Đổi dép lê, Thành Việt vừa đi tới muốn đặt mông ngồi lên sofa thì bị Kê Từ nhấc lên.
“Quần nhóc bẩn chết mất.” Kê Từ đặt bánh ngọt trên tay lên bàn trà “Đi tắm đi.”
Thành Việt cúi đầu nhìn cái quần dính đầy dấu giày, nhớ lại hôm qua tình cờ gặp đồ thần kinh kia, còn vô duyên vô cơ đánh một trận, thật có chút khó tin nổi bởi khi đó đánh nhau không cảm thấy đau, bây giờ tỉnh táo lại rồi, cả người đều đau.
Vào phòng lấy quần áo xong Thành Việt đi thẳng tới phòng tắm.
Bụng Thành Việt bầm xanh một mảng, cái đùi cũng xanh tím, mắt cá chân sưng lên, xoay người lại thì trên lưng cũng hồng hồng tím tím như bức tranh bị vẩy mực.
“Tên thần kinh.” Thành Việt ngay cả chạm vào những chỗ này cũng không dám, chỉ cắn răng đứng dưới vòi sen.
Nước không nóng lắm, nhưng khi dòng nước chảy qua những chỗ này, Thành Việt bị đau đớn toàn thân chi chít từ trên xuống dưới làm cho mệt mỏi không nhịn được thấp giọng kêu lên hai tiếng.
Kê Từ đem cặp sách của Thành Việt ném vào phòng cậu rồi ra ngoài dọn dẹp phòng khách.
Nhìn thấy chìa khóa xe ném trên bàn trà, anh nhíu mày cầm chìa khóa lên nhìn nhìn.
Thành Việt nói Kha Mâu tặng cho nhóc, nói cách khác, chiếc xe này đặt khi công ty Kha Mâu chưa phá sản, dựa theo pháp luật thì chiếc xe này nên bị thu hồi mà không phải lưu lại chỗ của Thành Việt.
Âm thanh mở cửa phòng tắm khiến Kê Từ dứt khỏi dòng suy nghĩ.
“Tôi tắm xong rồi, tôi đi ngủ trước.” Thành Việt cúi đầu đứng nép vào tường, muốn nhanh chóng về phòng.
“Lại đây.” Kê Từ híp mắt cảm thấy có gì đó không đúng.
“Tôi buồn ngủ…” Thành Việt muốn giãy dụa một chút.
“Lại đây.” Kê Từ bảo.
Thành Việt hết cách, chỉ có thể cúi đầu rầu rĩ một bước thành ba, chậm rãi nhích tới.
Kê Từ thấy cậu lại gần, duỗi tay nắm chặt cằm Thành Việt, ép cậu ngẩng đầu lên, thấy được hai viền mắt ửng hồng: “Khóc à?”
Thành Việt lắc lắc đầu, cậu không thể nói mình chỉ tắm mà cũng bị đau khóc, nói ra quá mất mặt.
Kê Từ híp mắt quan sát một hồi, áo ngủ của Thành Việt là một cái T-shirt rộng màu trắng, bấy giờ vì cổ áo quá rộng mà lệch sang bên, một bên xương quai xanh lộ ra, trên xương quai xanh có dấu bầm tím.
“Tại sao khóc?” Kê Từ nhìn vệt máu bầm xanh kia, ánh mắt thay đổi, chậm rãi đặt tay lên, nhẹ nhàng dùng ngón tay cọ sát.
“Lúc tắm bị xối nước vào mắt…” trong đầu Thành Việt còn đang nghĩ lý do, không chú ý tới hành động của Kê Từ, xương quai xanh truyền tới cơn nhói mới khiến cậu phản ứng lại, đau đến kêu lên: “A!”
Kê Từ nghe cậu kêu lên thì thả lỏng ngón tay đang cọ trên xương quai xanh của cậu: “Trên người còn chỗ khác bị thương không?”
“Hả?” Thành Việt bị anh làm sửng sốt, thế nhưng nghe anh hỏi lại giơ chân lên theo bản năng, chỉ vào cái đùi.
Kê Từ nhìn xuống, âm thanh mang theo một loại cảm xúc bị đè nén nào đó: “Còn không?”
“Trên lưng với bụng.” Thành Việt ngoan ngoãn trả lời.
“Đi thoa thuốc.” Kê Từ nói rồi đứng dậy lấy hòm thuốc ra.
“Ờm.” Thành Việt gật gật đầu, vì thần kinh quá thô nên một giây trước khi Kê Từ cởi áo mình, tay đặt trên lưng mình, Thành Việt đều chẳng phát hiện ra có gì không đúng.
Thành Việt nằm úp sấp trên ghế sa lông còn nghĩ Kê Từ tốt quá đi, thấy cậu đánh nhau đến bầm người cũng không mắng nhiếc mình, còn thoa thuốc cho mình nữa, cảm động đến rối tinh rối mù.
Rối đến độ cậu không nhận ra tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng mình kia.
“A! A! A!” Thành Việt liều mạng cong người, cố gắng cứu cái đùi mình khỏi tay Kê Từ, nhưng cánh tay Kê Từ sức lực quá mạnh.
“Máu bầm nhất định phải xoa cho tan.” Kê Từ một mặt bình tĩnh.
Thành Việt bị cơn đau trên đùi kích thích làm cậu rơi cả nước mắt, bởi vị cổ chân bị Kê Từ gắt gao giữ chặt, giãy không ra, chỉ có thể cố hết sức cong người lên.
Kê Từ cầm chân cậu, xoa lên chỗ máu bầm, híp mắt lưu lại những dấu ấn nho nhỏ màu hồng trên da thịt trắng nõn của Thành Việt.
Hôm đó Thành Việt quả thực toàn thân ê ẩm, kêu la mệt nghỉ, trực tiếp nằm ngủ trên sofa, vừa ngủ vừa rên đau.
Kê Từ nhìn cậu nằm nhoài trên chân mình, tay bấm nhẹ lên mặt cậu một cái, ôm người đi về phòng.
Sáng hôm sau Thành Việt thức dậy nhìn thấy Kê Từ thì cả người đau đớn theo phản xạ có điều kiện, ăn sáng rồi nhanh chóng chạy tới trường học.
Tới trường rồi Thành Việt lặng lẽ sờ soạng vết thương trên bụng mình muốn xem nó ra sao, lại phát hiện sờ lên không còn đau như trước, dường như thực sự tốt hơn nhiều so với lúc đầu.
Thành Việt nhớ lại thủ pháp của Kê Từ thì toát mồ hôi hột, cậu luôn có cảm giác Kê Từ có gì đó không đúng lắm, nhưng không biết chính xác là chỗ nào.
———————————————————————————————–
Kê Từ ung dung thong thả ăn xong bữa sáng, bấy giờ mới chỉnh trang cho mình rồi đến công ty.
Người mà họ tóm được vài ngày trước đã khai ra chủ trì sau màn, bọn họ tìm hiểu căn cơ ngay sau đó đã tóm được vài người.
Chứng cứ tài liệu mà họ thu thập được cùng với danh sách nhân viên liên quan được giao lên trên, người phía trên cấp tốc lập án, thời gian mở phiên tòa cũng là những ngày sắp tới, tư liệu họ chuẩn bị bên này đã hoàn tất,chính là muốn đánh cho những ông chủ lớn kia trở tay không kịp.
Đường Cảnh cũng tìm người tung lên Internet những thứ liên quan, đến lúc này vẫn chưa tới tám tiếng mà lượng thảo luận và chia sẻ đã lên top 1.
Vị cấp trên trong thành phố kia cũng giúp họ một mồi lửa, trực tiếp phái người giám thị những ông lớn nọ, vô hiệu hóa hộ chiếu, chỉ chừa cho chúng cơ hội hầu tòa.
Chỉnh lý tư liệu đại khái xong, sau khi tan tầm Đường Cảnh đề nghị đón Thành Việt cùng đi ăn cơm.
Kê Từ nghĩ đến biểu tình hận như không thể tránh xa mình mấy mét của Thành Việt sáng nay, đột nhiên bật cười.
“Ông sao đấy?” Đường Cảnh bị anh cười mà sợ hãi trong lòng.
“Không có gì.” Kê Từ thu lại nụ cười, nắm lấy áo khoác, ra khỏi văn phòng “Đi thôi.”
Thành Việt nhìn chiếc xe cách đó không xa, vết thương yên tĩnh cả ngày bỗng bắt đầu đau tập thể.
Kê Từ của tối qua và lúc thường không giống nhau lắm, tuy rằng trên mặt vẫn không cảm xúc như thường ngày, nhưng Thành Việt có thể cảm giác được một sự…hưng phấn đặc biệt.
Kê Từ là biến thái sao…thích chọc lên vết thương của người ta rồi dùng sức đè lên, tật xấu quái dị gì vậy hả.
Kê Từ mở cửa sổ xe, vẫy tay với Thành Việt ở ven đường.
Thành Việt bị động tác của anh dọa sợ lùi về sau một bước, nhìn thấy Kê Từ khôi phục như bình thường mới chần chờ đi qua.
“Thành Việt thích ăn gì thế?” Đường Cảnh nhìn Thành Việt lên xe mới cười hỏi.
“Gì cũng được ạ.” Thành Việt cúi đầu trả lời, không dám nhìn phía trước.
Kê Từ híp mắt nhìn gương chiếu hậu, trong gương chỉ có thể nhìn thấy đầu tóc đen nhánh của Thành Việt.
Ba người theo hướng dẫn của Đường Cảnh đến một nhà hàng.
“Vốn là hôm qua chú phải mời cháu ăn cơm, nhưng có chuyện bất ngờ nho nhỏ xảy ra, hôm này bù cho cháu, ăn nhiều một chút nhé.” Đường Cảnh cười cười vỗ lưng Thành Việt.
Thành Việt bị hắn vỗ mà mặt mũi cứng ngắc, đứng bật dậy khỏi ghế: “Cháu đi vệ sinh.”
“Cháu…” ánh mắt Đường Cảnh phức tạp, thực ra dọc đường hắn có chú ý tới biểu hiện mất tự nhiên của Thành Việt, đặc biệt là khi ánh mắt Thành Việt và Kê Từ gặp nhau.
Đường Cảnh càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai, cố ý đè thấp giọng tiến đến gần bên tai Kê Từ: “Ông làm gì thế?”
“Chưa làm gì cả.” Kê Từ nói.
“Ông biến thái…” Đường Cảnh lẩm bẩm, thần kinh cũng hốt hoảng.
“Cái bụng lớn của ông không chứa nổi dạ dày sao, nó ăn lên não rồi à?” Kê Từ nghiêng đầu nhìn Thành Việt vì tránh né nhân viên phục vụ bên ngoài mà nhảy ra xa, vươn tay cởi cà vạt ném lên bàn “Còn làm nó chạy khỏi đây.”
“Ầy!” Đường Cảnh ghét bỏ liếc Kê Từ một cái “Đừng có khoác cái lớp da của ông cho tôi được chứ? Hiện nguyên hình đi.”
Kê Từ cười cười không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn Thành Việt cách đó không xa, tự anh có thể khống chế tật xấu ấy, mười mấy năm qua không để ai thấy nó, cũng chưa từng có ý nghĩ thử nghiệm lên một đối tượng cụ thể nào.
Thành Việt là một ngoại lệ, nhưng ngoại lệ này khiến anh chần chừ, anh bắt đầu do dự.
Anh bị Thành Việt cho là người duy nhất mà nhóc có thể dựa vào, nếu anh muốn làm chuyện như vậy, anh có thể bảo đảm với lá gan bé tí kia Thành Việt sẽ hoàn toàn không phản kháng.
Thế nhưng Thành Việt không phải một thằng nhóc anh tùy tiện kiếm về, người này không những do chị nuôi giao cho anh mà hơn nữa mới vừa tròn 17.
Kê Từ nhíu chặt chân mày, muốn bóp chết loại dục vọng khống chế này cùng thứ cảm tình dẫn phát bệnh trạng hưng phấn của mình.
Thành Việt đi vệ sinh xong quay trở về bàn ăn, vừa lúc đồ ăn cũng dọn lên đầy đủ.
Đương lúc Thành Việt và Đường Cảnh đồng thời động đũa thì cậu mới phát hiện Kê Từ dựa lưng vào ghế không nhúc nhích.
Thành Việt nghiêng đầu nhìn Kê Từ, hơi nghi hoặc: “Chú không ăn sao?”
Đường Cảnh bưng một đĩa tôm đến trước mặt, cướp lời Kê Từ: “Cậu ta không ăn.”
“Tại sao?” Thành Việt hỏi.
“Cậu ta có một tật xấu.” Đường Cảnh vừa lột tôm vừa khinh bỉ nói “Trước vài ngày diễn ra phiên tòa sẽ không muốn ăn gì, chỉ uống nước, chú đây suy nghĩ mấy năm trời mới biết được, đoán chừng là cậu ta sợ thua kiện sẽ nôn lên người quan tòa ngay tại chỗ.”
Thành Việt nhìn vẻ mặt như thường của Kê Từ, suy nghĩ một chút rồi đẩy một bát cháo sang: “Chú ăn chút cháo đi.”
“Đừng mất công để ý cậu ta.” Đường Cảnh cười híp mắt gắp một con tôm cho vào đĩa của Thành Việt “Cậu ta không ăn đâu, nhóc còn đang phát triển, ăn nhiều vào.”
Kê Từ dựa vào ghế, lười biếng híp mắt nhìn Thành Việt, rồi cúi đầu nhìn bát cháo tôm trước mặt, múc một muỗng, đưa lên môi thổi thổi.
Đường Cảnh ngồi bên cạnh kinh ngạc mở to hai mắt: “Ông làm gì đấy?”
Kê Từ chờ cháo trong muỗng thổi bớt nóng rồi, đưa muỗng kề bên môi Thành Việt: “Nhóc ăn nhiều vào.”