý, tuyệt đối còn tốt hơn so với lúc nói trên sân khấu!”
Bọn họ cứ hết người này đến người kia nhét đống tài liệu vào trong tay cô ấy, thậm chí còn có vài người tỏ vẻ có thể lấy phong cách vẽ của cô ấy để tạo ra kịch bản gốc truyện tranh.
Biên tập chịu trách nhiệm của cô ấy – Đặng Diệu Hoa cười không thấy mắt, nhận lấy từng đề tài, lại bắt tay với từng người, thêm weixin, cười tủm tỉm nói: “Cám ơn, đến lúc đó tôi sẽ cùng Loạn Mã Quân nghiên cứu kỹ mấy đề tài này.”
Chưa đầy bao lâu, dàn ý trong tay anh ta còn có thêm vài xấp.
Loạn Mã Quân và Đặng Diệu Hoa tuyệt đối là người thắng lớn trong hội nghị giao lưu tác giả lần này, tổng cộng tác giả đến hỏi thăm là 18 người, bây giờ chừng phân nửa đều đứng trước mặt cô ấy, cướp người và lôi kéo làm quen với cô ấy.
Cứ như vậy, họa sĩ khác không chỉ bị cô ấy vượt trội cướp lấy, mà còn càng không thể nào tìm được đối tượng hợp tác thích hợp rồi. Trong lòng mấy tác giả có hoặc nhiều hoặc ít một chút thanh cao, nếu như tác giả nào đó bị Loạn Mã Quân từ chối, lại cầm dàn ý đi tìm họa sĩ khác, thì những họa sĩ này tuyệt đối không muốn chịu thiệt làm “sự lựa chọn thứ hai”.
Có thể tiến vào buổi hội nghị này đều là những họa sĩ có kỹ thuật vẽ không tệ, ai lại muốn trở thành “kẻ thay thế” trong lòng người khác chứ.
Trong lòng họ không thoải mái, mà Loạn Mã Quân bị mọi người vây quanh cũng rất khó chịu.
Cô ấy bị nhóm tác giả này bao quanh, không hề cảm thấy vui vẻ, mà chỉ cảm thấy phiền chán, bởi vì trong mắt cô ấy những người này đều là “sự lựa chọn thứ hai”. Cô ấy rất muốn đẩy bọn họ ra, nhưng không gian nhỏ hẹp ngay cả chỗ giơ tay cũng không có.
Xuyên qua khe hở giữa đám người, cô ấy nhìn thấy được tình huống ở dãy cuối cùng trong phòng hội nghị, nhưng tình cảnh đó lại làm sự nôn nóng trong lòng cô ấy càng ngày càng nghiêm trọng, “sự lựa chọn đầu tiên” trong lòng cô ấy lại đang chủ động với tiểu họa sĩ xuất thân từ trợ lý kia! Là Tiểu Vũ Mao, cô gái trừ truyện tranh ngắn ra thì không có tác phẩm gì trong tay!
...
“Tiểu Vũ Mao, tôi có thể ngồi ở đây không?”
Vu Quy Dã một tay chống lên lưng ghế dựa của ghế ngồi bên cạnh, giọng điệu hiền lành chào hỏi cô gái. Anh biết mặt nạ sói xám trên mặt mình có chút dọa người, cho nên anh cố gắng tỏ thiện ý trên người, hi vọng có thể trấn an được tiểu họa sĩ có lá gan không lớn này.
Đáng tiếc lúc nãy ở trên sân khấu, can đảm trong một năm của Yến Kỳ Vũ đã dùng xong trong một phút đồng hồ kia. Khi cô nhìn thấy Vu Quy Dã đứng lên từ trên chỗ ngồi, từng bước đến gần cô, thì đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn lại có hai chữ hiện ra không ngừng.
—— Điền Điền Điền Điền Điền Điền Điền Dã Dã Dã Dã Dã Dã Dã Dã!
Bộ Na Na vội vàng mở miệng thay cô: “Thầy Điền Dã, mời ngài ngồi, mời ngài ngồi.”
“Tôi chỉ viết qua mấy câu chuyện ngắn, không thể gọi là thầy được.” Vu Quy Dã bình tĩnh khiêm tốn nói.
Anh kéo ghế ngồi ra, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Yến Kỳ Vũ, xét thấy nam nữ có khác biệt, nên anh giữ khoảng cách một cánh tay với cô, vừa đúng cũng đủ cho hai người nói chuyện.
Anh mở cặp hồ sơ luôn mang theo bên người ra, lật đến chỗ bản chi tiết của câu chuyện và thiết kế người, đẩy đến trước mặt cô.
“Tiểu Vũ Mao, tôi rất vinh hạnh có thể trở thành tác giả mà cô lựa chọn, lúc trước tôi có xem qua tác phẩm của cô, cũng muốn cô tới hoàn thành câu chuyện này. Nhưng biên tập của cô cần phải rõ, hợp tác truyện tranh không phải là “tôi thích”, “anh thích” là đủ, còn phải xem độ ăn ý của chúng ta, cũng phải xem câu chuyện này có đủ thích hợp hay không.” Tay Vu Quy Dã ngăn cặp hồ sơ chặt lại, “Nhưng trước khi xem bản chi tiết, tôi có câu hỏi hi vọng cô có thể trả lời: Phong cách của “Giấc mộng không trung” cùng với tác phẩm trước kia của cô hoàn toàn khác nhau, khó khăn rất lớn, nội dung thiên về chính kịch, tại sao cô lại chọn nó?”
Con thỏ nhỏ ngơ ngác nhìn anh, không nói chuyện.
Bộ Na Na thầm trợn trừng mắt, mượn cơ thể để che chắn, đưa tay nhéo sau lưng cô.
Thần trí Yến Kỳ Vũ đang bay lơ lửng trên không trung bỗng chốc bị kéo về trong cơ thể, đột nhiên buột miệng nói ra: “—— Điền Điền!”
“...”
Người đàn ông thầm nói với chính mình phải mỉm cười, mỉm cười, mỉm cười.
“Mời trả lời câu hỏi của tôi, tại sao lại chọn câu chuyện Giấc mộng không trung?” Vu Quy Dã tạm dừng vài giây, bổ sung hai chữ, “... Hửm, Mao Mao?”
Khi anh nói chuyện, âm cuối lên cao, đánh thẳng vào trái tim nhỏ yếu ớt nhất của Yến Kỳ Vũ.
Bạn học Yến Kỳ Vũ có chịu được hay không thì khoan nói đến, nhưng bạn Mao Mao thì đã giơ tay xin hàng rồi.
Cô giống như học sinh tiểu học khép chân lại, ngồi thẳng lưng lên, hai tay khoát lên trên đầu gối, đặc biệt nghiêm túc trả lời câu hỏi của thầy Điền Dã.
“... Đề tài câu chuyện của “Giấc mộng không trung” làm tôi vô cùng thích, cho tới bây giờ tôi vẫn luôn cho rằng cơ giáp, khoa học viễn tưởng là thuộc về nam giới, nhưng con gái cũng sẽ có giấc mơ bay lượn trên bầu trời. Tôi nhìn thấy được chất lãng mạn trong nữ chính, cũng thấy được một mặt của cô ấy, cô ấy ở trong nghịch cảnh nhanh chóng trưởng thành, giống như tôi vậy.” Nói tới đây, Yến Kỳ Vũ cảm thấy mặt mình quá dày, “Hơn nữa tôi có vinh dự đọc qua tác phẩm trước kia của thầy, kịch tính và câu chữ của câu chuyện rất thu hút tôi.”
Vu Quy Dã nhắc nhở cô: “Cám ơn cô đã thích tác phẩm của tôi, nhưng cô phải biết rằng, vẽ truyện tranh có đề tài khoa học viễn tưởng vô cùng khó.”
“—— Độ khó về điều khiển cơ giáp rất lớn sao?” Sau chiếc mặt nạ con thỏ, Yến Kỳ Vũ bình tĩnh nhìn anh.
Hỏi lại rất thông minh.
Vu Quy Dã nở nụ cười: “Vậy thì không khó.”
“Câu chuyện này, tôi đã định vẽ rồi.”
Yến Kỳ Vũ vươn ngón tay ra chỉ trúng một góc của cặp hồ sơ, bởi vì thời gian cầm bút lâu, nên ngón trỏ và ngón giữa của cô đều có vết chai mỏng, đây là chứng minh cho mồ hôi và nỗ lực của cô.
Đầu tiên là một ngón tay, sau đó là ngón thứ hai, ngón thứ ba… mãi đến khi năm ngón tay đều chặn lên cặp hồ sơ, cô liền bắt đầu dùng sức, từng chút từng chút, rút bản chi tiết Giấc mộng không trung ra khỏi tay của Vu Quy Dã.
Cách bởi mặt nạ sói xám lớn và tiểu thỏ trắng, tầm mắt của Vu Quy Dã và Yến Kỳ Vũ giao nhau, trong ánh mắt của họ có thể đọc được sự yêu thích đối với câu chuyện này, sự tín nhiệm lẫn nhau, còn có một loại… ăn ý khó nói nên lời.
Hầu kết của người đàn ông khẽ chuyển động, anh bỗng nhiên mở miệng: “Cô có tham gia tiệc tối của tác giả không?”
“Cái gì?” Yến Kỳ Vũ còn đang nỗ lực lôi cặp hồ sơ, không rõ sao anh bỗng nhiên thay đổi đề tài.
“Buổi tiệc lúc tối không thể mang mặt nạ, Mao Mao, tôi muốn nhìn thấy cô ở đó.”