Thành Việt nghe thấy thời gian như thế thì nghệch mặt ra, 6 giờ dậy là khái niệm quỷ quái gì?
Cmn cậu thực sự muốn hóa rồ ngay giây tiếp theo rống vào mặt Kê Từ rằng chú không thể bắt tôi trâu bò giống như chú được!
Kê Từ liếc nhìn Thành Việt ngồi yên lặng ôm đống chăn, rồi cúi đầu nhìn quần áo vứt lung tung trên sàn nhà.
Trên đất là một cái quần thủng vô số lổ, cùng một cái áo khoác gió lùa bốn phía chẳng khác cái máy thông gió là bao, thực khiến người nhìn muốn nứt con mắt.
Thành Việt suy nghĩ hồi lâu, siết chặt nắm tay, ôm chăn không muốn đối diện hiện thực, kiên cường nói: “Tôi không muốn đi học, tuyệt đối sẽ không đi học cái trường gì mà 6 giờ phải dậy đâu.”
Kê Từ nhìn cậu, móc di động trong túi quần ra gọi điên thoại cho Đường Cảnh.
Điện thoại vừa thông, âm thanh haha của Đường Cảnh truyền qua: “Mới tách nhau ra thôi mà! Ông nhớ nhung tôi như thế tôi thực sự không kịp chuẩn bị tâm lý đó!”
“Việc công.” Kê Từ vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn đầu tóc vàng hoe của Thành Việt bị anh vò rối như tơ, sớm muộn gì anh cũng cạo mớ tóc này.
Cạo trọc là đẹp nhất.
“Cậu cả nhà ông làm ở bộ giáo dục phải không?” Kê Từ hỏi.
“Phải.” Đường Cảnh còn muốn hỏi sao Kê Từ lại hỏi chuyện này, một giây sau hắn nhớ ngay đến thằng bé mà Kê Từ nuôi trong nhà “Thằng bé kia muốn đi học hả?”
“Ừm, nó học gì ở Mỹ tôi cũng không rõ lắm, nhưng vấn đề học tịch…” Kê Từ chưa nói xong đã bị Đường Cảnh ngắt lời.
“Người nhà cả khách sáo cái gì, đừng có khách sáo tới lui với tôi.” Đường Cảnh cười “Trường học không thành vấn đề, ông muốn trường nào tôi chọn trường đấy, vấn đề là thằng bé kia trông không giống học sinh học hành nghiêm túc, ông đừng mất công sắp xếp trịnh trọng quá, kẻo chớp mắt nó lại chạy biến mất dạng.”
“Không có chuyện đó.” Kê Từ liếc nhìn Thành Việt đang bọc chăn quanh mình thành một quả cầu lớn “Nó dám chạy tôi sẽ đánh chết nó.”
“Được rồi, ông lưu manh cỡ nào kẻ chung lớp mấy chục năm như tôi còn không rõ à.” Đường Cảnh nhớ lại những sự tích vinh quang của Kê Từ, không khỏi chép miệng cảm thán vài câu, đương khi bên phía Kê Từ ngày càng im lặng thì gã mới biết điều ngừng lại, vỗ ngực cam đoan “Ông gửi tư liệu của thằng bé cho tôi, tôi sẽ lo liệu cho, còn nếu gấp thì tối nay ông cho nó đi học cũng được luôn.”
“Trong vòng hai ngày.” Kê Từ nói rồi cúp máy, hai ba bước đi tới bên giường mở quả cầu lớn làm từ chăn ra.
Thành Việt mới vừa dùng chăn bọc mình để mặc đồ vào, áo trên đã cởi, quần thì mới xỏ một nửa.
Toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có mỗi chiếc quần sịp đã mặc trước, nhưng do khom người nên quần sịp bị đè xuống lộ hết nửa cái mông nhỏ.
Kê Từ cau mày, xốc chăn ra không được mà thả xuống cũng không xong.
Mặt Thành Việt đỏ lựng, nhanh chóng kéo quần lên, động tác có thể xem là nhanh chóng quyết đoán, anh tuấn tiêu sái.
Nếu như khóa kéo không bị kẹt nửa chừng làm cậu la oai oái thì càng hoàn hảo hơn nữa.
Kê Từ thở dài một hơi nhìn Thành Việt không dám động đậy mặt đầy mồ hôi lạnh trên giường, hơi bất đắc dĩ.
Sao lại ngốc thế này.
“Qua đây.” Kê Từ ném đồ trên tay lên giường, ghé lại vẫy vẫy tay bảo cậu lại gần hơn.
“Không muốn.” Thành Việt đau đến độ mồ hôi trên trán thi nhau túa ra, tay nắm khóa kéo lên trên cũng đau, kéo xuống cũng đau, sắc mặt trắng tái đi trong giây lát.
Kê Từ thờ dài một hơi, nhích người tới vỗ nhẹ lên tay kéo khóa cho cậu buông ra, cúi đầu nhìn vị trí khóa kéo.
Thành Việt hít khí lạnh, sốt ruột cúi đầu nhìn Kê Từ đang xem xét JJ giữa hai chân mình, tay nắm lại rồi thả ra, nắm rồi thả, gấp đến nỗi ra mồ hôi.
“Thành Việt.” Kê Từ đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu.
“Hở?” Thành Việt khó chịu nhíu mày nhìn anh.
“Có biết luật bảo vệ trẻ vị thành niên nước ta có bao nhiêu điều không?” Kê Từ hỏi.
“Làm tôi sao biết mấy luật bảo vệ trẻ vị thành niên chứ… A!” Thành Việt bị đau nhảy dựng lên, tay che đũng quần, đặt mông ngồi xuống đất lớn tiếng kêu lên: “Chú không thể báo trước một tiếng hả!”
“72 điều.” Kê Từ cầm khăn lau tay.
“Cái gì cơ?” Thành Việt nghe con số đột ngột kia thì tạm quên đi cái đau, suy nghĩ một hồi mới phản ứng được là vấn đề Kê Từ vừa hỏi cậu mới rồi, âm thầm mắng anh thần kinh.
“Rửa mặt rồi đi ăn cơm.” Kê Từ nói xong quay người ra cửa.
Thành Việt bị chọc tức đến đau t(r)ym mà không dám phản bác, người ta tốt xấu gì cũng vì tốt cho mình, để làm mình phân tâm, cậu biết mà.
Nhưng mà thực cmn đau tờ rym quá đi!
Kê Từ bỏ đồ ăn mua bên ngoài vào lò vi sóng, lúc lấy ra cũng vừa lúc anh nhìn thấy Thành Việt mặc bộ đồ gió lộng kia bước ra.
Vốn đang đi bước nhỏ vì đau họa mi, Thành Việt nghe mùi thức ăn liền nhanh chân chạy qua.
Kê Từ nhìn tư thế ăn như sói như hổ của Thành Việt, chau mày định bảo cậu ăn từ từ thì điện thoại di động trong túi quần rung lên.
Anh lấy ra xem, là thông tin Đường Cảnh gửi.
[Đã liên hệ xong, cậu tôi nói không có vấn đề gì, trực tiếp nhét nó vào trường tốt nhất thành phố, thằng bé kia từng học ở trường nghệ thuật gì đó rất có tiếng ở Mỹ, xếp theo lớp năng khiếu, xế chiều nay ông có thể dắt nó đi làm quen, ngày mai trực tiếp lên lớp là được, người ta khai giảng được hai tuần rồi, lại kéo dài thì không dễ sắp xếp.]
Kê Từ nhắn câu cám ơn rồi ngồi trên sofa chờ Thành Việt cơm nước xong.
Sức ăn của Thành Việt khá tốt, nhưng hôm nay cậu ăn không nhiều lắm, ngoại trừ lúc đầu nhét đầy mồm ra thì sau đó chỉ ăn vài miếng cho có, dạ dày cứ như con thỏ.
Thành Việt uống hớp ước, thở dài một hơi đi tới nằm nhoài người trên ghế sa lông.
Kê Từ nhíu mày, ghét bỏ vươn tay đẩy mặt cậu: “Chải tóc gọn gàng chút, rồi tới một chỗ cùng tôi.”
“Đi đâu vậy?” Thành Việt sờ sờ đầu tóc rối của cậu, vào phòng lấy cái mũ lưỡi trai đội lên.
Kê Từ nhìn cậu đi qua: “Nhóc học ban tự nhiên hay xã hội?”
Thành Việt nháy mắt một cái, sau đó nhanh nhẹn hai ba bước đến bên ghế sofa, ôm lấy sofa như ôm lấy mẹ ruột: “Tôi không đi! Tôi không muốn đi học!”
“Một…” ánh mắt Kê Từ bình tĩnh, bắt đầu đếm “Hai…”
Thành Việt tủi thân dẩu môi, nhưng rốt cuộc cũng không chịu được áp suất thấp của Kê Từ, nhỏ giọng nói: “Mẹ tôi nói, trường cấp 3 ở Trung Quốc không phải cho người học.”
“Mẹ nhóc có nói chưa?” Kê Từ túm tay cậu kéo ra ngoài “Nhóc còn có anh hai anh ba đấy.”
“Hả?” Thành Việt bị lôi đi, đầu óc mơ hồ “Mẹ tôi nói vậy hả?”
“Chắc chưa nói với nhóc nhỉ, nhóc có phải người đâu.” Kê Từ trả lời một câu, một bên kéo người, thang máy đi xuống, ngồi vào xe.
Lúc lên xe Thành Việt mới nhận ra Kê Từ đang mắng cậu, liền trừng mắt muốn phản bác.
“Nhìn tôi làm gì?” Kê Từ vừa khởi động xe vừa hỏi.
“Mới nãy có phải chú…”
“Thắt dây an toàn chặt vào.” Kê Từ nói.
“Ờm.” Thành Việt nghe lời thắt chặt đai an toàn.